"Cốc cốc"
"Vào đi." - Một giọng nói nam tính lười biếng vang lên, Nhược Diệp đẩy cửa đi vào thấy Bạch Mặc đang ngồi trên ghế cười như không cười nhìn mình.
Nhược Diệp bị nhìn tới ngượng, cô chần chừ một lúc rồi mới yếu ớt mở miệng: "... Thầy ạ?"
Bạch Mặc nheo nheo mắt lại, khóe mắt hơi hướng về phía trước, đôi mắt đen thẳm như mực cười như không cười: "Trả lời thầy, học sinh yêu quý của thầy sao lại xuất hiện ở bên ngoài vậy? Đã thấy được gì rồi? Còn chuyện với bạn học Dương Dương là thế nào? Trai tài gái sắc thật xứng đôi nhỉ."
Nghe xong, Nhược Diệp sửng sốt. Cô cuống quýt giải thích: "Không ạ, em nói chút chuyện với Dương Dương xong là em quay lại tìm thầy liền, em chưa thấy gì cả."
"Nói chút chuyện? Là chuyện gì?" - Bạch Mặc truy vấn.
"A..." - Nghe Bạch Mặc hỏi vậy, Nhược Diệp có chút vô thố cúi đầu: "Cũng không nói gì hết ạ, chỉ nói chút chuyện bình thường thôi..."
Không biết nghĩ tới cái gì, Bạch Mặc bất mãn nhíu mày lại, sắc mặt cũng âm trầm thêm vài phần: "Tốt nhất em nên ngoan một chút, nói thật cho tôi."
"Dạ, cậu cậu ấy tỏ tình với em, nhưng em từ chối cậu ấy rồi, dù sao thì..." - Nói đến đây, Nhược Diệp ngẩng đầu nhìn thoáng qua Bạch Mặc rồi lại cúi đầu xuống, không biết suy nghĩ gì.
Bạch Mặc lại giống như hiểu lầm. Hắn chỉ nhìn chằm chằm cô, trên mặt không lộ ra vui buồn gì. Đôi mắt vốn đào hoa ấm áp như nước lúc này lại chìm trong tảng băng.
Trầm mặc một hồi, hắn đột nhiên cười nhạo một tiếng, nhìn Nhược Diệp ở cách đó không xa đang không biết làm sao, con mắt cong cong lên, sau đó chậm rì rì nói: "Em không muốn hay bất mãn gì cũng không sao, dù sao thì bây giờ em là của tôi, tương lai em cũng chỉ có thể là của tôi."
Nhược Diệp nghe hắn nói vậy liền biết Bạch Mặc chắc chắn đã hiểu lầm cái gì rồi. Cô vừa định mở miệng giải thích thì Bạch Mặc lại đánh gãy lời cô sắp thốt ra: "Lại đây."
Nhược Diệp chậm rãi tiến lại trước mặt Bạch Mặc.
"Quỳ xuống cởi nịt ra liếʍ nó cho thầy!" - Môi mỏng khẽ nhếch lộ ra vài phần châm chọc, đôi mắt đào hoa phong lưu lúc này càng thêm u ám nhìn không thấu.
Nghe vậy, Nhược Diệp dù sửng sốt nhưng vẫn thuận theo quỳ xuống ngay trước mặt Bạch Mặc đang dựa lưng vào ghế. Đôi tay cố gắng trấn định rồi vươn ra nắm dây nịt kim loại bắt đầu cởi. Lần đầu tiên làm chuyện này nên có phần mới lạ, vất vả lắm mới kéo dây ra được vang lên một tiếng "bang". Giọng nói lạnh lùng ở ngay trên đỉnh đầu cô: "Kéo khóa xuống móc nó ra!"
Nhược Diệp nghe lời làm theo, kéo khóa quần xuống để lộ qυầи иᏂỏ màu đen ở bên trong, cô thậm chí còn có thể thấy được hình dáng vật thô to kia dưới lớp quần. Tuy chưa thức tỉnh nhưng nó hệt như một con dã thú đang chờ đợi để được vươn cánh vậy.
"Móc nó ra liếʍ." - Bạch Mặc lặp lại một lần nữa, trong giọng hắn không chứa cự tuyệt cũng không chứa một chút tình cảm nào.
Nhược Diệp đột nhiên thấy ấm ức, Bạch Mặc chưa từng nói chuyện với cô bằng cái giọng điệu lạnh lùng như thế cả, ngay cả khi nói chuyện với người khác cũng chưa từng.
Cô cắn môi dưới, vành mắt ửng hồng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Bạch Mặc, trong lúc đó cô cũng chậm rãi luồn tay vào bên trong kéo qυầи иᏂỏ hắn xuống, côn ŧᏂịŧ ngay lập tức nhảy ra ngoài.
Thấy cô như vậy, Bạch Mặc không hề có kɧoáı ©ảʍ tàn ngược gì mà tâm tình lại càng trở nên bực bội hơn.
Nhược Diệp đè nén nội tâm bế tắc cùng uất nghẹn chậm rãi cúi đầu ngậm lấy côn ŧᏂịŧ thô to giữa hai chân kia, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua lướt lại, thong thả mà trúc trắc.
Trong phút chốc, bộ phận mẫn cảm bị đầu lưỡi non mềm liếʍ láp khiến toàn thân Bạch Mặc như đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ tột độ, du͙© vọиɠ trong nháy mắt xâm chiếm toàn bộ suy nghĩ của hắn nhưng giọng điệu vẫn âm u lạnh lẽo như đêm đen: " Em nói xem, nếu để bạn học Dương Dương yêu dấu của em nhìn thấy cảnh nữ thần lòng mình dâʍ đãиɠ như thế này thì thế nào nhỉ? Chậc, thật là một trò hay."
Nói xong hắn còn cười lạnh một tiếng nhưng dần dần lại cảm giác không đúng, côn ŧᏂịŧ hắn sao thấy ươn ướt. Vội vàng nhìn lại mới phát hiện lúc này Nhược Diệp ướt nhẹp cả mặt, một giọt lại một giọt nước mắt trong suốt chảy dọc xuống.
Bạch Mặc theo bản năng kéo Nhược Diệp lên, trên khuôn mặt thanh tuyệt xuất trần hiếm khi để lộ ra vẻ cáu giận: "Vì sao lại khóc? Ở bên tôi làm em uất ức đến thế à?"
Nhìn Bạch Mặc, nước mắt trên đôi mắt thanh mị kia không còn rơi xuống nữa, cô xúc động nhìn hắn.
Thấy Nhược Diệp như vậy, Bạch Mặc nhắm rồi mở mắt đồng thời buông lỏng tay ra, tức giận giữa mày cũng tan đi không ít. Hắn khôi phục lại ôn hòa như ngọc trước đây: "Không còn sớm nữa, chúng ta về nhà thôi."