Hệ Thống Ăn Thịt

Chương 66: Viện hoa phong lưu x Viện thảo ngây thơ (4)

"Mau đi đi, hoa khôi của chúng ta!""Đúng đó đúng đó, hắn sẽ không từ chối cậu đâu. Ai mà từ chối nổi người đẹp như cậu chứ?"

"Thật, thật vậy à?" - Bị đám bạn tốt tôi một lời cậu một lời xô xô đẩy đẩy, Lâm Tuyết Nhi có chút dao động nhìn người đàn ông như vật phát sáng ngồi cách đó không xa, đáy mắt tràn đầy yêu thích.

"Đương nhiên rồi, đẹp là chính nghĩa!" - Bạn tốt Lâm Tuyết Nhi chém đinh chặt sắt nói.

"Ừm!" - Nhìn Tống Tử Hiên đang được đám bạn vây quanh, Lâm Tuyết Nhi cắn răng gật gật đầu, cô bước nhanh đi tới ngay trước mặt Tống Tử Hiên.

"Tử, Tử Hiên, tối này cậu có rảnh không? Đi ăn tối với mình được chứ?" - Đám bạn vây quanh làm Lâm Tuyết Nhi đỏ bừng cả mặt, đôi mắt ngập nước nhìn Tống Tử Hiên, trong mắt tràn đầy chờ mong.

Cô gái rõ ràng đã trang điểm một cách rất tỉ mỉ kết hợp với váy áo thuần sắc trắng tôn lên dáng người mảnh khảnh, lớp trang điểm mỏng nhẹ cùng với đầu tóc chải chuốt gọn gàng khiến cho cả người cô thoạt nhìn trông rất vô tội ngây thơ.

"Wow!"

"Tử Hiên! Mau mau trả lời hoa khôi người ta đi kìa a ha ha ha..."

Bất đồng với mấy người bạn thân trêu chọc, ở trước mắt Tống Tử Hiên đột nhiên xuất hiện con gái làm mày hắn khẽ nhíu lại, hắn nhìn về phía thằng bạn ở bên cạnh mình.

Lâm Hướng có chút bất đắc dĩ, biết là bạn tốt của mình lại quên mất người ta là ai rồi nên lập tức nhỏ giọng bên tai hắn: "Là Lâm Tuyết Nhi đó! Hoa khôi học viện y của chúng ta, cùng ban chúng ta luôn! Ba năm học chung rồi đó người anh em à!"

Tống Tử Hiên gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, ngay sau đó hắn mở miệng trước vẻ mặt chờ mong của nữ sinh: "Thật ngại quá, lát nữa tôi đi ăn cùng với bọn họ rồi."

"À..." - Nghe hắn nói như vậy, Lâm Tuyết Nhi tràn đầy thất vọng, khuôn mặt nhỏ cũng hiện lên vẻ khổ sở nhưng cô vẫn miễn cưỡng cười cười với hắn: "Không sao đâu, đều là do mình đột ngột như vậy..."

Người đẹp làm bộ kiên cường mỉm cười đương nhiên sẽ khiến cho mọi người có ý muốn bảo vệ, đặc biệt là mấy người đàn ông. Bạn tốt Tống Tử Hiên thấy thế liền lập tức phản bội lại anh em của mình.

"Ai da, người đẹp Lâm à, không sao đâu, cậu đừng nghe thằng nhóc này nói bừa. Hắn nói giỡn thế thôi chứ đâu có ai muốn ăn chung với hắn đâu, bọn tôi lát nữa đi thư viện đọc sách rồi!" - Lâm Hướng nói xong còn đưa mắt ra hiệu cho anh em khác của mình.

Tiếp nhận mệnh lệnh, mấy người kia cũng phản ứng lại.

"À, thiếu chút xíu nữa là quên mất rồi, mẹ tôi kêu tôi về nhà ăn cơm đấy!"

"Chậc chậc, tôi cũng mới vừa nhớ ra, tôi có đem cơm hộp rồi không đi ăn chung đâu!"

Ba người nói xong liền đưa mắt ra hiệu cho Lâm Tuyết Nhi, còn làm thủ thế cố lên cho cô. Lâm Tuyết Nhi lập tức đã hiểu, cô hướng ba người kia cười cười cảm kích sau đó lại một lần nữa chờ mong nhìn về phía Tổng Tử Hiên: "Tử Hiên, nếu tối nay cậu không có bận gì thì có thể... Có thể đi ăn cùng với mình được không?"

Tống Tử Hiên nhàn nhạt đảo mắt qua ba người đang cười cười làm lành rồi mới nhìn về phía Lâm Tuyết Nhi, đang muốn mở miệng từ chối thì bị một giọng nữ đáng gãy.

"Tiểu Hiên Hiên ~ Thì ra anh ở đây nha!" - Giọng nữ này ngọt ngào mềm mại khiến cho mọi người ngoái nhìn lại, mà Tống Tử Hiên nghe thấy cả người hắn cũng đều cứng đờ.

