Hai chữ cuối cùng gần như im bặt.
Lạ ghê.
Lúc những lời này còn ở trong đầu thì có vẻ rất bình thường, tại sao nói ra lại có cảm giác…… Không thể miêu tả nhỉ?
Bầu không khí trở nên xấu hổ.
À không, chỉ Thích Hân Nhiên đơn phương thấy xấu hổ thôi.
“Đó là tôi phải luyện tập mới có.” Ai kia dường như không nhận ra điều gì mà trêu chọc tiếp: “Này, không ngờ dáng người của tôi đẹp đến mức làm em nhung nhớ thế đấy, cảm ơn em đã khen nhé.”
“…… Anh học được lời kịch NB (1) này từ đâu vậy.” Thích Hân Nhiên bĩu môi, giật mình quên cả xấu hổ: “Bây giờ trình độ kịch bản kịch truyền thanh mà anh nhận cao thế này hả?”
“NB cái méo gì.” Ngụy Nam chẳng hề suy nghĩ mà cãi lại: “Tôi cũng chỉ từng bị em ngủ thôi, được chưa?”
Thích Hân Nhiên: “……”
Cái gì gọi là từng bị cô ngủ???
Người này có thể lắp não vào nói chuyện được không?!
Không khí chìm vào xấu hổ lần hai.
Lúc này không chỉ mình cô mà cả Ngụy Nam cũng yên lặng ngậm miệng.
Đột nhiên yên tĩnh.jpg
……
Tận cho đến khi xe chạy tới trước cổng khu chung cư, Ngụy Nam mới hắng giọng phá vỡ bầu không khí nặng nề.
“Tới rồi.” Anh hỏi: “Em có mang ô không đấy?”
Lâu sau, một giọng nói khác trong xe mới khẽ lên tiếng: “Bên ngoài không mưa nữa rồi.”
“…… À.” Ngụy Nam quay đầu nhìn cửa sổ bên phía cô, thật ra anh biết trời đã tạnh, cần gạt nước cũng đã tắt đi, chẳng qua chưa lấy lại tinh thần nên mới tìm bừa một chủ đề để mở miệng: “Vậy xuống xe nhé?”
“Vâng.” Thích Hân Nhiên gật đầu, cất điện thoại vào túi xách, tháo đai an toàn “Cạch” một tiếng.
Tay phải đặt lên chốt mở, tay kia lại bị ai đó nắm chặt.
“Em……” Dường như Ngụy Nam có chuyện muốn nói.
Nhưng sau khi gọi cô lại thì không lên tiếng nữa.
Anh muốn nói điều gì?
Anh sẽ nói gì đây?
Nếu nói……
Thế thì cô nên trả lời thế nào?
Thích Hân Nhiên mím môi, giữ nguyên tư thế chuẩn bị xuống xe, không quay đầu lại.
Thật ra lực nắm cổ tay không lớn, chỉ cần nhẹ nhàng rút ra là có thể tránh thoát.
Song cô không nhúc nhích, cũng không tránh bàn tay đang nắm lấy cô.
Trên cửa sổ dính vài giọt mưa, bên trong xe không bật đèn, ánh sáng mỏng manh bên ngoài chiếu vào không đủ rõ để trông thấy biểu cảm của đối phương.
“Sao vậy?” Cô khẽ hỏi.
Tay nắm chốt cửa bất giác siết chặt.
“Em……” Ngụy Nam mím môi, ánh mắt lướt qua cô, rơi xuống bàn tay phải đang nắm lấy chốt cửa: “Em phải cẩn thận đừng để vết thương dính nước, tắm xong thì nhớ thay thuốc băng lại lần nữa nhé.”
Giọng điệu rất bình tĩnh.
Chỉ như quan tâm bình thường.
Sự do dự muốn nói lại thôi trước đó tưởng chừng như ảo giác của mình cô.
“……” Thích Hân Nhiên quay đầu lại, nhíu mày nhìn người đang ông ngồi trên ghế lái: “Chỉ vậy thôi sao?”
