Tiếng chuông tan học vang lên, các bạn học khoát vai nhau ra về chỉ còn lại một mình Tống Tử Hiên ngồi trong lớp. Sắc mặt hắn bình thản không gợn sóng, mặt mày buông xuống nhìn ra ngoài cửa sổ không biết đang suy nghĩ cái gì, lúc này trông hắn cực kỳ giống một bức tượng điêu khắc.
Hắn thấy mấy bữa nay hắn không được bình thường.
Không biết vì sao mấy hôm nay hắn luôn nghĩ đến một người, bất luận là làm cái gì cũng nhớ đến cô ấy, có người tỏ tình hắn từ chối ngay lập tức mà còn theo bản năng nhớ tới người đó.
Đã mấy ngày rồi người đó không tìm hắn, cô ấy... không còn thích hắn nữa hay sao.
Đầu óc hắn loạn thành một đoàn nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ sắc thái gì, một dáng vẻ lạnh băng đến xuất trần, không có người nào có thể đoán được rốt cuộc là hắn đang suy nghĩ cái gì.
Đột nhiên con ngươi lơ đãng chợt có tiêu cự.
Người mấy ngày nay hắn tâm tâm niệm niệm xuất hiện trong tầm mắt, hắn bỗng chốc đứng lên nhìn chằm chằm bóng hình xinh đẹp với chiếc váy trắng thuần khiết kia.
"Nhược Diệp, Nhược Diệp!" - Khuôn mặt tuấn dật nhưng thần sắc lại khẩn trương, một nam sinh nhanh chóng bước đến chỗ Nhược Diệp.
Nhược Diệp nghiêng đầu, đôi mắt hơi cụp xuống, thần sắc có chút buồn rầu nói: "Ngạn à, anh như vậy làm em buồn lắm đấy."
Lâm Ngạn vừa nghe đầu liền buông xuống, lông mi dài trên mặt rũ xuống tạo thành cái bóng, hắn thấp giọng nói: "Xin lỗi."
Thấy hắn như chú chó to mất đi người chủ, tâm Nhược Diệp vốn đã không cứng lúc này lại mềm oặt đi, cô nhìn hắn đầy dịu dàng: "Ngạn à, chúng ta đã chia tay rồi, không thể ở bên nhau được nữa."
Lâm Ngạn không cam lòng ngẩng đầu lên nhìn cô, hắn kích động bắt lấy tay Nhược Diệp, khẩn cầu: "Đừng như vậy mà có được không? Nhược Diệp, anh yêu em. Anh thật sự rất yêu em. Cho hai chúng ta một cơ hội nữa có được không? Ngày tháng chúng ta ở bên nhau không phải rất vui vẻ hay sao?"
Nhược Diệp không chút để ý liếc mắt đến cửa sổ phòng học bên cạnh, phát hiện ra người ngồi ở đó đã biến đi đâu mất, trong lòng cô vui vẻ, thầm nghĩ chiêu này quả nhiên không tồi.
Lâm Ngạn không thấy Nhược Diệp trả lời, một lòng tuyệt vọng chợt kích động lên, hắn tiến tới ôm chằm lấy Nhược Diệp. Giọng nói vì kích động mà có chút khàn: "Nhược Diệp Nhược Diệp... Chúng ta đừng như vậy có được không? Anh thật sự rất yêu em!"
Nhược Diệp đột nhiên bị ôm vào trong ngực còn chưa kịp phản ứng lại, chờ khi cô phục hồi tinh thần muốn đẩy Lâm Ngạn ra thì có một người khác đã kéo cô ra từ trong người Lâm Ngạn.
Kinh hỉ quay đầu lại, quả nhiên là tuấn nhan quen thuộc kia!
"Tử Hiên!"
Lâm Ngạn bị đẩy ra, dáng vẻ ngỡ ngàng không thể tin được. Tử Hiên lúc này nhíu mày lại, trong mắt mang theo ba phần địch ý. Nghe Nhược Diệp gọi mình, hắn mới quay đầu lại đối diện với hai mắt sáng lấp lánh của Nhược Diệp, hắn mất tự nhiên cúi đầu sau đó bước nhanh đi nhưng lại trông có vẻ rất vui.
Nhược Diệp nhướng mày cười, cũng không giận mà chậm rì rì đi theo sau hắn.
Tống Tử Hiên bước nhanh chân, ngay cả khi Nhược Diệp chạy theo phía sau hắn cũng không có thả chậm bước lại.
"A..." - Hắn đi chưa được bao lâu, ở phía sau đã truyền đến tiếng la của Nhược Diệp. Quay đầu lại mới nhận ra Nhược Diệp té lăn trên đất.
