Hệ Thống Ăn Thịt

Chương 61: Chủ nhiệm lớp mặt người dạ thú x Nữ sinh tính nô (11)

Từ chuyện trong văn phòng hôm đó, đã mấy ngày rồi Bạch Mặc không chạm vào cô, thậm chí đến nói chuyện cũng rất ít. Cho dù sống chung dưới một mái nhà nhưng đôi khi hắn chỉ sẽ dùng ánh mắt suy tư nhìn cô.

Ừm... Như vậy cũng tốt thôi.

Nhìn Bạch Mặc trên bục giảng, Nhược Diệp âm thầm gật đầu trong lòng.

Bạch Mặc nghiêm túc giảng bài như vậy, cả người hắn tỏa ra hơi thở ôn hòa như ngọc có lực hấp dẫn trí mạng.

Ai, nam chính trong ngoài không đồng nhất như vậy thật sự rất thú vị nha.

Nghĩ thế, Nhược Diệp chống tay trên bàn nhìn Bạch Mặc thở dài một hơi. Mà cậu bạn Dương Dương ngồi bên cạnh thấy cô thở dài lại lấy làm lạ, nhìn theo ánh mắt của cô chỉ thấy Bạch Mặc đang giảng đề thôi chứ có gì đâu. Dương Dương khẽ nhíu mày, suy nghĩ cẩn thận.

Bạch Mặc tất nhiên cũng chú ý tới ánh mắt của Nhược Diệp, hoặc có thể nói hắn vẫn luôn cố ý vô tình chú ý đến bóng hình Nhược Diệp. Ý cười trong mắt càng trải rộng, không biết đang nghĩ tới cái gì.

"Này, Nhược Diệp!" - Mắt thấy Nhược Diệp mang cặp sách muốn rời phòng học, Dương Dương vội vàng kéo cặp mình rồi xông lên phía trước giữ cô lại.

"Ồ..."

"Dương Dương được quá nha, xuống tay quá nhanh luôn!"

"Có mùi có mùi... Giáo hoa với giáo thảo lớp ta có gian tình nha!!!"

Thấy cảnh như vậy, cả trai lẫn gái trong phòng học không khỏi xôn xao, đặc biệt là các nam sinh thì bày ra vẻ mặt đau khổ.

Dương Dương nghe các bạn học bàn tán, trong phút chốc khuôn mặt dần đỏ bừng lên. Hắn cổ vũ cho mình trong lòng rồi mới quay đầu lại đối diện với Nhược Diệp đang hoang mang, nói: "Chuyện là, mình có chuyện muốn nói với cậu. Chúng ta lên sân thượng được không?"

Lúc này Nhược Diệp không dấu vết nhìn thoáng qua ở cách đó không xa có một thân ảnh màu trắng đột nhiên dừng lại, cô liền gật gật đầu: "Được thôi."

Dương Dương nghe xong, tâm trạng như bị mây đen giăng kín lập tức có một ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ, hắn nở một nụ cười tỏa sáng để lộ ra hai má lúm đồng tiền vô cùng dễ thương.

Nhược Diệp thấy hắn vui vẻ như vậy lại thấy có chút áy náy, trong lòng thầm nói một câu xin lỗi rồi đi theo Dương Dương đến sân thượng.

"Thật ra... Nhược Diệp à, mình dẫn cậu lên đây vì muốn nói chuyện lần trước đột ngột quá nên dọa đến cậu rồi. Dù cậu có từ chối nhưng mình sẽ không từ bỏ đâu! Mình vẫn luôn thích cậu, mình tin là một ngày nào đó cậu sẽ từ từ thích mình thôi, nên là... Cậu cho mình một cơ hội theo đuổi cậu được không?"

Nói ra lời này, hai mắt Dương Dương nghiêm túc nhìn thẳng Nhược Diệp, trong ánh mắt cất giấu sự bất an nhưng lại vô cùng kiên định.

