Tần Lục Ngôn lạnh lùng nhìn người rời đi, đâu không rõ bên trong xảy ra chuyện gì.
Chẳng qua với thân phận hiện giờ của anh ta, không quản được những chuyện này.
Tần Lục Ngôn đứng ở cửa, đám người rời đi xong, đang định trở về tiếp tục ngủ.
Trì Hoan chống người dậy, lung lay đi tới cửa, túm lấy đai lưng áo tắm trên người người đàn ông.
“Ừm… Đừng, đừng đi…”
Cơ thể Trì Hoan càng ngày càng nóng, hơi thở cũng dần trở nên dồn dập, cho dù biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng hiện giờ cô không thể để người đàn ông trước mặt rời đi, cô bị bỏ thuốc cứ để người rời đi như vậy, ai biết đám người kia có trở về hay không.
“Cầu… Cầu xin anh… Giúp tôi với… Đừng, đừng đi…” Trì Hoan cố nén khác thường trên người, liều mạng túm áo tắm trên người người đàn ông.
Tần Lục Ngôn liếc mắt nhìn một cái, gương mặt trái xoan của người phụ nữ ửng hồng, da thịt dưới áo ngủ tơ lụa trong trắng lộ hồng, đặc biệt là đôi ngực vừa to vừa nộn dưới rãnh chữ V sâu hút.
“Cô muốn ông đây giúp thế nào?”
Người đàn ông không nhanh không chậm lấy điếu thuốc ra, trên gương mặt cương nghị tràn ngập hơi thở lưu manh.
Trì Hoan cắn môi, trong miệng có mùi máu tươi: “Dẫn… Dẫn tôi rời khỏi nơi này đi… Ừm… Lại giúp tôi gọi điện cho anh trai tôi…”
Tác dụng của thuốc quá nhanh, ngoại trừ trong cơ thể trào dâng ngứa ngáy, ngay cả tầm mắt của Trì Hoan cũng dần trở nên mơ hồ.
“Anh ấy tên Tống… Tống Lan… Đội cảnh sát hình sự thành phố…”
Giọng nói vừa vang lên, sắc mặt Tần Lục Ngôn thay đổi: “Anh trai cô là Tống Lan?”
Trì Hoan cố gắng chống đỡ cơ thể dần vô lực, nắm lấy tay người đàn ông đổi thành ôm eo, mất sức gật đầu.
“Mẹ kiếp!”
Tần Lục Ngôn chửi nhỏ một tiếng gì đó, Trì Hoan không nghe rõ, hiện giờ trong đầu cô chỉ còn câu tóc vàng nói “xử nữ biến thành dục nữ”.
Cô sắp không chịu nổi… Nhưng mà cô phải rời khỏi nơi này.
“Tôi… Tôi thực sự khó chịu…”
Tần Lục Ngôn cảm nhận được người phụ nữ trên người không an phận cọ xát người anh, cọ anh cũng dấy lửa.
“Kiên nhẫn một chút! Tôi gọi điện thoại cho anh trai cô bảo anh ta đến bệnh viện tìm cô!”
Dáng vẻ này chỉ có thể đến bệnh viện trước, nhưng mà… Tần Lục Ngôn liếc mắt nhìn Trì Hoan.
Vẫn gửi tin nhắn ra ngoài.
“Tôi… Tôi nóng quá… Rất, rất muốn…” Đại não của Trì Hoan mất đi năng lực suy nghĩ, đôi tay chặn ngang người phụ nữ không thành thật khiêng lên vai.
“Thành thật chút, đừng phát tao loạn lên!”