Trong nháy mắt, Như Hứa cảm tưởng cô có thể dành cả cuộc đời này với anh, chỉ cần anh có thể ở cạnh cô là được.
Nhưng anh không thể.
Thế giới của anh quá lớn.
“Ba, ba nói lời này quá không có lương tâm, cả nhà ai hiếu kính ba nhất, trong lòng ba không rõ sao?”
Giang Ngu không phải rất sợ ba của mình, bởi vì bị giục kết hôn quá nhiều lần, thì nói nhiều thêm một hai lần cũng không đáng gì.
Ông cụ bị dỗi nói không ra lời, lời này của Giang Ngu rất đúng, trong lòng ông so với ai khác rất rõ Như Hứa có bao nhiêu hiếu thuận.
Mỗi tuần Như Hứa sẽ tới một lần, mỗi lần tới cô đều mang rất nhiều đồ, đôi khi là nồi cá kho ông thích, khi thì là quần áo. Điều hòa bật vào mùa hè quá lạnh, eo và chân ông thường hay bị đau nhức, Như Hứa luôn ở bên ông, một bên chơi cờ một bên lấy quạt hương bồ quạt gió cho ông. Khi tới mùa đông, thì cô tự mình thêu thùa, làm chút đồ giữ ấm mang đến.
Xét về hiếu thảo, thật sự không chê được gì.
Cô gái nhỏ cụp mi rũ mắt ngồi yên đó, nghe thấy một câu như vậy cũng không nói gì, ông cụ xót trong lòng, cánh tay nhấc lên, lập tức cho Giang Đường Dã một đập. Cái đập này còn kêu rất vang.
Giang Đường Dã vuốt cánh tay, lẩm bẩm than đau, giống y như một đứa nhỏ.
“Thẻ của con đâu?”
“Muốn thẻ của con làm gì?”
”Đưa cho Như Hứa.”
Mọi người lúc này mới nở nụ cười, sôi nổi ồn ào bắt Giang Đường Dã nộp thẻ.
“Con muốn sau này nộp thẻ cho vợ.”
Nhưng Giang Đường Dã vẫn lấy ra một tấm thẻ, lại gần trước mặt Như Hứa, sờ sờ đầu cô, nói: “Xài hết lại tìm chú nhỏ nhé, chú nhỏ có rất nhiều tiền, để lại cho Như Hứa nhỏ nhà chúng ta dùng.”
Lông mi Như Hứa run một chút, cô định từ chối, nhưng lại bị Giang Ái kéo lấy tay, nhẹ nhàng lắc lắc.
“Cầm đi, chú nhỏ cho con đấy.”
Giang Ái từ nhỏ đến lớn giống như nàng công chúa cao cao tại thượng, không thích nói chuyện hay chơi đùa với người khác, sợ làm bẩn váy công chúa xinh đẹp của mình, mọi người ai cũng nói cô khó tiếp cận, bạn bè cũng ít.
Nhưng có đôi khi, cô ấy lại cực kỳ nhiệt tình.
Cơm nước xong, Như Hứa ngồi trên xe Giang Đường Dã về nhà.
Cô xuống xe trước, Giang Đường Dã hạ cửa sổ xe xuống, dặn dò Như Hứa về trước nhớ ngủ sớm một chút. Rồi anh lái xe đi, xuyên qua ánh đèn rực rỡ lộng lẫy, hướng về thế giới kì quái của anh.
Như Hứa đứng dưới đèn đường, một mình ngồi trên xích đu, đêm hè có quá nhiều muỗi, chưa đến hai phút cô đã bị cắn đến bốn năm nốt, vì thế cô đành phải đi vào nhà.