Tiếng rêи ɾỉ của người phụ nữ cao vυ't anh ta nghe mà dục hỏa đốt người, xông vào tắm nước lạnh trở về. Mới nằm xuống giường đang định ngủ, bên kia lại truyền tới động tĩnh gõ tường.
Vốn không muốn xen vào việc của người khác, nhưng động tĩnh bên này khiến anh ta không ngủ được.
Cẩn thận nghe ngóng động tĩnh, không ngờ là tín hiệu cầu cứu.
Dường như mấy người đàn ông trong phòng không ngờ tới sẽ có người tới, gương mặt người đàn ông mặt sẹo âm trầm.
Sở dĩ bọn họ không kiêng nể gì, chính là vì tầng 6 chỉ cho “khách quý” dùng. Phàm là “khách quý” tới nơi này đều biết quy củ, cho dù nghe thấy âm thanh gì đều không hỏi tới.
Nhưng mà bây giờ nghe người đàn ông bên ngoài đập cửa, người đàn ông mặt sẹo trầm giọng hỏi: “Người ngủ phòng bên tối nay là ai?”
Đàn em gọi điện cho lễ tân, báo cáo: “Anh Bưu… Phòng bên cạnh là người của đội phòng cháy chữa cháy, họ Tần, tên Tần Lục Ngôn.”
Nghe thấy thế, người đàn ông mặt sẹo cởϊ qυầи được nửa lại kéo quần lên: “Mẹ kiếp!”
Thấy người trong phòng đều đứng yên không cử động, anh ta nổi giận tát người gần nhất một cái: “Thất thần làm gì, còn không đi mở cửa!”
Mấy người ngẩn người, vội vàng đi mở cửa.
Người đàn ông mặt sẹo đi theo sau, trừng mắt với Trì Hoan trên giường: “Con mẹ nó! Con đàn bà thối! Cô đợi đó cho ông đây!”
Tần Lục Ngôn đứng ở cửa, nhìn hai người nổi giận đùng đùng ở trong phòng đi ra, vẻ mặt không chút thay đổi: “Sao lại thế này?”
Người đàn ông mặt sẹo cười đưa thuốc qua, vẻ mặt nịnh nọt: “Sao đội trưởng Tần rảnh rỗi tới đây? Cũng không phải chuyện lớn gì… Là các anh em…”
Giọng nói còn chưa vang lên, Trì Hoan nghe thấy giọng nam ở cửa xong, ra sức giãy dụa: “Ô ô… Cứu mạng… Cứu… Mạng, ừm…”
Tần Lục Ngôn nghe động tĩnh trong phòng, không nhận thuốc, vẻ mặt không kiên nhẫn liếc mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
“Ha ha… Có chút hiểu lầm nhỏ.”
Người đàn ông mặt sẹo cười tủm tỉm giải thích, vô cùng khách sáo với thái độ mặt lạnh của Tần Lục Ngôn.
Có lẽ người khác không biết thân phận của người trước mặt, nhưng người đàn ông mặt sẹo không có khả năng không biết.
Thấy sắc mặt anh ta khó coi, lớn tiếng quát mấy người trong phòng: “Còn không nhanh cút ra đây! Đi đi…”
Những người khác nhìn người đàn ông mặt sẹo lấy lòng người đàn ông kia, tức giận cũng không dám phát ra.
Gương mặt tên tóc vàng không cam lòng nhìn Trì Hoan nằm trên giường, nhìn ánh mắt khiến người ta sợ hãi của người đàn ông mặt sẹo bắn tới thì cọ tới cọ lui ra khỏi phòng.