Đối diện gương mặt nghiêm túc đó, mặt nhỏ Nhược Diệp cũng ửng đỏ lên, đôi mắt to tròn ngập nước tràn đầy khó xử: "Lần trước mình đã nói rồi, hai chúng ta không có khả năng đâu... Cậu nên thích người khác đi..."

Nghe Nhược Diệp nói vậy, đôi mắt chờ mong tức khắc ảm đạm lại, hắn miễn cưỡng tươi cười: "Làm thế nào đây? Bây giờ trong lòng mình đều toàn là cậu sao có thể nói thích là thích người khác được chứ... Ngay cả một cơ hội được theo đuổi cậu cũng không được sao? Hay là... Cậu thích người khác rồi?"

Nhược Diệp lập tức hoảng hốt, ngay sau đó theo bản năng lắc lắc đầu, phủ nhận: "Không... Không có... Mình không thích ai cả..."

Dương Dương nghe thế, ánh mắt sáng rực lên như được thắp thêm hy vọng: "Bây giờ cậu chưa có thích ai thì cho mình được theo đuổi cậu đi. Được không Nhược Diệp?"

"Một chút cũng không được!" - Đang lúc Nhược Diệp muốn cất lời thì Bạch Mặc đã từ chối trước rồi. Giọng nói đó âm u lạnh lẽo, rõ ràng là tâm tình hắn không được tốt.

Hai người cả kinh, quay đầu lại thì thấy cửa trên sân thượng không biết đã bị mở ra từ khi nào, Bạch Mặc thì đang chậm rãi tiến về phía bọn họ.

"Sao thầy Bạch lại nói vậy?" - Nhìn Nhược Diệp đứng bên cạnh Bạch Mặc, không hiểu sao trong lòng Dương Dương lại nảy lên cảm xúc không rõ: "Nếu thầy sợ chuyện này sẽ làm ảnh hưởng đến học tập của tụi em thì thầy không cần lo lắng đâu, với thành tích của tụi em thì cho dù như thế nào cũng chỉ là dệt hoa trên gấm (làm việc thừa thãi) thôi."

"Dệt hoa trên gấm?" - Hắn khẽ hừ một tiếng, khóe môi cong cong lên, tươi cười trên khuôn mặt thanh tuyệt có chút lạnh: "Nếu cậu còn mang mộng tưởng thì tôi sẽ cho cậu thấy vì sao lại không được."

Nói xong liền kéo đầu Nhược Diệp qua hôn lên môi đỏ cô, đầu lưỡi dễ dàng chui vào trong miệng nhỏ câu lấy đầu lưỡi cô quấn quýt không ngừng đầy ám muội.

Nhược Diệp cả kinh, tuy có suy đoán về phản ứng của hắn nhưng cô không nghĩ hắn lại lớn gan như vậy.

Khi hai đôi môi chạm vào nhau, cô ẩn ẩn có thể ngửi được vị ngọt mát như thấm vào ruột gan kia làm cô không tài nào kìm hãm được mà nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo hắn. Mắt kiều run rẩy, tinh tế hôn trả.

Hôn được một lúc hai người mới tách ra, Bạch Mặc cọ ngón tay lên cánh môi có chút sưng đỏ của Nhược Diệp, khóe môi nhiễm tia tà khí mê hoặc hỏi: "Thích thầy chứ?"

Nhược Diệp nâng đôi mắt mê mang hơi nước đầy nhu tình nhìn hắn, khóe môi cong lên nở nụ cười ngọt ngào: "Em yêu thầy."

Bùm Bùm

Bạch Mặc sửng sốt, hắn tựa hồ như nghe được từ tận sâu bên trong l*иg ngực mình có âm thanh đập mãnh liệt như muốn gõ xuyên qua cả ngực.

Có chút mất tự nhiên quay đầu, đối diện với vẻ mặt không thể tin được của Dương Dương, hắn tươi cười hiền hòa: "Cậu đã hiểu rồi chứ?"