“Ừ, chỉ vậy thôi.” Ngụy Nam xách túi từ ghế sau lại đây, nhét vào bàn tay đang bị anh nắm lấy: “Nếu không thì em muốn thế nào.”
Thích Hân Nhiên: “???”
Cô muốn thế nào cái gì?
Người mở đầu trước không phải anh ư?
Đệch mợ.
Tên khốn nạn này.
Nói như cô đang tự mình đa tình vậy.
“Chẳng thế nào cả.” Thích Hân Nhiên bị chặn họng mà bực cả mình, bỗng mở cửa xuống xe, chẳng thèm nói một câu cảm ơn, trở tay đóng sầm cửa.
“Rầm!”
Tất nhiên cũng không cho người trong xe có cơ hội nói tạm biệt.
Còn tạm biệt cái gì? Tạm biệt con khỉ!
Cô không nên mong chờ gì vào cái đồ nhát gan này mới phải.
Thích thế nào thì thế nấy đi, hừ.
Ngụy Nam không nói gì nhìn bóng dáng của cô xa dần, mãi cho đến khi không còn thấy nữa mới đập mạnh một cái vào vô lăng.
“Đệt.”
……
Thích Hân Nhiên vừa ra khỏi thang máy, còn chưa kịp ấn chuông thì Ôn Thời đã mở cửa cho cô, bên cạnh còn có một con chó lông vàng đang ngồi xổm, vừa thở vừa vẫy đuôi lấy lòng cô.
“Úi? Tác giả Thời Hi không chạy deadline.” Thích Hân Nhiên xoa xoa đầu chó lông vàng, cởi giày vào nhà: “Mà trực sẵn ở đây mở cửa cho tớ à.”
“Không, tớ mới ra rót nước uống.” Ôn Thời lấy đôi dép lê trong tủ ra cho cô: “Nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân nên mới mở cửa.”
“Vậy mà cậu cũng nghe thấy á?” Thích Hân Nhiên ném túi máy tính lên sô pha, người cũng đổ nhào xuống, tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần: “Xem ra cửa cách âm nhà cậu chẳng ra sao.”
“Hừ, chẳng qua do tiếng bước chân của cậu to quá thì có.” Ôn Thời cười rót cho cô cốc nước: “Tớ cứ tưởng bị fans cuồng tìm đến nhà, mém bị hù chết.”
…… Sao mà không to cho được?
Ban nãy cô muốn tức cái l*иg ngực luôn á.
Bị cái tên nhát gan dưới tầng làm cho nổi khùng nổi đin luôn.
“Sao vậy.” Ôn Thời ngắm nghía sắc mặt cô bạn thân: “Ai chọc tức cậu à?”
“Không.” Thích Hân Nhiên vô thức phủ nhận, uống nước xong lại không nhịn được hừ lạnh: “Một tên nhát gan thôi.”
“Mới rồi Ngụy Nam đưa cậu về đúng không?” Ôn Thời chống cằm: “Anh ấy làm gì cậu?”
“Anh ấy chẳng làm gì tớ cả.” Thích Hân Nhiên đặt cốc xuống, nặng nề thở dài: “Chẳng qua thấy hơi phiền thôi.”
Đang yên đang lành sao lại phiền?
…… Ú ù.
Chắc chắn có gì đó mờ ám rồi.
“Có phải anh ấy đã nói gì với cậu không?” Ôn Thời chớp chớp mắt, nhìn cô đầy hứng thú.
“Không phải……” Thích Hân Nhiên giơ tay che mắt, lại thở dài: “Anh ấy chẳng nói gì cả.”
“Thế thì cậu phiền cái gì.” Ôn Thời khó hiểu.
“Gâu!” Con chó lông vàng cũng kêu một tiếng, đến bên chân cô cọ cọ.
“Đừng nghịch.” Thích Hân Nhiên chẳng có tâm trạng chơi với nó, co chân lên sô pha rồi duỗi tay ôm.
