Độc Sủng Xung Hỉ Phu Lang

Chương 46

Ôn Nhạc nhìn thấy tay của Tống Vệ An dính đầy bùn, liền từ trog chén cầm một khối đưa đến bên miệng của đối phương, “Đây.”

“Cảm ơn.” Ngậm lấy viên kẹo trog tay Ôn Nhạc, Tống Duy An mở miệng nói một câu không rõ, sau đó lại cúi đầu tiếp tục chuyên tâm chơi bùn.

“An Tử, đường.… đường… đường này làm thế nào, ngươi có thể dạy cho ta không.” Đường Thanh Thủy đứng một hồi vẫn là ấp a ấp úng mở miệng hỏi, bình thường nhà ai có tay nghề kiếm tiền đều sẽ che giấu đi, Tống Vệ An làm kẹo mạch nha lấy ra ngoài bán khẳng định là có thể kiếm tiền, lúc nói ra lời này, ngay cả Đường Thanh Thủy cũng cảm thấy mặt nóng lên.

“Sao? Ngươi muốn học làm cái này à?” Tống Duy An ngẩng đầu, liền nhìn thấy vẻ mặt của Đường Thanh Thủy từ đen biến thành đỏ, cho rằng đối phương là thèm ăn muốn tự làm lấy, “Được chứ, cái này làm rất dễ, chờ ta xây xong lò nung sẽ dạy ngươi.”

“Thật sự dạy cho ta? Không có vấn đề gì sao?” Nghe thấy Tống Vệ An sảng khoái đáp ứng như vậy, Đường Thanh Thủy có chút không thể tin được mà hỏi lại một lần.

“Cái này đâu đáng là gì.” Tống Duy An không để bụng nói, phương pháp làm kẹo mạch nha này, trước kia trog thôn của hắn ai cũng biết làm, chỉ là sau này cuộc sống của mọi người càng ngày càng tốt lên, liền lười tự mình làm, đều mua hàng có sẵn.

Đột nhiên nghĩ đến người ở đây giống như đều không biết, Tống Duy An lại nhìn vẻ mặt do dự của Đường Thanh Thủy nói, “Thanh Thủy, ngươi học xong còn có thể lấy ra ngoài bán a.”

Loại đường này, trước kia trog thôn của hắn cũng có người gánh đi khắp hang cùng ngõ hẻm để bán, mà ở nơi này cũng không phải lúc nào cũng có người bán hàng rong đến các thôn bán đồ ăn vặt, nhà của Đường gia vừa thấy liền biết điều kiện cũng không tốt lắm, Đường Thanh Thủy có sức lực lớn như vậy, không bằng nghĩ cách kiếm chút thu nhập thêm.

Đường Thanh Thủy nghe thấy Tống Vệ An nói như vậy, càng ngượng ngùng hơn, “Nếu ta lấy ra ngoài bán, vậy ngươi phải làm sao bây giờ?”

“Ta? Ta cũng không định dựa vào bán kẹo kiếm tiền a.” Hiện tại, trog đầu hắn đều là ngọn núi đầy cây trà, làm gì còn tâm tư đi làm chuyện khác.

“Hay là ta kiếm được tiền liền chia một nửa cho ngươi, được không.” Kỳ thật Đường Thanh Thủy vẫn rất động tâm, hắn cũng muốn dựa vào chính mình kiếm chút tiền, sớm cưới một vị tức phụ về nhà, còn có thể giúp trog nhà giảm bớt gánh nặng.

“Chia cho ta làm gì? Một mình ngươi giữ đi.” Hắn mới không thèm ham món lợi nhỏ đâu!

“Vậy… Ta liền không học.” Đường Thanh Thủy cảm thấy làm như vậy là không tốt, nghĩ lại vẫn là thôi đi.

“Ai da, đứa nhỏ này cũng thật là, làm việc là phải kiên quyết, không thể do dự như nữ nhân được, ngươi cứ do dự không quyết như vậy, sau này làm sao làm việc lớn được.” Tống Duy An vừa nghe thấy Đường Thanh Thuỷ đột nhiên thay đổi ý định, liền lộ ra tính cách thích thay người khác suy nghĩ mà đối với Đường Thanh Thủy giáo huấn vài câu.

“……” Vừa rồi còn kêu hắn bằng ca, sao lại đột nhiên biến thành đứa nhỏ rồi, Đường Thanh Thủy cảm thấy bối phận của mình có phải là bị hạ xuống quá nhanh rồi không.

“Đương gia, ngươi nói, nói chuyện đàng hoàng chút đi.” Ôn Nhạc thấy Tống Vệ An đột nhiên dùng giọng điệu nghiêm khắc nói chuyện với Đường Thanh Thủy, có chút lo lắng mà kéo kéo tay áo hắn, vừa rồi người ta còn hỗ trợ đâu.