Hệ Thống Ăn Thịt

Chương 65: Viện hoa phong lưu x Viện thảo ngây thơ (3)

"Tử Hiên muốn cùng nhau đi ăn bữa tối không?" - Mấy người bạn tốt cùng lớp hi hi ha ha đi tới vỗ vỗ vai hắn.

Tống Tử Hiên thu dọn lại tài liệu bỏ vào trong cặp. Đối với mấy người bạn tốt, hắn khó có được lộ ra vẻ tươi cười nhợt nhạt: "Không được, các cậu đi ăn đi, tôi phải về sửa sang lại tư liệu một chút."

"Ai da, thế thôi anh em đi trước nhá!" - Nói xong đám người liền kề vai sát cánh đi ra ngoài.

Tống Tử Hiên thì sửa sang lại ba lô rồi cũng không nhanh không chậm ra ngoài từ cửa sau.

"419, thế nào rồi?"

"Chủ nhân, việc này tuyệt đối không thành vấn đề! Chút nữa ngài nghe theo lời tôi đi!"

"Ok!" - Nhược Diệp tươi cười nóng lòng muốn thử.

"3, 2, 1!"

Vừa dứt lời, Nhược Diệp liền chạy về phía trước.

Tống Tử Hiên đang chuẩn bị quẹo vào thì đột nhiên cảm thấy có gì đó mềm mềm đâm vào trong lòng ngực mình, sau đó cô gái còn lảo đảo sắp ngã về phía sau, hắn theo bản năng vươn tay ra muốn giữ lấy cô nhưng chân lại vướng víu, tay thì kéo kéo...

"Bang" một tiếng, hai người ngã xuống dưới đất.

Hoàn hảo!

"Đau..." - Lưng Nhược Diệp ngã đập mạnh xuống đất, cô xoa xoa bả vai rêи ɾỉ. Lông mày tú lệ hơi hơi nhăn lại, trên mặt lộ ra biểu cảm đau đớn. Dáng vẻ kia nếu là người đàn ông khác thì chỉ sợ hắn đã hận không thể ôm cô vào trong ngực mà an ủi rồi.

Nhưng Tống Tử Hiên vẫn là cái dáng vẻ lãnh đạm kia, giống như tình huống này đối với hắn đã quá quen rồi, nhìn cũng không thèm nhìn một cái, sắc mặt hắn như thường đứng lên, thuận đường phủi phủi bụi rồi định rời đi.

Nhược Diệp thấy hắn lạnh nhạt như thế cũng sửng sốt, cô ấm ức nhìn hắn: "Anh... Anh không định đỡ tôi dậy à?"

Tống Tử Hiên mới vừa đi chưa được hai bước, nghe thấy thế hắn liền dừng bước. Quay đầu lại, lúc này hắn mới nhìn về phía Nhược Diệp, vì Nhược Diệp đang mặc một chiếc váy ngắn nên lúc này hai chân thon dài trắng nõn trông vô cùng quyến rũ nhưng Tống Tử Hiên vẫn nhanh chóng lờ đi. Sau đó lại nhìn thấy Nhược Diệp ấm ức nhìn hắn, dáng vẻ cô vốn kiều diễm vũ mị bây giờ đôi mắt nhỏ kia tràn đầy vẻ lên án, lúc này cô có thêm vài phần đáng yêu.

Tống Tử Hiên không nghĩ nhiều, hắn vươn tay ra để trước mặt cô.

Nhược Diệp nhìn bàn tay kia, trong lòng yên lặng khen tặng cho một câu bàn tay không tồi.

"A? Anh tên gì?"

Cô nắm lấy bàn tay đó lấy đà đứng lên rồi dùng tay khác phủi phủi bụi trên mông mình, hai bàn tay đang nắm lấy nhau vẫn không có buông ra.

Tống Tử Hiên không trả lời mà thử rụt tay mình về nhưng cô gái này nắm quá chặt, đôi mắt thâm thúy không khỏi nhìn thẳng tắp về phía cô. Hắn không nói nhưng Nhược Diệp biết hắn đang muốn hỏi gì.

Khuông mặt Nhược Diệp kiều diễm như đóa hồng mỉm cười ngọt ngào, hiện lên hai má lúm đồng tiền nhạt nhạt, đôi mắt đào hoa chớp chớp: "Nè, anh nói tên của anh cho tôi đi rồi tôi buông tay, thế nào?"

Mày đẹp Tống Tử Hiên nhíu lại, hình như hắn có chút không kiên nhẫn, giọng điệu lãnh đạm: "Tống Tử Hiên." - Nói xong hắn liền giật giật tay đang bị Nhược Diệp nắm chặt lại như muốn xác minh.

"Haha..." - Nhược Diệp nhịn không được cười ra tiếng, đôi mắt đào hoa cong thành hình bán nguyệt, dáng vẻ như thật sự ấm ức: "Anh nói xem, tôi tốt xấu gì cũng là một đại mỹ nữ đó mà anh lại còn lạnh nhạt với tôi như vậy nữa, tôi thương tâm muốn chết rồi..."

Nói tới đoạn này Nhược Diệp liền chuyển qua than thở, ai mà nghe được thì còn thật sự tưởng là người này đang cực kỳ tủi thân nhưng ý cười dưới đáy mắt của cô lại không lừa được ai.

Không chờ Tống Tử Hiên phản ứng lại, Nhược Diệp đã đẩy ngã hắn dựa lên tường, một tay cô ôm lấy eo hắn, nhón chân lên mặt đối mặt.

Trong mắt Tống Tử Hiên hiện lên một tia kinh ngạc.

Nhược Diệp hơi hơi mỉm cười, cô nhỏ giọng bên tai Tống Tử Hiên: "Nhớ cho kỹ, tôi là Lâm Nhược Diệp, đây cũng sẽ là tên bạn gái tương lai của anh đó, không nên quên đâu nha ~"

Nói xong cô hôn một cái chụt lên mặt Tống Tử Hiên, tiếp sau đó là mấy trò đùa dai lia lịa trước mắt hắn.

Mà Tống Tử Hiên thì chỉ trừng lớn mắt nhìn cô, khuôn mặt bình tĩnh rốt cuộc cũng xuất hiện vết nứt, hai bên tai cũng dần đỏ bừng lên.

"Lần sau gặp lại nhé ~ Anh yêu ~" - Thấy thế, tâm tình Nhược Diệp vô cùng tốt buông eo hắn ra rồi chạy về phía cổng trường.

Để lại Tống Tử Hiên với vẻ mặt xấu hổ cùng giận dữ.