Phiền cái gì?
Đúng vậy, cô phiền cái gì chứ.
Chẳng phải trước đây cô không muốn anh nói gì ư?
Hiện tại người ta không nói thì còn muốn thế nào nữa?
“Hân Nhiên, tớ hỏi cậu này.” Ôn Thời dựa bên cạnh cô, nhỏ nhẹ hỏi: “Rốt cuộc cậu nghĩ gì về Ngụy Nam?”
“Không nghĩ gì cả.” Thích Hân Nhiên thuận miệng đáp cho có.
“Nếu không nghĩ gì thì cậu sẽ không tức giận đến vậy.” Ôn Thời vạch trần cô.
“……” Thích Hân Nhiên im lặng, thật lâu sau mới mở miệng: “Bạn bè đi.”
“Chỉ là bạn bè thôi sao?” Ôn Thời hỏi.
Thích Hân Nhiên buông tay nhìn ánh đèn vàng ấm áp trên trần nhà, cảm thấy trong lòng rối bời.
“Có lẽ thế.” Cô nói: “Tớ chưa nghĩ được gì khác.”
“Thế còn với đàn anh thì sao?” Ôn Thời ngồi dậy nhìn cô: “Hiện tại cậu có cảm giác gì với anh ấy?”
“Đàn anh nào……” Hỏi được một nửa thì im bặt.
À, đàn anh.
Người mà cô đã từng đặt trong lòng nhớ đến mỗi ngày nay lại phải nghĩ mới nhớ ra là ai.
Có lẽ bị ai kia chọc tức đến lú đi.
“Còn có cảm giác gì nữa?” Thích Hân Nhiên nhếch môi, bật cười tự giễu: “Hết hy vọng rồi còn có thể có cảm giác gì?”
Từ ngày hôm đó cô không còn gặp lại đàn anh nữa.
Không muốn gặp cũng không có cơ hội gặp.
Đàn anh lớn hơn cô hai khóa đang học nghiên cứu sinh năm nhất, trước mắt anh ấy đang làm bác sĩ thực tập cho một bệnh viện thú y, sống trong nhà trọ, bình thường sẽ không về trường.
Cô cũng bận, gần đây cô có rất nhiều việc, bận học bận l*иg tiếng, ngoại trừ ngày ba bữa thì chẳng còn thời gian làm việc gì khác.
Chứ đừng nói là nhớ đến một người không có kết quả.
Không đáng.
Cũng không có ý nghĩa.
…… Có lẽ do thích chưa đủ sâu chăng?
Cô thích thầm đàn anh hơn hai năm, nghe có vẻ dài nhưng bằng vào mối quan hệ anh là nguyên chủ nhiệm câu lạc bộ hí kịch còn cô là chủ nhiệm đương nhiệm thì cơ hội được ở cạnh ít ỏi đến đáng thương, căn bản không đủ để cô thực sự hiểu rõ người này ——
Thậm chí cô còn chẳng biết đàn anh thích ăn gì, thường tới đâu.
Trước đây cảm thấy do bản thân không đủ cố gắng, cảm thấy tính cách đàn anh chất phác trầm ổn, không biết làm quen kết bạn nên mới không tìm được cơ hội tiếp xúc với anh ấy.
Tuy nhiên sau này mới phát hiện ra những thứ đó không phải nguyên nhân.
Ngay từ ban đầu đàn anh đã chẳng cho cô cơ hội.
Chưa từng có.
…… Bởi vì anh ấy không thích cô.
“Thật sự hết hy vọng ư?” Ôn Thời hỏi cô.
“Ừ, thật sự.” Thích Hân Nhiên gật đầu: “Hết hy vọng.”
Thật ra cũng không quá khó để chấp nhận.
Qua đi là qua đi.
Hiện giờ nhắc tới người này cô không còn cảm giác tim đập loạn nhịp nữa.
Cứ như vậy đi.
