"Tối nay muốn ăn gì?" - Tống Tử Hiên cúi đầu nhìn người yêu đang kéo cánh tay của mình, mặt mày hắn ôn nhuận, giọng điệu càng thêm dịu dàng gần như chảy ra nước.
"Ưʍ..." - Nhược Diệp nghiêng đầu nghĩ nghĩ, ngay sau đó cô nhịn không được cong đôi mắt đào hoa nhìn Tống Tử Hiên, nửa đùa nửa thật: "Tối muốn ăn anh đó ~"
Tống Tử Hiên sửng sốt. Hắn có chút bất đắc dĩ mắng: "Đừng quậy..."
Nhược Diệp buồn rầu méo miệng, ấm ức nói: "Có quậy đâu, thật sự muốn ăn anh mà ~"
Giọng nói mềm mại, đôi mắt nhìn hắn tràn đầy ý tứ lên án "anh bắt nạt em" làm tâm Tống Tử Hiên mềm nhũn. Hắn cúi đầu đối diện hôn nhẹ lên đôi mắt sáng lấp lánh, giọng điệu càng thêm dịu dàng: "Ăn canh thịt bò đi."
Bàn xong hai người liền đi siêu thị.
Tống Tử Hiên đẩy xe đẩy đi phía trước, Nhược Diệp theo sau hướng đến hàng rau quả.
Nhìn một dãy đủ loại trái cây, rau quả tươi sống làm cô sáng rực cả mắt, cô quay qua nói với Tống Tử Hiên: "Anh anh! Em muốn ăn dưa hấu, còn muốn ăn cái quả lạ lạ này nữa, thêm cả xương sườn nữa... Á đúng rồi, em còn muốn ăn canh!"
Nói xong, ánh mắt Nhược Diệp sáng lấp lánh nhìn Tống Tử Hiên, trên mặt tràn đầy sự chờ mong.
Ý cười không hòa tan trên khuôn mặt thanh tuyển của Tống Tử Hiên, hắn duỗi tay xoa xoa mái tóc mềm mại: "Được rồi ~"
"Huhu... Tiểu Hiên Hiên nhà em tốt quá đi, yêu anh muốn chết!" - Nhược Diệp cảm thán, không nhịn được nhón chân lên thò môi qua hôn cái chụt lên bờ môi mỏng sau đó nhảy nhảy vui sướиɠ.
Tống Tử Hiên bụm mặt ngẩn ngơ nhìn bóng dáng Nhược Diệp một hồi lâu mới lắc lắc đầu, để lộ ra nụ cười cưng chiều lại bất đắc dĩ.
Chờ đến khi hai người cùng nhau trở về nhà Nhược Diệp, Tống Tử Hiên kêu cô lên sô pha ngồi coi TV còn mình thì vào bếp chuẩn bị bữa ăn.
Nhược Diệp giống như đại gia ăn không ngồi rồi dựa trên sô pha xem TV, lâu lâu liếc mắt nhìn qua Tống Tử Hiên đang bận rộn trong nhà bếp. Dáng người hắn thon dài tạo nên phong cảnh mỹ lệ, cảnh đẹp ý vui.
Một lát sau, Tống Tử Hiên bưng một đĩa trái cây lên, thấy cô nằm bò lười nhác, con mắt thanh nhuận xẹt qua ý cười, hắn nhẹ nhàng đi tới gõ đầu cô: "Trái cây của đại tiểu thư đã tới rồi đây."
Nhược Diệp cười hì hì hôn hắn một cái rồi nhận lấy đĩa trái cây, sau đó còn ra vẻ cao lãnh nói: "Cho phép ngươi lui xuống đó."
"Vâng, đại tiểu thư!" - Hắn đáp lời rồi quay về lại phòng bếp.
Một lát sau, Nhược Diệp bưng đãi trái cây lắc lư xuống nhà bếp.
