Bên trong văn phòng, ánh đèn ấm áp rọi chiếu trên dung nhan ôn hòa thanh nhã của Bạch Mặc. Lúc này hắn đang cầm một ly nước uống một ngụm, môi đỏ bị nhuộm một lớp nước lấp lánh, nhìn dưới ánh đèn trông gợi cảm dị thường.
Đinh Di nhìn nam thần lòng mình ở trước mặt không khỏi động tâm, cô nuốt nuốt nước miếng sắp chảy ra ngoài, ánh mắt si ngốc.
Thấy Đinh Di như thế, Bạch Mặc hiểu rõ trong lòng, con ngươi quỷ quyệt đảo đảo, nói: "Em có việc gì muốn nói với thầy à?"
Cô đã quyết tâm lấy hết can đảm nói hết khát vọng chôn vùi dưới đáy lòng đã lâu, cố gắng đè ép lại ngượng ngùng trong lòng, cô e lệ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Bạch Mặc, giọng nói nho nhỏ như muỗi: "Thầy... Thầy Bạch... Thật ra là... Thật ra em thích thầy từ lâu rồi. Từ lần đầu tiên gặp thầy em đã thích thầy rồi, em nguyện ý làm mọi chuyện vì thầy, cũng nguyện ý dâng hiến tất cả cho thầy... Bao... Bao gồm cả cơ thể của em nữa..."
"Cơ thể?" - Bạch Mặc cúi đầu làm bộ không chút để ý, không biết suy nghĩ cái gì, hàng lông mi dài tinh xảo như họa nhuốm đen, con ngươi đen nhánh hiện lên ánh sáng.
"Đúng vậy ạ, em nguyện ý trả giá mọi thứ vì thầy!" - Đinh Di nhìn chằm chằm hắn như sợ sẽ bỏ qua động tác gì dù là nhỏ nhất.
Không biết nghĩ gì, Bạch Mặc bỗng nhiên ngẩng đầu lên đối diện hai mắt Đinh Di. Đôi mắt u ám bỗng sáng lên kỳ dị, hắn gằn từng chữ một: "Em thật sự muốn trả giả mọi thứ vì thầy?"
Người ở đối diện kiên định gật đầu.
Nhìn Đinh Di, khóe miệng Bạch Mặc hơi cong lên. Đôi mắt hoa đào dưới ánh đèn càng thêm mê hoặc nhân tâm, tự như trong ánh mắt kia có cất chứa loại ma lực nào đó, chỉ cần ai nhìn vào đều bị say mê dụ hoặc.
Không riêng gì Đinh Di mà ngay cả chiến thần kinh nghiệm đầy mình như Nhược Diệp còn bị Bạch Mặc mê hoặc nữa là.
Khó trách dù biết Bạch Mặc đào hoa vô tâm vô tình nhưng các chị em trong tiểu thuyết vẫn như thiêu thân lao đầu vào lửa như vậy. Cái túi da này chỉ sợ là không một ai có thể chống cự được.
Nhược Diệp đứng âm thầm quan sát ở góc cửa hé hé thầm nghĩ như vậy.
Với cái góc độ này hẳn là hắn đã thấy cô rồi nhỉ...
"Thầy Bạch... Thầy đẹp quá..." - Nhìn Bạch Mặc, vẻ mặt hắn say mê, ánh mắt lóe lóe ánh sáng như muốn hòa tan cả người cô.
"Thầy cũng thấy em thật đẹp." - Bạch Mặc đứng lên chậm rãi tiến lại gần Đinh Di. Đi đến trước mặt cô, giọng điệu mang theo mê hoặc nói.
"Thật... Thật vậy ạ thầy?" - Đinh Di run rẩy hỏi, dáng vẻ như không dám tin tưởng.
"Không tin thầy à? Sao thầy lại lừa em chứ?" - Bạch Mặc không dấu vết liếc mắt đến ngoài cửa, ngay sau đó vô tội nói.
Vừa dứt lời, Bạch Mặc liền ôm lấy Đinh Di vào trong ngực.
"A!" - Đinh Di khẽ kêu lên vì Bạch Mặc đang sờ vào ngực của cô, bàn tay to sờ nắn vạt áo đồng phục xoa bóp bầu vυ' đầy đặn.
Ừm... Tuy không sờ sướиɠ như người ở ngoài cửa nhưng cũng không tệ lắm.
Một tay khác ôm lấy eo Đinh Di cho cô dựa lên trên bàn phòng cho cô khỏi nghiêng ngả. Ngay sau đó hắn chậm rãi hạ sát vào cổ Đinh Di, nhưng hương nước hoa lại xông thẳng vào mũi khiến hắn không khỏi nhíu mày. Không biết thế nào hắn lại nghĩ tới hương vị thơm thơm ngọt ngọt trên cổ của Nhược Diệp.
Đã không thích, Bạch Mặc liền đơn giản xốc áo cô lên, ngón tay không nặng không nhẹ niết lên đầṳ ѵú.
"Thầy... Thầy Bạch!" - Cảm giác tê dại nong nóng truyền đến từ ngực, Đinh Di bị sự nhiệt tình điên cuồng của Bạch Mặc dọa sợ, toàn thân đều run rẩy cả lên.
"Không thích à?" - Hắn từ từ nói lại duỗi tay lên đầṳ ѵú bên kia xoa bóp.
"Nếu không thích cứ nói thẳng ra đi, không sao cả." - Âm cuối phát ra từ mũi càng thêm vẻ gợi cảm mê người.
Đinh Di chỉ từng làm có mấy lần với người bạn trai trước sao có thể cưỡng lại dụ hoặc như thế này được, lập tức cả người cô dường như hóa thành một vũng nước.
Vừa lòng cười, Bạch Mặc cúi đầu xuống gặm cắn lên hai bầu ngực mềm mại cùng với núʍ ѵú nhô nhô lên.
"Thầy Lâm còn chưa về ạ?" - Đúng lúc này, bên ngoài văn phòng truyền tới giọng nói Nhược Diệp làm hai người hoảng sợ.
"Đang chuẩn bị về này. Còn em sao tan học đã lâu rồi mà chưa về nhà nữa?" - Theo sau đó là giọng nói của một thầy giáo khác trong ban truyền đến, là giọng của thầy giáo Lâm.
"Dạ, em có việc tìm thầy Bạch một chút rồi mới về ạ."
.......
Đang lúc hai người hàn huyên, Đinh Di khẩn trương hỏi: "Thầy Bạch, bây giờ làm sao đây?"
Bạch Mặc thì không biết nghĩ tới cái gì mà tâm trạng có vẻ tốt lắm, trong mắt hắn tỏa ra ánh sáng lộng lẫy. Đứng đậy đi qua một bên, mặt thì lộ vẻ bất đắc dĩ nói: "Hết cách rồi, bây giờ có người tìm thầy nên em thu dọn một chút đi, lần sau chúng ta lại nói tiếp."
Nói xong, con người thanh tịch ôn hòa nhìn chằm chằm vào Đinh Di, thấp giọng nói: "Chuyện hôm nay em sẽ không kể cho người khác chứ?"
Đinh Di sửng sốt, không biết sao lại cảm thấy có hơi sợ hãi, cô theo bản năng nói: "Sẽ không, đương nhiên là không ạ!"
Bạch Mặc vừa lòng gật gật đầu, một lần nữa ngồi lại vào ghế rồi cầm ly nước lên uống một ngụm, phảng phất như chuyện gì cũng đều không có xảy ra.
Tiểu tính nô của hắn thật là ngày càng thú vị....