Đại Bảo Bối

Chương 11

Đến khi kết thúc bữa tối đã là gần 9 giờ, Thích Hân Nhiên nhìn ngoài trời đổ mưa to lại có sét đánh, định bụng đợi ngớt mưa rồi đi, bèn ngồi xuống sô pha mở máy tính ra làm việc.

Dù sao Ngụy Nam cũng muốn đưa cô về nên không ý kiến gì, anh mang đĩa vào trong bếp rửa, lúc đi ra bưng theo một đĩa salad hoa quả đặt trên bàn trà hỏi cô xem có muốn ăn hay không.

“Tôi đang bận xíu.” Thích Hân Nhiên nhìn vào màn hình gõ chữ lạch cạch, nhận thấy có thứ gì đó đưa tới bên miệng, cô há miệng ngậm, vừa nhai vừa lúng búng nói: “Tối muộn thế này mà ăn salad trộn sốt thì quá độc ác.”

“Em không thích à?” Ngụy Nam nhướng mày.

“Không, chẳng qua là lượng calories cao.” Thích Hân Nhiên thuận miệng đáp: “Lúc tôi ăn trái cây sẽ không trộn sốt đâu.”

Ngụy Nam không nói gì, yên lặng tìm miếng không dính sốt rồi đút cho cô.

“Ừm……” Thích Hân Nhiên còn đang đặt sự chú ý vào máy tính, chỉ lo làm việc chứ không để ý xem trái cây đến miệng thế nào, được đút miếng nào thì ăn miếng nấy, dù sao cô cũng không phải tự ra tay.

Mãi cho đến khi gõ xong dòng chữ cuối cùng cô mới ngẩng đầu lên, trông thấy ai kia đang cầm dĩa đút trái cây vào miệng cô.

Thích Hân Nhiên: “……”

Người này có thần kinh thô hay là đang cố ý vậy?!

“Sao thế.” Ngụy Nam nhìn vẻ mặt khó nói của cô, bĩu môi: “Em không cần thì thôi, tôi tự ăn.”

Dứt lời, anh cúi đầu buồn bực nhét hoa quả vào miệng mình.

…… Đó là dĩa vừa đút cho cô mà!

“Nhà anh nghèo quá nên chỉ có một cái dĩa thôi hả?” Thích Hân Nhiên cau mày nhìn anh.

“Có ba cái. Ban nãy ăn cơm đã dùng hai cái rồi, bây giờ chỉ còn một.” Ngụy Nam đáp rất hợp tình hợp lý: “Chẳng phải em đang bận à, vừa khéo cần dùng một cái thôi.”

“……” Thích Hân Nhiên không còn lời gì để nói nữa rồi.

Rõ ràng luôn nhắc bản thân đừng để ý những chi tiết này, rõ ràng chẳng khác gì với trước đây, nhưng tại sao trong lòng luôn không kìm được mà để ý, không kìm được cảm thấy có gì đó khác trước.

Mập mờ? Thân mật?

Cô cũng không rõ nữa.

Tóm lại là chẳng kiểm soát được rồi suy nghĩ miên man.

…… Haiz.

Cho nên sau khi xảy ra quan hệ thì con người đều sẽ trở nên nhạy cảm như vậy ư?

“Em ăn nữa không?” Ngụy Nam gạt sốt trên miếng táo nhỏ đi, trên đĩa không còn mấy, chủ yếu là sốt salad.

“Tôi không ăn đâu.” Cô đang phiền đây này, không có tâm trạng ăn.

Ngụy Nam nhún vai, xoay dĩa inox lạnh lẽo trên ngón tay vài vòng, cuối cùng đút miếng táo vào trong miệng mình.

“Bên ngoài tạnh mưa rồi nhỉ? Đến lúc tôi phải về trường rồi.”

Cô lưu tài liệu, khép máy tính lại rồi xách cái túi để trên sô pha lên.

“Tôi lái xe đưa em về.”

Ngụy Nam thấy cô định đi thì nhanh chóng giải quyết sạch mấy miếng trái cây, bưng đĩa đứng dậy vào phòng bếp.

“Này đợi chút……”

Thích Hân Nhiên cũng đứng lên, vừa nhấc chân lại bị vướng vào cái chân dài bước qua trước mặt, lập tức mất thăng bằng đổ nhào về phía trước.

Ngụy Nam phản ứng nhanh định đỡ cô nhưng một tay còn đang cầm đĩa, sợ đỡ bằng một tay không được nên đành cắn răng nắm chặt cánh tay cô kéo lại.

“Á!”

Không ngờ lần này dùng sức quá mạnh, vả lại vóc dáng Thích Hân Nhiên cao cân cũng không nhẹ, Ngụy Nam kéo cô trở lại thì bản thân cũng bị giật lùi hai bước, gót chân va vào bàn trà, cả người ngã ngửa ra sau, Thích Hân Nhiên bị anh kéo cũng đổ xuống theo.

