Lúc ăn cơm, đề tài trên bàn ăn phần nhiều liên quan đến Giang thiếu.
Người đàn ông lớn tuổi có mái tóc hoa râm hai màu, đã qua tuổi ngũ tuần rồi mà tinh thần vẫn minh mẫn như cũ. Đặt cặp kính xuống, ông gắp lấy một miếng cá, lấy hết xương, nhai kĩ, sau đó mới mở miệng, âm thanh hồn hậu có chút nặng nề: “Chơi đủ rồi thì trở về đi?”
Như Hứa ngồi bên cạnh Giang Đường Dã, có thể nhìn thấy khớp xương tay rõ ràng của anh cầm đũa, gắp một miếng sườn, trong chớp mắt, miếng sườn đã được đặt trong chén của cô.
“Chơi chưa đủ.”
“Con nhớ Như Hứa nhỏ bé nhà chúng ta nên mới quay về.”
Dưới ánh đèn sáng bừng, anh cười, trên mặt không một chút sợ hãi hay có ý thuận theo gia chủ trong nhà, anh nghiêng đầu đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Như Hứa, khẽ hất cằm: “Ăn nhiều một chút, Như Hứa nhỏ bé của chúng ta cần cao hơn nữa đó.”
Như Hứa gắp miếng sườn lên, bỏ vào miệng, hai má phình ra, nhai rồi nhai, môi nhỏ khẽ hé, rồi nho nhã phun xương ra.
Ông cụ hừ lạnh một tiếng, nhìn mặt Giang Đường Dã mà muốn nổi giận đến nơi.
“Ngày ấy con đòi nuôi, sao giờ lại không nuôi nữa, ném cho bọn ta thì tính thế nào?”
Không khí bỗng nhiên trở nên xấu hổ, lắng đọng.
Như Hứa dừng lại hành động nuốt thức ăn của mình, rũ mắt nhìn chằm chằm lõi xương, trong lòng không bởi vì lời này mà khó chịu, ngược lại cả người ngây ngẩn.
『Rõ ràng lúc đó còn bé như vậy, sao cô lại có thể nhớ rõ ràng đến vậy.
Nhớ rõ bọn họ xem cô như vật phẩm mà đánh giá, trong tay cô nắm chặt một cục kẹo, tổng cộng có năm cục, nhưng bây giờ chỉ còn mỗi một cục cuối cùng lại không nỡ ăn.
Bởi vì biết mình có khả năng phải rời đi.
Kết quả thiếu niên khom lưng cười cười nhìn cô, cô dè dặt đến gần, xòe hai tay ra, nước mắt lưng tròng đưa cho anh.
Giang Đường Dã lấy cục kẹo, Như Hứa nhỏ bé đứng trước mặt nắm lại viên kẹo, muốn bao nhiêu luyến tiếc thì có bấy nhiêu luyến tiếc. Anh dùng sức kéo một chút. Như Hứa cúi đầu nhìn xuống, trong tay trống không. Kẹo bay mất rồi.
Anh xé vỏ kẹo, há to miệng, cực kỳ thỏa mãn ăn hết cả cục kẹo, thậm chí còn ấu trĩ bày ra biểu tình ăn kẹo rất ngon trước mặt cô.
Nước mắt trong hốc mắt Như Hứa vờn quanh, nhưng lại bị anh chọc cười khanh khách, trông khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh mười phần đáng yêu. Anh nho nhã buông lời giống y một tên tiểu nhân.
“Chú giúp con giữ, về sau con có kẹo cứ đưa chú ăn, nhớ không?”
Một thiếu niên vậy mà còn cướp đồ ăn vặt của trẻ con.
Giang Đường Dã không cho là sai, chờ tiểu dưa ngốc trả lời.
Tiểu dưa ngốc do dự vặn ngón tay, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu, tay ra hiệu ok, ngón tay múp máp vừa ngắn vừa mềm, làm động tác đó có chút hơi quá sức.
Giao kèo thành công.
Anh cùng cô ngoéo tay đóng dấu, một trăm năm không được thay đổi .』