Độc Sủng Xung Hỉ Phu Lang

Chương 44

“Không cần đâu, chỗ đó cũng không xa, ngươi chờ ở đây đi.” Đường Thanh Thủy chạy ra thật xa, nghe thấy lời của Tống Vệ An nói, không quên trở về một câu.

Tống Duy An thấy hắn vào Đường gia lại đi ra, gánh hai cái gánh rỗng chạy, “……”

Thôi, xem ra chỉ có thể xây xong lò lửa mới tính tiếp được, “Ôn Nhạc, ta đến sau núi nhặt cục đá, ngươi ở lại trông nhà, còn có, đừng có chạm vào mấy cây trúc, biết không?”

Hiện giờ trog nhà để một rổ đồ vật, nếu hai người đều rời đi thì phải khóa cửa, như vậy sẽ rất phiền toái.

“Ta, ta, ta biết nhặt cục đá.” Ôn Nhạc nghe được việc chính mình có thể làm, liền cầm lấy giỏ tre đặt ở phòng bếp xoay người chạy.

“……”

Tống Duy An ngơ ngác nhìn Ôn Nhạc biến mất, đột nhiên cảm thấy người nào cũng đều hấp tấp như nhau, hắn lau mặt nhìn đống trúc trước cửa nhà bị ném lung tung rối loạn, chỉ có thể đi thu thập một chút.

Sau khi đem cây trúc chất đống ở góc tường, lại dọn dẹp trên mặt đất, mới đi ra cửa nhà gia quan sát một vòng, xem coi lò lửa nên xây ở đâu là thích hợp, nhiệt độ của lò lửa rất cao, vẫn là đừng nên để gần phòng của bọn họ, cuối cùng, Tống Duy An liền dùng một cây gậy gỗ ở bên cạnh phòng bếp đo một khoảng cách nhất định rồi làm dấu.

Mới vừa xác định được địa phương, Ôn Nhạc đã mang theo một rổ cục đá có kích thước lớn nhỏ không đồng đều trở về, sau đó đem giỏ tre đặt xuống mảnh đất trống trước nhà nói, “Để ta đi thêm chuyến nữa, nhặt nhiều chút.”

“Khoan đã.” Tống Duy An bắt lấy người đang muốn quay đầu chạy, vừa kéo hai tay của hắn liền thấy có không ít địa phương đã bị trầy xước, hắn nói sao tên tiểu tử này lại trở về nhanh như vậy.

“Ta, ta không sao, lát nữa đi rửa, rửa, rửa sạch là tốt rồi.” Ôn Nhạc cũng không để ý đến tay mình cho lắm, trước kia hắn làm việc, vết thương loại này đều là bình thường.

“Đủ rồi, ngươi không cần phải như vậy đâu.” Tống Duy An nhìn vóc dáng của người trước mặt so với hắn còn lùn hơn một cái đầu, nhưng chuyện gì cũng thích giành làm thay hắn, “Ta là đương gia của ngươi, ngươi có thể dựa vào ta, đừng có chuyện gì cũng đều cậy mạnh như vậy, chẳng lẽ ngươi không tin ta sao?”

“Không có.” Ôn Nhạc nghe thấy Tống Vệ An nói như vậy, nhất thời có chút vô thố xua tay nói, “Không, không có không tin.”

Tống Duy An nhìn thấy người trước mặt chịu nghe lời, mới kéo hắn đến lu nước bên cạnh, múc một gáo nước cẩn thận rửa sạch cát đất dính trên tay hắn.

Ôn Nhạc chạm vào nước giếng lạnh lẽo, bàn tay trước đó còn cảm thấy có chút nóng rát đau đớn, đã thoải mái hơn một chút, Tống Duy An giúp hắn rửa sạch tay rất nhẹ nhàng, loại cảm giác được người đối đãi ôn nhu cùng cẩn thận này thật xa lạ, rõ ràng đối phương cũng không có giống mẫu thân đánh hắn, mắng hắn, nhưng lại có thể làm cho cái mũi của hắn chua xót, hắn chưa từng có chán ghét nước mắt của mình như lúc này, làm hắn không thấy rõ động tác của đối phương.

“Tay đã rửa sạch sẽ rồi thì không được làm dơ nữa.” Tống Duy An lấy cái khăn máng trên lu nước, nhẹ nhàng lau khô nước trên tay Ôn Nhạc, lúc ngẩng đầu mới phát hiện cái mũi của người này hồng hồng, một đôi mắt hạnh còn hàm chứa nước mắt như muốn rớt xuống, “Làm đau ngươi sao?”

Rõ ràng hắn đã cố gắng dùng lực rất nhẹ, hơn nữa Ôn Nhạc cũng không giống như người chịu không được đau đớn.

Ôn Nhạc đem nước mắt trog khoé mắt nghẹn trở về, lắc đầu nói: “Không, không có.”

Không nghĩ tới người này còn sẽ khóc nhè, quả nhiên vẫn là trẻ con, Tống Duy An ngẩng đầu xoa xoa đầu đối phương nói, “Ngươi ngồi chờ ở đây đi, lát nữa Thanh Thủy trở lại, ngươi kêu hắn đem đồ vật đặt ở bậc cửa, khi nào ta trở về sẽ sắp xếp, rõ chưa?”

“Vâng.” Ôn Nhạc ngoan ngoãn gật đầu, ngồi trên băng ghế dài ngoài phòng sờ sờ bàn tay của mình, cẩn thận dư vị cảm giác vừa rồi bị người nọ chạm vào.

Tống Duy An nhìn thấy Ôn Nhạc đột nhiên trở nên ngoan ngoãn ngồi trên ghế, liền buồn cười lắc đầu, sau đó cầm lấy cái rổ trên mặt đất rời đi.