Chờ đến khi chứa đầy một rổ đá vụn trở về, quả nhiên liền nhìn thấy Đường Thanh Thủy đã đứng chờ trước cửa nhà hắn, Ôn Nhạc vẫn như cũ ngồi trên ghế không xê dịch chút nào, nhưng khi nhìn thấy hắn trở về, thần thái trog mắt bất giác sáng lên vài lần, làm Tống Duy An cảm thấy rất buồn cười.
Đường Thanh Thủy nhìn thấy Tống Vệ An trở về, mở ra hàm răng trắng chỉ vào hai gánh đất đỏ đầy ấp bên cạnh nói, “An Tử, ngươi xem nhiêu đây có đủ không.”
“Đủ rồi, cũng may là có ngươi hỗ trợ, ngươi nghỉ ngơi một chút đi, ta đi đổ nước cho ngươi uống.” Tống Duy An thật sự cảm thấy trẻ con ở nơi này quá nghịch thiên, Đường Thanh Thủy cũng mới mười lăm, thế nhưng lại có thể gánh hai gánh bùn trở về.
“Để ta đi cho.” Ôn Nhạc nghe thấy đổ nước, cả người từ trên ghế bắn lên.
Tống Duy An biết tính tình của Ôn Nhạc là ngồi không yên, cũng không có ngăn cản hành động của hắn.
Tống Duy An đổ hai gánh bùn ra đất, bỏ thêm chút nước cùng cục đá trộn lẫn với nhau, lại tìm mấy khối cục đá lớn chút làm thành cửa lò, sau đó dựa theo hình vẽ mà mình đã vẽ từng chút một mà đem bùn đất xây thành một cái ống tròn.
Đường Thanh Thủy tiếp nhận Ôn Nhạc đưa qua ống trúc đựng nước, "ực ực" uống một hớp to, uống xong, đứng bên cạnh nhìn Tống Vệ An bận việc, “An Tử, ngươi muốn làm lò nung để làm gì?”
Ôn Nhạc cũng tò mò nhìn chằm chằm động tác của Tống Vệ An, thậm chí còn nhịn không được muốn tiến lên giúp hắn xây, nhưng khi nghĩ đến lời nói vừa rồi của đối phương không cho phép chính mình làm dơ tay, liền từ bỏ ý niệm này.
“Cái lò này là dùng để thiêu than.” Điểm khác biệt lớn nhất giữa Trà khô và xào trà chính là bước rang cuối cùng này, điều quan trọng nhất khi chế trà chính là hoả hậu, nếu khống chế không được hoả hậu, rất dễ làm trà mất đi mùi hương, ngược lại còn mang theo mùi khét và chua xót.
Mà hoả hậu của chè khô so với xào trà càng khó khống chế, bước xào lửa nhỏ cuối cùng cũng rất quan trọng, than ở nơi này thuộc về hàng xa xỉ đắt tiền, chỉ có nhà có tiền mới có thể dùng, không ít sư phó chè khô trog quá trình chế biến chè khô đều là dùng lửa thiêu từ những khối gỗ đặc lớn, bao gồm cả Tống Vĩnh Cường trước kia cũng vậy, đều là dùng loại phương pháp này, hương vị khẳng định kém hơn dùng than chế ra nhiều, từ trước đến nay Tống Duy An đối với việc chế trà yêu cầu rất cao, sao chịu dùng mấy loại đầu gỗ thế này.
Đường Thanh Thủy tùy tiện vỗ vai Tống Duy An nói: “An Tử, ngươi biết chế than sao, thật lợi hại, than lửa rất có giá, nếu ngươi thiêu xong lấy ra bán, sẽ có thể phát tài.”
“……”
Ha hả, phát tài? Cái lò nung của hắn nhỏ như vậy, dựa vào bán than để sống, không mệt chết cũng đói chết.
Tống Duy An nhìn thấy Ôn Nhạc nghe xong Đường Thanh Thủy nói, hai mắt sáng ngời nhìn hắn, có chút xấu hổ giải thích: “Cái lò nung này quá nhỏ, chỉ đủ để đốt chút than củi đủ nhà mình nhóm lửa thôi, nếu cầm đi bán, khẳng định kiếm không được tiền.”
“Hắc hắc, dù sao vẫn rất lợi hại là được.” Đường Thanh Thủy nhìn lò nung qua bàn tay của Tống Vệ An chậm rãi thành hình, trog lòng cảm thấy bội phục không thôi, hơn nữa nghĩ tới kẹo mạch nha màu trắng hôm qua ăn đến, liền nói: “Đúng rồi, ngươi làm kẹo mạch nha ăn ngon thật.”
“Ngươi thích à, trog nhà vẫn còn đấy.” Tống Duy An nói xong, liền kêu Ôn Nhạc đi lấy một ít, kẹo mạch nha đã kéo ra không thể để lâu, hai ngày này, hắn cùng Ôn Nhạc ăn không ít, nhưng vẫn còn thừa rất nhiều.
“Ai da, sao ta có thể không biết xấu hổ như vậy được.” Đường Thanh Thủy nhìn thấy Ôn Nhạc lấy chén ra tới, ngoài miệng thì nói lời khách sáo, nhưng tay đã cầm lấy một khối bỏ vào miệng.
“Kẹo mạch nha để lâu sẽ chảy, ngươi cứ việc ăn thoải mái đi.”
Tống Duy An lại ngửa đầu đối với Ôn Nhạc còn đang bưng chén nói, “Cũng cho ta một khối.”