Vườn Hoa Xuân Sắc

Chương 5

Rạng sáng một hai giờ, Như Hứa buồn ngủ híp mắt, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, đi đường nghiêng ngả lảo đảo, hiển nhiên còn đang trong giấc mộng.

Đi đến phòng bếp, đột nhiên cô quên mất mình muốn làm gì.

“Muốn làm gì?” Có âm thanh vang lên hỏi cô.

Như Hứa gãi gãi đầu, mơ mơ màng màng, cực kỳ đáng yêu, tiếng nói mềm mại còn kéo dài âm cuối.

“Con chắc là muốn uống nước.”

Còn chắc là. Quỷ con mơ hồ.

Giang Đường Dã lấy một ly nước, đưa đến trước mặt cô. Cô ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy bàn tay anh, cô liền nhắm mắt lại, mở miệng nhỏ uống cho đến khi hết ly nước.

Uống xong, Như Hứa mới hết mơ hồ, dụi dụi mắt.

“Chú nhỏ?”

“Ừm, quay về ngủ tiếp đi.”

Lát sau, bỗng nhiên anh lại hỏi: “Chú đi rồi, cháu có trách chú không?”

Như Hứa ngẩn người, an tĩnh mà tự hỏi trong chốc lát, sau đó mới hỏi anh: “Quý ngài đây có thể ngắm trăng với tôi không?”

Giang Đường Dã bị tiếng “quý ngài” của cô chọc cười.

Lấy điếu thuốc giấu sau lưng ra, anh cười nói: “Quý cô có thể ở bên đợi tôi hút xong điếu thuốc không?”

May mà không bật đèn, trong phòng tối tăm, anh không thấy Như Hứa đang đỏ bừng cả mặt.

Tối nay ánh trăng thật đẹp. Gió đêm thổi qua mặt, tiếng ve kêu cũng trở nên dễ nghe hơn nhiều. Ngồi ngoài ban công, trên chiếc ghế dài, hai tay Như Hứa ôm lấy đầu gối, bộ dáng ôn thuần giống y như con nai con, một lúc lại khẽ nghiêng đầu đối mắt với anh.

Có lẽ do đêm tối, nên cô không câu nệ, ít nói giống như ban ngày, dáng vẻ cô bây giờ sinh động giống như hoa nở về đêm. Đôi mắt đen nhánh của cô mang theo chút mê mang mờ mịt, gương mặt hơi hơi ửng đỏ, rất động lòng người.

“Ngày ấy chú đi, cháu khóc thật lâu, khóc rồi ngủ, mẹ Ngô mắng cháu, nói rằng ngày mai chú sẽ trở lại… Cháu đếm trên đầu ngón tay thật nhiều cái ngày mai, nghĩ rằng bản thân đã tính toán sai.”

“Có một lần cháu ngồi một mình ngắm trăng thật lâu, cảm thấy ánh trăng đặc biệt đẹp, cũng không còn khổ sở như vậy nữa.”

5 năm kia anh cũng thường gọi điện về hỏi chút việc vặt, chỉ là thời gian càng dài, khoảng cách càng dài, lúc đầu cô còn chờ điện thoại, về sau thì không còn đợi nữa.

Dưới ánh trăng, sườn mặt người đàn ông góc cạnh rõ ràng, trong tay kẹp điếu thuốc, nhưng không hút lấy một hơi nào. Anh chưa bao giờ hút thuốc ở trước mặt cô cả.

Anh nhớ, Như Hứa nhỏ bé của anh không ngửi được mùi thuốc lá. Cho nên mỗi lần Thẩm Ngân đến nhà anh chơi, cả hai cùng nhau bị cấm hút thuốc, hoặc phải trốn trong nhà vệ sinh hút trộm.

“Là chú không tốt.”

Giang Đường Dã nghĩ muốn xoa đầu cô, anh ở trước mặt cô luôn luôn là hình tượng chú nhỏ dịu dàng tốt đẹp, dù bên ngoài tung hoành thế nào thì về đến nhà luôn trở lại bộ dáng sạch sẽ. Anh muốn toàn bộ thế giới của cô sạch sẽ và sáng ngời, muốn cô xinh xinh đẹp đẹp trải qua mọi việc thuận lợi và làm người hạnh phúc nhất trên thế giới.

Anh phải có trách nhiệm làm như vậy.

“Về sau chú nhỏ không đi nữa, được không?”

Trên đùi nặng hẳn, Giang Đường Dã cúi đầu, phát hiện Như Hứa ngủ rồi. Cô vẫn là một đứa nhỏ thôi.

Anh bế cô lên, ngửi thấy mùi thơm của bưởi trên người cô, còn kèm theo mùi hương ngọt ngào của thiếu nữ. Lần đầu tiên thấy Như Hứa nhỏ bé, cô đáng thương đút cho anh cục kẹo, bẹp bẹp miệng, tựa như trao mất bảo bối.

Anh thích đoạt bảo bối của bạn nhỏ này. Mặc dù không thích ăn ngọt, anh vẫn mở miệng thật to, ăn hết, kỳ thật đó là một loại động tác kháng cự. Kết quả không hề ngọt ngấy như trong tưởng tượng, còn ăn khá ngon.

Cách xa quá nhiều năm, anh đã sớm quên mất mùi vị vốn có đó rồi. Anh nhẹ nhàng duỗi ngón tay ra, vốn định chọt chọt vào gương mặt mềm mại của thiếu nữ, không biết vì sao, lại biến thành cọ cọ lên khóe môi mềm mại của cô.

Vị dâu thế nào.

『 Nếm thử, sẽ biết. 』

————

Như Hứa: Không phải nói muốn giao thẻ cho vợ sao?

Đường gia: Đúng vậy, thẻ giao cho vợ nè.