Lục Giảo gửi tin nhắn cho cô, hỏi ‘cuối tuần có gì vui không?’.
Cô gửi tin nhắn trả lời lại, bảo ‘mình muốn làm một chuyện xấu’.
Lục Giảo gọi điện thoại tới, che chở móng tay vừa mới làm, cười liên tục: “Đệ tử tốt của mình, cậu có thể làm chuyện gì xấu? Mau nói cho mình biết, để mình vui vui vẻ vẻ coi.”
“Bí mật.”
Cúp điện thoại, Như Hứa nằm ở trước bàn, liếc mắt nhìn bức tranh ngổn ngang, chính giữa có một đường bị xé rách đã được dán lại.
Trên tranh là một cậu thiếu niên điển trai đang cười. Hình dáng dựa hết vào trí nhớ để vẽ lại, qua loa, mỗi một nét bút đều là tình cảm khó nói của cô. Giờ có thể vẽ bức mới được rồi nhỉ. Lấy hai bức ảnh dán lên bức tranh xong, Như Hứa lại gỡ xuống để lại vào ngăn kéo và lấy bài tập ra làm tiếp.
Bên kia, trong một quán bar, cả trai lẫn gái, vừa hút thuốc vừa uống rượu, cùng ca hát trêu đùa nhau.
Theo lí mà nói, bây giờ, cuộc sống về đêm chỉ vừa mới bắt đầu.
Giang Đường Dã ngồi ở góc sô pha, tay cầm bao thuốc, nhưng anh không có ý định hút một điếu nào, chỉ uống một hớp rượu. Thẩm Ngân chen tới, nhiệt tình cho anh một cái ôm lớn.
“Bra đen!”
“Câm miệng.”
Vẫn là cái bộ dạng này, một năm bốn mùa, 365 ngày, khổng tước như thường vẫn bất bại. Giang Đường Dã nâng ly lên, cùng anh ta chạm vào một cái, nhẹ nhàng bâng quơ một câu: “Về đây.”
Thẩm Ngân uống một hớp, lại nhìn chất rượu trong suốt của hắn, nghi hoặc hỏi: “Trắng à?”
“Trắng mẹ mày, ông mày lái xe tới.”
“Lái mẹ mày, vậy mày còn bắt tao đến?”
Hai người miệng hoa sen văng tục xong, mỗi người một điếu thuốc, xuyên thấu qua sương khói lượn lờ, bắt đầu nói về đề tài ẩm thực.
“Cô gái kia khá xinh đẹp, nghe nói là tiểu minh tinh vừa xuất đạo, có hứng thú không?”
“Không.”
“Người kia, da rất trắng nhé!”
Da trắng?
Có thể trắng cỡ nào?
Không biết nghĩ đến điều gì, Giang Đường Dã duỗi chân đạp Thẩm Ngân một cái, ngày thường khi anh cười rộ lên đôi mắt đào hoa dập dờn ra vẻ phong tình, giờ phút này chỉ mỗi cái nghiêng người của anh thôi cũng khiến người ta cảm thấy có chút lạnh lẽo.
“Mày con mẹ nó không nói được lời nào đứng đắn?”
Thẩm Ngân chịu một cái đạp oan uổng, vẫn không đứng đắn. Với lại có ai bên cạnh anh mà đứng đắn đâu?
“Ê ê ê, tao đã lâu không gặp tiểu Như Hứa, mày khi nào thì dẫn con bé tới chơi? Hai ngày nữa Chu Liêm đi công tác trở về, chúng ta hội họp một chút”
“Để sau rồi nói.”
Thực sự không có ý tứ gì. Nhưng lời nói của anh vào tai người khác lại đầy ẩn ý.
Một gương mặt chuyên hái hoa ngắt cỏ, vai rộng chân dài eo thon, trên người tràn ngập hormone, vì thế hấp dẫn rất nhiều phụ nữ tìm đến anh. Anh đối với ai cũng cười, dường như ai đến cũng không từ chối, nhưng ai, anh cũng không để vào mắt.
Có người đàn bà phong tình vạn chủng lắc eo, lộ ra phần lớn da thịt mê người, đặt tay trên vai anh, trên người cô ta tỏa ra mùi nước hoa nồng nồng khó ngửi, làm anh khẽ nhíu mày.
“Uống một ly không?”
Giang Đường Dã đứng dậy, khom lưng dán vào bên tai người đàn bà, âm thanh khàn khàn của anh khiến người ta động tâm, nhưng những lời nói ra lại không thể làm người khác động tâm nổi.
“Ngại quá, tôi phải trở về dỗ đứa nhỏ ngủ.”
Biểu tình trên mặt người đàn bà cứng đờ, quay đầu hỏi Thẩm Ngân đang chôn trong ‘ôn nhu hương’: “Anh ấy có con rồi sao?”
Thẩm Ngân nghiêm trang gật đầu: “Có rồi, cũng lớn rồi, còn rất xinh đẹp.”
Người phụ nữ:???