Người chạy tới trông rất xinh đẹp tinh xảo, đặc biệt là cặp mắt đào hoa kia chan chứa nước lại mềm mềm cực kỳ quyến rũ. Cô gái nọ mặc một chiếc quần đùi màu trắng cùng áo thun rộng thùng thình lấp ló cơ thể như ngọc tuyệt đẹp lại tràn ngập hơi thở thanh xuân. Đặc biệt là cặp chân trắng tỏa sáng kia, bởi vì khiêu vũ mà vô cùng tinh tế thẳng tắp, cơ bắp cân xứng.

"Ngao ngao??"

"Nữ thần!!!"

"Xinh đẹp quá đi!"

Ba người Lâm Hướng nhìn Nhược Diệp mà trợn mắt há hốc mồm.

Nhược Diệp nghe vậy liền nghịch ngợm chớp chớp mắt nhìn bọn họ, sau đó chạy tới bên cạnh Tống Tử Hiên. Cô ôm lấy cánh tay hắn không màng đến ánh mắt hắn nhìn cô sắp tóe ra lửa, gương mặt tươi cười vui vẻ nhìn hắn.

"Cô là ai?" - Lâm Tuyết Nhi nhìn hai người nhìn qua nhìn lại, cảnh tượng "tình thâm nghĩa trọng" này thật là quá chói mắt, cô nhịn không được hỏi ra vấn đề mà ai ở đây cũng đều muốn biết.

"Tôi á hả?" - Nhược Diệp thu hồi ánh mắt nhìn về phía Lâm Tuyết Nhi, đồng thời cũng là nữ chính của thế giới này, mày đẹp nhếch lên: "Chẳng lẽ cô nhìn mà không biết sao?"

Hốc mắt Lâm Tuyết Nhi lập tức liền đỏ đỏ hồng hồng nhưng vẫn cố nén không cho nước mắt rơi, dáng vẻ cô không thể tin được nhìn Tống Tử Hiên, môi nhỏ run rẩy, thanh âm xúc động: "Không, tôi không tin!"

"Không tin?" - Nhược Diệp khẽ cắn môi đỏ, nghiêng đầu như đang ngẫm nghĩ cô không tin thì sao chứ nhưng không bao lâu sau cô lại chậm rãi cong môi cười, nụ cười xán lạn như hoa rung rinh trước mắt mọi người nhưng không ai chú ý tới vẻ ranh ma dưới đáy mắt cô.

Vì thế, khi mọi người chưa kịp phản ứng lại thì Nhược Diệp đã kéo đầu hắn xuống, dán môi mình lên đôi môi mỏng như hổ rình mồi đã lâu.

Nhẹ nhàng cọ xát liếʍ cắn, đầu lưỡi linh hoạt quấn lấy lưỡi hắn triền miên trong khoang miệng, từ trên xuống dưới cô đều tỉ mỉ liếʍ qua một lần.

Nhược Diệp hôn triền miên như thế, Tống Tử Hiên chỉ cảm thấy như có cái gì đó đánh sâu vào tận trong tâm hồn mình, đầu hắn như nổ tung, cả người cứng đờ. Thẳng cho đến khi Nhược Diệp buông tha, hắn cũng chưa phản ứng lại.

Hành động đánh dấu này làm ai cũng trợn mắt há mồm.

"Thích không? Hay làm lại lần nữa?"

Nhược Diệp hỏi thì hỏi vậy nhưng cô không chờ câu trả lời đã hôn lên môi mỏng đạm sắc kia, cô liếʍ mυ'ŧ lưỡi hắn, đầu lưỡi cô đánh đến quấn lấy hắn như kẻ lạc đường trong sa mạc đã lâu nay tìm được đến nguồn nước.

"Cô, hai người!" - Nhìn một màn này, Lâm Tuyết Nhi rốt cuộc chịu không nổi nữa, nước mắt phun trào ra, cô không quan tâm gì nữa mà bỏ chạy đi.

Đám người Lâm Hướng cũng không muốn ở lại làm bóng đèn, hi hi ha ha đưa mắt ra hiệu cho nhau rồi chuồn mất.

Thật lâu sau, đôi môi tương ly, đôi mắt đẹp của Nhược Diệp ngân ngấn sóng nước lưu chuyển, chỉ chứa thân ảnh một người là Tống Tử Hiên trong đó.

Tống Tử Hiên cảm thấy mặt mình như bị đốt cháy lên, trong đầu hỗn loạn một mảng, đôi phượng nhãn thâm thúy lúc này lạnh lùng nhìn Nhược Diệp.

Nhược Diệp thực hiện được gian kế, cô tươi cười đắc ý nhào vào trong lòng ngực hắn, giống như chịu không nổi dụ hoặc ngẩng đầu nhìn hắn: "Ai cha... Thế nào bây giờ, muốn hun hun anh nữa rồi, sao mà đẹp thế không biết!"

Nghe thế, Tống Tử Hiên mới phản ứng lại, hắn nhẹ nhàng đẩy cô ra. Cách được một khoảng, khuôn mặt vốn bình đạm không một gợn sóng xuất hiện tia hoảng loạn cùng nóng nảy hiếm thấy.

"Tôi đi trước."

Nhìn bóng dáng Tống Tử Hiên rời đi, Nhược Diệp cũng thỏa mãn đi về phía ngược lại. Xem ra đã được tám, chín phần mười rồi.