“Á……”

Hai người mặt đối mặt ngã xuống sô pha, tình huống vô cùng lộn xộn.

“Shhh.” Cằm Ngụy Nam đau nhức, có lẽ đã bị trán của cô đập vào, không nhịn được kêu lên một tiếng.

Cô nàng này trông tay chân mảnh khảnh mà không ngờ đột nhiên đè xuống cũng nặng ra phết.

Úi đậu mè.

Anh sắp không thở nổi nữa rồi.

“Em mau……” Ngụy Nam giãy giụa định ngồi thẳng người, vừa cúi đầu nhìn thoáng qua lại lập tức im bặt.

Hôm nay cô nàng này mặc đồ rất đơn giản, áo mơ mi kẻ đỏ ôm sát người, lót bên trong là áo trắng làm nổi bật làn da trắng nõn của cô, cổ áo khoét sâu để lộ ra xương quai xanh xinh xắn và đường cong đầy đặn quyến rũ—— giây phút này đang dán chặt vào người anh.

Ngụy Nam: “……”

Ok fine.

Người anh không ngồi thẳng lên được còn chỗ nào đó đang đòi ngóc đầu thẳng đây này.

“Shhh, đau…… Máy tính của tôi!”

Thích Hân Nhiên che trán lồm cồm bò dậy khỏi người anh, cô đau đến độ quên mất máy tính còn đang kẹp giữa cánh tay, lúc đứng dậy xuýt nữa làm rơi xuống đất, cô phải vội vàng cúi người đỡ mới tránh được cú rơi kia.

Thuận tiện đè Ngụy Nam đang định ngồi dậy nằm trở lại sô pha.

“Anh……”

Thích Hân Nhiên thất thần không nhúc nhích, giữ tư thế vắt ngang cánh tay trên ngực anh, vì mệt mỏi mà run nhè nhẹ.

Gần quá.

Chỉ cần mở miệng là có thể chạm vào môi của đối phương.

Cô không dám nói tiếp nữa.

Trong đầu trống rỗng, hoàn toàn không biết tiếp đó nên làm gì.

Có hôn không?

Anh sẽ hôn cô ư?

Khi hai vấn đề này bỗng nhiên xuất hiện, tim cô đập rộn ràng như tiếng trống vậy.

Thình thịch thình thịch.

Tiếng tim đập to đến mức có thể bị anh nghe thấy.

“Ưm!”

Không có nụ hôn như trong dự đoán, chỉ có cô bị ai kia dùng tay che miệng.

“Vcl, không ngờ em lại nặng như vậy đấy.” Ngụy Nam đẩy cô ra khỏi người, quay mặt đi tức giận nói: “Tôi bị em đè sắp tắt thở rồi.”

Sau đó đột ngột đứng dậy lao vào phòng vệ sinh.

“Rầm!” Đóng cửa lại.

Thích Hân Nhiên kinh ngạc ngồi trên sô pha: “???”

Thế, thế lày nà dư lào?

Giận à?

Đâu chỉ mình anh bị va đâu!

Đầu cô cũng còn rất đau đây này.

Mặt cũng còn rất hồng……

Mé, không thể hiểu được!

Câu cuối cùng này không biết là nói cái vị đang ở trong phòng vệ sinh kia hay là nói bản thân nữa.

Thích Hân Nhiên trừng cánh cửa phòng vệ sinh đang đóng chặt, càng nghĩ càng cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cô vội vã đặt máy tính xuống rồi chạy vào phòng bếp rửa mặt để bình tĩnh lại.

Gần 10 phút sau bên ngoài mới truyền đến tiếng mở cửa.

“Người đâu rồi? Đi rồi à?”

Thích Hân Nhiên không ra ngoài ngay mà sờ mặt mình trước, sau khi xác nhận không còn đỏ nữa mới chậm chạp ra khỏi phòng bếp, trong khoảnh khắc chạm mắt với ai kia chẳng hiểu sao lại thấy chột dạ.

…… Chột dạ làm mịa gì.

Cô đâu làm gì trái với lương tâm đâu.

Chỉ đỏ mặt thôi mà.

“Tôi có thể dùng không?” Thích Hân Nhiên chỉ vào phòng vệ sinh.

“Được chứ.” Ngụy Nam chẳng rõ cô có ý gì: “Em muốn làm gì.”

“Tôi không muốn làm gì cả, chỉ……” Thích Hân Nhiên khựng lại vài giây, sau đó tỏ vẻ vừa chê bai vừa ngượng ngùng: “Nếu hôi quá thì tôi không vào đâu.

“Em nghĩ tôi bị tiêu chảy chắc?” Ngụy Nam trợn mắt: “Em muốn dùng thì mau dùng đi không lát nữa muộn giờ về ký túc xá đấy.”

“…… Ừm.” Thích Hân Nhiên miễn cưỡng tin, lúc đi vào còn nín thở vì sợ ngửi thấy mùi hôi nào đó.