“Vậy là tốt rồi, cầm được thì cũng buông được mới là phong cách của cậu.” Ôn Thời cười dang hai tay về phía cô: “Tặng cậu một cái ôm an ủi nè.”
“Cậu thật là…… Chậc.” Thích Hân Nhiên vừa chê bai vừa duỗi tay ôm cô ấy: “Không thấy buồn nôn à?”
“Haiz, người ta tốt bụng an ủi còn chê.” Ôn Thời thở dài: “Tớ đi tắm trước đây, cậu ngồi lại bình tĩnh một chút.”
“Tớ cần bình tĩnh làm gì?” Thích Hân Nhiên khó hiểu.
“Chẳng phải cậu đang tức ư?” Ôn Thời vừa đi vào phòng ngủ vừa nói: “Ban nãy xuýt giậm thủng sàn nhà của người ta rồi.”
“Gâu!” Con chó lông vàng đang nghịch bóng bên cạnh cũng sủa một tiếng.
Thích Hân Nhiên: “……”
Ăn nhờ ở đậu đúng là không có địa vị gì.
Nếu ngoài trời không mưa thì cô đã lăn về ký túc xá làm chị đại rồi.
…… Hử? Lại bắt đầu mưa?
Thích Hân Nhiên đứng dậy đi đến ban công nhìn qua.
Mưa thật rồi.
Mưa phùn lác đác, gió đêm thổi tung mưa bụi, chưa được một lúc mặt đã bị thổi ướt, có vẻ khá khó chịu.
Thích Hân Nhiên xoay người trở về phòng, đóng cửa lại, rút giấy ra lau mặt.
Chắc ai kia về đến nhà rồi nhỉ?
Muộn thế này còn đổ mưa, chẳng biết trên đường có bị tắc không……
Khụ, ai ý.
Cô vẫn chưa hết tức đâu.
Thích Hân Nhiên buồn rầu rúc trên sô pha, chợt nhớ ra phải nhắn WeChat cho bạn cùng phòng bảo rằng tối nay cô không về ký túc xá. Quả như dự đoán, một loạt câu hỏi được đặt ra cho cô, vất vả ứng phó cho xong, cô thở phào nhẹ nhõm, xoay người nằm bò tiếp tục lướt Weibo.
Cô đang đăng nhập acc clone.
Hầu như ai trong nhóm đại đại của thế giới 2D đều có 2 acc, acc chính dùng để tương tác hàng ngày, acc clone dùng để làm nũng tặng quà.
Lúc mới gia nhập giới cô còn chưa có danh tiếng gì, nghĩ rằng dù sao một đứa vô danh tiểu tốt như mình nói gì cũng chẳng ai quan tâm nên lười không tách ra dùng.
Sau này l*иg tiếng nhiều, lại ký hợp đồng với phòng làm việc được tuyên truyền nên từ mấy nghìn fans tăng vọt lên thành mười mấy nghìn fans, đăng bừa một dòng trạng thái bực tức cũng có mấy trăm bình luận khiến cô sợ tới mức chạy đi tạo acc clone để tránh nói sai bị mời đi uống trà.
Nhưng cô không biết làm nũng, quà tặng thì không phải lúc nào cũng có, bình thường chỉ lảm nhảm ca than ai đó, thuận tiện lẳng lặng theo dõi một số đại đại mà mình thích rồi ngồi chờ phát lương.
– Nói cho hết lời khó đến vậy ư? Đồ nhát gan. = . =
Cô gõ xong chữ rồi lại thầm hừ một tiếng mới đăng lên.
“Ting.”
Đăng chưa được bao lâu thì có thông báo mới.
– Following: @ Nam Lâm: Ụ ĩ ẹ, sợ rằng tối nay phải ngủ ngoài đường rồi???
…… Hửm?
Đăng cái gì vậy?
Thích Hân Nhiên đột nhiên ngồi dậy, nhấn vào Weibo kia xem.
Hết chương 12
Chú thích:
(1) NB là tiếng lóng ý chỉ người tự cao tự đại.