Nghe tiếng động, Tống Tử Hiên đang đánh trứng liền quay đầu lại, trong mắt hiện lên ý cười, nói: "Đói bụng rồi à? Một chút nữa thôi, tầm nửa tiếng là đồ ăn có ngay."
"Ưʍ... Không vội, anh cứ từ từ đi ~" - Nhược Diệp nói rồi kẹp một miếng dưa hấu đưa đến bên miệng hắn, cô mỉm cười ngọt ngào: "Anh yêu ~ Phần thưởng cho anh nè!"
Tống Tử Hiên nghiêng đầu, hắn há miệng nhưng khi sắp chạm đến miếng dưa thì chỉ trong nháy mắt Nhược Diệp đã rụt tay về, "ừm" một tiếng dưa hấu đã bay vào miệng cô mất rồi.
Nhược Diệp chớp chớp mắt nhìn hắn, trên mặt là đầy vẻ đắc ý cùng vui sướиɠ.
Tống Tử Hiên không dấu vết híp híp mắt nhưng ngoài mặt hắn vẫn chỉ cười cười chứ không nói gì.
"Được rồi được rồi, không chọc anh nữa, cho anh ăn nè!"
Nhược Diệp lại gắp một miếng dưa hấu khác rồi vươn tay ra, Tống Tử Hiên vẫn như thường quay đầu đi. Cô cười cười ranh mãnh, định xài lại chiêu cũ thì không ngờ động tác của Tống Tử Hiên lại nhanh hơn. Hắn giữ chặt lấy tay cô rồi đưa miếng dưa bỏ vào trong miệng mình.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Nhược Diệp, Tống Tử Hiên cười ôn hòa: "Đa tạ."
????
Người này nham hiểm vậy sao??
Nhược Diệp căm giận suy nghĩ, sau đó đầu óc chợt lóe, cô cười ngọt ngào nhìn về phía Tống Tử Hiên rồi sáp người tới kéo đầu hắn xuống. Môi kề môi, cái miệng nhỏ ươn ướt hé mở, khẽ ngậm lấy đầu lưỡi hắn. Từ cạn tới sâu xâm nhập vào bên trong khoan miệng, vừa mυ'ŧ vừa hút, nhẹ nhàng nhả ra rồi lại một lần nữa liếʍ mυ'ŧ.Thật lâu sau Nhược Diệp mới buông đầu Tống Tử Hiên ra. Cô chậm rãi mở mắt, đôi mắt để lộ ra mị thái muốn cự còn nghênh nói: "Ừm... Quả nhiên vẫn là dưa trong miệng anh là ngọt nhất."
Lúc này cơ thể Tống Tử Hiên không khỏi căng chặt, hô hấp hắn dày đặc, ngọn lửa trong ánh mắt như muốn nhảy ra bên ngoài. Hắn nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng ôm lấy eo thon của Nhược Diệp, giọng nói trầm thấp: "Anh thật là bại trong tay em rồi."
Nói xong hai cánh môi mỏng liền dán xuống, đầu lưỡi linh hoạt tiến quân thần tốc, quấy loạn cái lưỡi hương mềm mại của Nhược Diệp. Trái ngược với sự dịu dàng nhẹ nhàng trong quá khứ, chỉ lướt qua đã ngừng thì giờ phút này đầu lưỡi hắn đang càn quét bên trong miệng Nhược Diệp, mỗi một chỗ đều được hắn tinh tế nhấm nháp giống như đang thưởng thức một món ăn mỹ vị.
Được một chốc Tống Tử Hiên mới buông Nhược Diệp ra, bây giờ hai mắt cô đã nhiễm lên một tần sương mù làm ánh mắt hắn không khỏi trầm xuống, hắn nhẹ nhàng dỗ: "Ngoan nào, em ra ngoài trước đi, anh dưới này sắp xong rồi."
Nói xong hắn liền đẩy Nhược Diệp ra khỏi nhà bếp rồi tiếp tục vùi đầu vào công việc.