Nhưng quả thực phòng vệ sinh không có mùi gì—— nói đúng ra là không có mùi hôi mà là có mùi khác, không biết là cái gì, ngửi thấy kỳ kỳ, còn có cảm giác như đã từng ngửi thấy.

Cắm chốt trong phòng vệ sinh lâu mà không phải đi nặng thì chỉ có hai trường hợp.

Một là năng lực có vấn đề, hai là……

Bàn tay đang đặt lên bình xịt xà phòng của Thích Hân Nhiên chợt khựng lại, nghĩ đến cảm giác cấn cấn khó chịu mà anh đè lên cô ban nãy, bỗng nhiên nhớ ra mình đã ngửi thấy mùi đó vào lúc nào.

…… Hừ.

Hóa ra còn có người phản ứng mãnh liệt hơn cả cô.

Lợi hại lợi hại.

Cô đỏ mặt thì tính là gì chứ.

Thích Hân Nhiên nhìn bọt xà phòng trắng xóa trong tay, thở phào nhẹ nhõm, vặn vòi nước ra chậm rãi rửa sạch sẽ, trong lúc rửa tay còn ngẩng đầu ngắm mình trong gương.

Sau đó ánh mắt bất giác rơi xuống cổ áo.

Thích Hân Nhiên: “……”

Ok fine, cô đã biết vì sao ai kia lại phản ứng mãnh liệt như thế rồi.

Không mãnh liệt thì không xứng làm đàn ông.

Đù mé.

Cô muốn ra ngoài tẩn chết cái tên lưu manh kia!!!

……

Cuối cùng lề mà lề mề tới 10 giờ mới ra cửa.

Mưa vẫn nặng hạt, mặc dù không còn sét đánh nhưng tình trạng giao thông không quá khả quan, cộng thêm đang là buổi tối đi đi lại lại giữa trường cô với nhà anh thì quá xa, Thích Hân Nhiên sợ anh mệt nên vẫy tay bảo anh đưa cô về nhà Ôn Thời.

“Em qua muộn thế này không sợ quấy rầy vợ chồng son nhà người ta hả.” Ngụy Nam đánh tay lái đùa giỡn.

“Ừ ha, anh nói cũng đúng.” Thích Hân Nhiên cúi đầu nhấn vài cái trên màn hình điện thoại, bắt đầu gõ chữ: “Thế thì tôi bảo cô ấy qua với Thẩm Dục Phàm vậy, dù sao giường cô ấy nhỏ một mình tôi ngủ vẫn khá thoải mái.”

Cô bạn thân làm họa sĩ này của cô chạy deadline tới mức không muốn sống nữa, thường xuyên thức đêm, ban ngày không có tiết thì điên cuồng ngủ bù, nếu ở trong ký túc xá thì quá ảnh hưởng đến bạn cùng phòng nên sau khi kiếm được tiền cô ấy đã dọn ra nhà trọ bên ngoài, ngoại trừ tuần thi hoặc trường có hoạt động quan trọng phải tham gia thì cô ấy mới ở lại, còn những lúc khác sẽ không ở trong ký túc xá.

Ai ngờ đánh bậy đánh bạ, Ôn Thời trở thành hàng xóm của nam thần, hai người thường xuyên qua lại rồi chậm rãi yêu nhau, bây giờ đang ở giai đoạn cuồng nhiệt của tình yêu, chắc chắn ngày nào cũng dính lấy nhau……

“Ting.” WeChat có tin nhắn.

“Cô ấy bảo sao?” Ngụy Nam nhìn cô cúi đầu nhắn tin: “Hai người họ vừa mới hẹn hò xong đúng không.”

“Đúng rồi, cô ấy đã về nhà.” Thích Hân Nhiên khựng lại, bỗng nhiên quay đầu sợ hãi trừng anh: “…… Này, sao anh lại biết?”

“Chuyện này mà cũng phải nghĩ hả.” Ngụy Nam nhìn thẳng phía trước, tay đặt trên vô lăng: “Thẩm Dục Phàm chung đội ngũ tiếp viên với tôi, hôm nay tôi nghỉ thì cậu ấy cũng nghỉ, không hẹn hò còn có thể làm gì.”

“Nhỡ anh ấy làm việc khác thì sao? Thí dụ như đến phòng tập thể thao gì đó.” Thích Hân Nhiên chống tay lên cửa sổ xe nhìn anh: “Chẳng phải tiếp viên hàng không các anh đều phải giữ dàng ư?”

“Cường độ công việc hiện tại đã đủ lớn, chỉ cần ăn uống điều độ thì có thể giữ được vóc dáng.” Ngụy Nam nói.

“Lớn đến vậy á?” Thích Hân Nhiên không tin: “Còn có thể luyện ra cơ bụng nữa?”

“…… Ai bảo với em là có thể luyện ra cơ bụng.” Ngụy Nam liếc cô một cái: “Đừng tưởng tượng nhiều quá.”

“Ai tưởng tượng?” Thích Hân Nhiên ngồi dậy phản bác: “Tôi thấy anh có…… Á.”