Tống Tử Hiên bước nhanh đi tới, nhìn Nhược Diệp rưng rưng ấm ức nhìn hắn. Không khỏi thở dài một dài, tiếng thở dài vừa thấp vừa trầm, hắn làm như rất bất đắc dĩ: "Ngã chỗ nào rồi, để tôi xem cho?"
"Không thèm! Ai biểu anh làm lơ tôi chi!" - Nhược Diệp bất mãn trừng hắn.
Tống Tử Hiên nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt. Nhìn ánh mắt cô đen nhánh, trong hắn có rất nhiều cảm xúc phức tạp hỗn độn, môi mỏng có chút tái nhợt, phải một lúc sau mới chậm rãi mở miệng: "Tôi mới làm ra hành động như vậy bạn trai cô sẽ không tức giận chứ?"
Nhược Diệp sửng, ngay sau đó đôi mắt cười cong cong lên nhìn hắn: "Thì ra là Tiểu Hiên Hiên ghen à?"
Nhìn hắn nghiêng đầu qua một bên không muốn để ý tới, cô mới nói tiếp: "Không phải là bạn trai, chỉ là bạn trai cũ thôi."
Thấy Tống Tử Hiên quay đầu nhìn hắn (LN), Nhược Diệp áp tay vào mặt Tử Hiên, đôi mắt xinh đẹp khiến tim người đập nhanh lúc này chỉ tràn đầy thân ảnh của hắn: "Hơn nữa tôi đã nói rồi, tôi chỉ thích anh thôi đó ~"
Tống Tử Hiên thở dài, hắn nhìn cô chăm chú, trong mắt gợn sóng dịu dàng, thanh âm trầm thấp: "Trước đây tôi không hiểu cái gì gọi là thích, nhưng bây giờ nhìn thấy em tôi xem như đã thật sự nghiệm được rồi."
Nói xong, mặt mày không tự giác ửng đỏ lên, hắn ho nhẹ: "Được rồi, đưa chân ra đây."
Hắn cầm lấy chân Nhược Diệp nhẹ nhàng vặn qua vặn lại, không thấy một vết thương nào cả mới hoài nghi ngẩng đầu lên thì thấy Nhược Diệp ranh mãnh cười tươi, má lúm đồng tiền ấn thật sâu trên má, cô chẳng có chút dáng vẻ nào là áy náy cả.
Tống Tử Hiên không kịp phòng ngừa, thấy Nhược Diệp như thế thật bất đắc dĩ, hắn lắc đầu mỉm cười: "Em đấy ~" - Nói xong hắn liền nâng Nhược Diệp dậy, còn thuận tiện phủi phủi bụi đất trên người giúp cô.
Tâm Nhược Diệp vừa động, cô nhào vào trong ngực Tống Tử Hiên. Hắn theo bản năng ôm lấy cô, cúi đầu nhìn lại thấy Nhược Diệp cười xán lạn: "Bạn trai à ~ Hôn hôn ~", nói mà cái miệng nhỏ còn dẩu dẩu lên.
Tống Tử Hiên bất đắc dĩ lắc đầu cười, sau đó hơi hơi cúi đầu xuống, môi mỏng nhẹ nhàng in lên cánh môi mềm ấm áp của thiếu nữ. Nhưng chỉ là chạm một cái hắn liền ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn cô tràn đầy nuông chiều cùng dạt dào yêu thương.
Nhược Diệp nhíu mày bất mãn: "Không đủ không đủ!"
Tống Tử Hiên nghe thế, trong ánh mắt ánh lên tia sáng nóng rực, giọng nói khàn khàn: "Em thật là..." - Âm cuối khẽ nhếch lên mang theo sự cưng chiều bất đắc dĩ.
Hắn cúi đầu xuống ngậm lấy cánh môi Nhược Diệp, vô cùng tinh tế miêu tả cánh môi cô đầy trân ái. Cho đến khi môi đỏ kiều diễm ướt dầm dề còn lộ ra ánh sáng lấp lánh, lúc này hắn mới thong thả vươn đầu lưỡi ra quấn lấy cái lưỡi non mềm. Hắn lôi kéo liếʍ mυ'ŧ, còn làm càn dùng răng nhẹ nhàng cắn lên đầu lưỡi cô.
"Ưʍ..." - Tiếng rên động tình phát ra từ trong miệng Nhược Diệp.
Nụ hôn của người đàn ông quá đỗi dịu dàng khiến cô không tự chủ sa vào...