"Ưʍ..." - Ánh nắng ban mai chiếu rọi lên mí mắt, con ngươi Nhược Diệp chuyển động một chút rồi buồn ngủ mở mắt ra.
"Chào buổi sáng!" - Một giọng nam khàn khàn vang lên.
"Ưʍ... Ngạn, chào buổi sáng!" - Nhược Diệp xoa xoa huyệt thái dương sau đó giãy giụa từ trong lòng ngực Lâm Ngạn bò dậy, cô chui từ trong ổ chăn ra không e dè bây giờ mình đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.
Lâm Ngạn cũng mau phản ứng lại, hắn xuống giường trước một bước rồi giúp Nhược Diệp lấy quần áo trên sô pha, hắn muốn giúp cô mặc vào.
Không ngờ Nhược Diệp chỉ nhận quần áo, đầu tiên là nở nụ cười ngọt ngào nhìn hắn để lộ ra má lúm đồng tiền đáng yêu, sau lại lắc lắc đầu: "Ngạn à, việc nhỏ này em tự làm được rồi."
Lâm Ngạn ngẩn người, bất an dưới đáy lòng không ngừng lan tràn, hắn miễn cưỡng cười cười nói: "Bảo bối... Em sao vậy, là anh làm gì sai sao?"
Nhược Diệp không nhìn hắn mà chỉ đứng trước gương sửa sang lại quần áo, hắn hỏi một đằng cô lại trả lời một nẻo: "Ngạn, anh nói xem chúng ta đã ở bên nhau bao lâu rồi nhỉ?"
"Sắp... Ba tháng rồi." - Lâm Ngạn cảm thấy giọng mình như phát run, mồ hôi trong lòng bàn tay toát ra nhưng hắn không khống chế được chính mình.
Ai da, phải nói chính sự rồi.
Nhược Diệp nhìn mình trong gương cười vừa lòng, khóe miệng hơi hơi cong lên, nụ cười đầy mê hoặc.
Cô đã dành không ít tâm tư để điều chỉnh cơ thể này đấy. Là một vũ công chuyên nghiệp, dáng người như thế nào không cần phải nói nhưng hai bầu ngực cực bự này không thể xóa được, còn khuôn mặt thì dựa theo tính cách của nhân vật. Cô tuyệt đối là một đóa hồng đỏ kiều diễm mê người trong lòng đàn ông đấy.
Vừa lòng quay đầu lại thì phát hiện Lâm Ngạn đang nhìn mình với dáng vẻ do dự.
"Ngạn à, chúng ta bên nhau đã gần ba tháng rồi, chắc anh biết em muốn nói cái gì rồi chứ?"
Thấy Lâm Ngạn trầm mặc không nói mà chỉ giương mắt lên nhìn mình cầu xin trông vô cùng hèn mọn, Nhược Diệp khom lưng áp tay lên mặt hắn, miệng vẫn cười tươi: "Ngạn ngoan, em đi trước nhé, buổi chiều em còn có tiết nữa. Anh phải ăn uống đầy đủ đấy, nếu không sẽ lại đau dạ dày."
Nói xong liền dựng thẳng eo vẫy vẫy tay chào hắn rồi tiêu sái rời đi.
Nhìn bóng dáng yểu điệu của Nhược Diệp, Lâm Ngạn suy sút cúi thấp đầu cười tự giễu.
Hắn sớm nên nghĩ đến kết cục này rồi chứ, lúc hai người bọn họ mới đến với nhau bạn bè hắn đã uyển chuyển khuyên răn thế cơ mà. Bạn hắn nói em ấy đã từng hẹn hò với vài người bạn trai rồi nhưng không một ai vượt quá hai tháng cả, ai cũng đều nói hắn đừng nên rơi vào cái lưới ái tình này. Đã qua hai tháng rưỡi rồi, hắn còn cho rằng mình rốt cuộc có thể giữ em ấy lại nhưng không thể ngờ được...
Buổi chiều sau khi lên lớp, Nhược Diệp nhàn nhàn định trở về phòng ở gần trường học.
Chủ nhân cơ thể này không ở trong ký túc xá, nguyên nhân đầu tiên là ở một mình thì thoái mái hơn với lại mấy nữ sinh trong ký túc xá kia ghen ghét không muốn nhìn thấy cô. Dù sao thì cô cũng giàu mà nên trực tiếp mua một căn phòng ở gần trường luôn.
"Đi đi, đi lẹ lẹ chứ không mất chỗ chừ!" - Hai bóng dáng lướt nhanh qua bên cạnh Nhược Diệp làm cô tò mò nhìn xem thì mới phát hiện ở lễ đường có rất nhiều người lục tục chạy đến.
Chẳng lẽ hôm nay có nhân vật nổi tiếng nào diễn thuyết à?
Nghi hoặc, Nhược Diệp tùy tiện kéo đại một người đang bước nhanh đến lễ đường hỏi: "Bạn học à, làm phiền chút, cho mình hỏi hôm nay mọi người đến đây làm gì vậy?"
Nam sinh sửng sốt nhìn Nhược Diệp, mặt có chút đỏ lên, hắn ho nhẹ một tiếng mới nói: "Cậu không phải là sinh viên của viện y nhỉ?"
Học viện y? Không lẽ là nam chính?
Nhược Diệp gật gật đầu.
Nam sinh bừng tỉnh: "Thế hèn gì cậu không biết, một chút nữa Tống Tử Hiên đến diễn thuyết cho khoa y mình. Cậu không biết thôi chứ đàn anh Tống này là thần tượng trong học viện y học này đấy! Được nghe anh ấy nói chuyện một buổi là như được học cả mười tiết rồi..."
Thấy vẻ mặt nam sinh sùng bái, Nhược Diệp ra tiếng đánh gãy hắn thao thao bất tuyệt, cô cười cười có lòng tốt nhắc nhở: "Cảm ơn nhé, mình biết rồi. Nhưng mà bây giờ cậu mà không đi là mất chỗ đó nha."
Nam sinh cả kinh, vội vàng gật đầu: "Cảm ơn bạn học đã nhắc nhở!" - Xong liền chạy như bay tới lễ đường.
Nhược Diệp cũng không nhanh không chậm đi tới lễ đường. Ừm, không biết nam chính lần này sẽ tặng cho cô bất ngờ gì đây.
Ở biển người tấp nập trong lễ đường, Nhược Diệp rốt cuộc cũng tìm được một chỗ trong đám người. Lúc này, người diễn thuyết cũng vừa lúc đi ra.
"Chào mọi người, tôi là Tống Tử Hiên."
Ồ? Nghe giọng cũng có vẻ không tồi nha.
Nhược Diệp vội vàng đẩy mắt qua nhìn. Cách đó thật xa có thể thấy được mơ hồ người đứng ở trên đài, người đó tuyệt đối là được trời cao ưu ái, hắn mặc một bộ âu phục tôn lên dáng người mảnh khảnh đĩnh bạt, toàn thân tản ra hơi thở lạnh nhạt, ngay cả khi đang giảng giải cũng không có sắc thái gì đặc biệt.
Không hổ là nam chính, câu Nham nham nhược cô tùng chi độc lập (Nham nham nhược cô tùng chi độc lập, khôi nga nhược Ngọc sơn chi tướng băng: đứng như cây tùng cao ngất, say như núi ngọc đổ) đại khái là nói về hắn đi.
Đôi mắt đào hoa nhẹ nhàng nhíu lại, khóe miệng cũng cong cong lên, ánh mắt nhìn Tống Tử Hiên tràn ngập hơi thở của kẻ săn mồi đang nhìn chằm chằm con mồi của mình, ánh mắt đó hiện lên vẻ nhất định phải có được.