Đại Bảo Bối

Chương 13

Ảnh chụp đối diện kính chắn gió.

Tắc đường.

Siêu tắc đường.

Từ chiếc Audi trước mặt xếp một hàng dài dài dài dài dài trên cao tốc đến mức không nhìn thấy điểm cuối.

“Phì.” Thích Hân Nhiên bật cười.

Trước khi gia nhập giới cô cũng đã follow Nam Lâm, do giọng nói và khả năng diễn cảm tốt nên cô vẫn giữ mà không hủy đi.

Sau lại biết Ngụy Nam và Nam Lâm là cùng một người……

Nói thật cô vô cùng ngạc nhiên.

Nhưng ngạc nhiên xong thì vẫn tiếp tục theo dõi, dù sao đây là acc clone, bình thường không có tương tác gì với acc chính, ngoại trừ fans lâu năm và một số người mới cố tình stalk ra còn không thì chẳng có mấy ai biết đây là cô.

Đương nhiên một người sau khi quen cô mới follow lại bận bịu đi công tác như anh thì càng không thể biết.

– Thương anh Lâm một giây 23333

– Anh iu ở đâu vậy cho em qua với!

– Anh iu đừng khóc nè ha ha ha.

– Báo cáo anh Lâm nghịch điện thoại lúc đang lái xe nhaaa.

– Bạn lầu trên tem tém cái miệng lại đi nào.

……

Đúng là người có mấy trăm nghìn fans, dòng trạng thái Weibo này đăng chưa được bao lâu đã có rất nhiều bình luận.

Cô lướt xuống dưới, ánh mắt dừng lại ở một dòng không nhúc nhích.

– Muộn thế này rồi, anh Lâm đưa nhϊếp ảnh gia về nhà đó hả? →_→

Thích Hân Nhiên: “……”

Bạn này đỉnh đấy.

Nhưng nhϊếp ảnh gia đã về đến nhà rồi

Chỉ có anh Lâm của bạn một mình lẻ loi bị tắc đường thôi nạ.

Hả hê xong rồi cô like bình luận này một cái, sau đó thoát ra tiếp tục lướt xuống nhấn vào phần bình luận của live stream ban nãy.

– Live stream không show mặt không vui QAQ

– Trình của nhϊếp ảnh gia tối nay phèn quá hừ.

– Mị lỡ mất live stream, xin hỏi các đồng râm có chuyện gì hot dị??

– Nhϊếp ảnh gia cùi quá huhuhu.

– Bình thường anh Lâm tự quay đều không cẩn thận lộ mắt á.

– Lầu trên ké ảnh với??

– Lót dép hóng!!

– Nè mlem đi, không cần cảm ơn [ hình ảnh bình luận ]

– Ủa rồi nhϊếp ảnh gia tối nay là nam hay nữ vậy?

– Mị cược 5 tệ là con trai.

– Cược thêm một bao que cay! Mị cảm thấy là Tụ Lí đại đại! →_→

– Cơ mà giọng giống nữ lắm.

– Có lên tiếng á hả???

……

Chậc, náo nhiệt ra phết.

Fangirl cũng quan tâm cuộc sống tình cảm của ai kia thật.

Chỉ một nhϊếp ảnh gia nhỏ bé là nam hay nữ mà cũng phải thảo luận nửa ngày.

Thích Hân Nhiên rảnh quá lại load bình luận một lần nữa.

Quả nhiên có mấy người hỏi Tụ Lí đại đại là ai.

Tụ Lí?

Thật ra cô biết người này.

Trước kia cùng câu lạc bộ kịch truyền thanh với Nam Lâm, từng hợp tác mấy bộ kịch truyền thanh BL, quan hệ có vẻ không tồi. Bình thường trên Weibo cũng thường xuyên like share gì đó, tương tác rất tốt. Do đó nên nhiều fangirl bắt đầu ship CP, chỉ cần hai người họ cùng xuất hiện trên live stream hoặc kịch truyền thanh sẽ bị fan CP điên cuồng spam comment khiến nhiều fan mới chưa rõ sự đời tưởng rằng bọn họ là người yêu thật ngoài đời, bền ồn ào hùa theo.

Cô cũng lăn lộn trong giới này lâu nên biết mấy chuyện dựa vào bán hủ để gây sự chú ý có rất nhiều, cô chẳng tin tưởng cho lắm, hơn nữa khi đó Nam Lâm đã bắt đầu có tiếng trong giới, không cần dùng đến thủ đoạn này để thu hút fans.

Ngược lại là Tụ Lí……

Cô từng nghe kịch truyền thanh mà anh ta l*иg tiếng, giọng khá hay, khả năng diễn cảm ổn nhưng nhân vật diễn ra không quá ấn tượng, nếu không xem cast sẽ chẳng nhận ra, vì thế mà danh tiếng chỉ ở mức trung bình, mãi cho đến khi hợp tác với Nam Lâm mới bắt đầu khởi sắc.

Sau này Nam Lâm vì lí do cá nhân mà phải rời khỏi câu lạc bộ, tương tác giữa hai người ít dần, trên Weibo của Nam Lâm không còn xuất hiện ID của Tụ Lí, ngược lại vị Tụ Lí đại đại này rảnh rỗi đăng trạng thái trên Weibo đều sẽ tag anh, không biết là do thói quen hay cố ý ké fame nữa.

Dù sao Nam Lâm cũng chưa từng để ý đến anh ta.

Siêu ngầu.jpg

Đúng là anh Lâm xã hội đen nhà mình.

…… Xem Lâm xã hội đen đã về nhà chưa nào.

Thích Hân Nhiên dựa vào ghế, chậm chạp trượt màn hình mấy cái.

Weibo không có gì mới.

Vì thế lại click mở WeChat lướt vòng bạn bè lần nữa.

Cũng không thấy anh đăng gì.

Chưa tới nhà à?

Cô nhìn đồng hồ, đã hơn nửa tiếng rồi, đừng nói là vẫn đang tắc đường đấy nhé?

Mưa hình như lại nặng hạt, tình hình giao thông kém như vậy lỡ đâu ngủ gật trong lúc lái thì sao.

Ngẫm nghĩ, chờ đến khi cô phục hồi lại tinh thần đã nhấn vào khung chat với anh.

…… Muốn hỏi không?

Nhưng mà ban nãy cô vừa mới giận anh xong, hiện tại lại chủ động quan tâm đến người ta thì mất mặt quá.

Chậc.

Phiền phiền phiền phiền vcl.

Thôi thì không hỏi nữa, anh đang lái sẽ cũng chẳng xem được điện thoại.

Nhưng không hỏi lại lo lắng……

“Hân Nhiên.” Ôn Thời ra khỏi phòng tắm, vừa lau tóc vừa gọi cô: “Cậu có tắm không? Vẫn còn đủ nước đấy.”

“Có.” Thích Hân Nhiên lập tức ném điện thoại xuống, đúng lúc không phải đắn đo suy nghĩ, tắm xong đã rồi tính tiếp: “Quần áo lần trước tớ để lại có còn không?”

“Có…… Hình như tớ cất trong tủ quần áo ấy, để tớ tìm xem.” Ôn Thời nói: “Cậu tắm trước đi, lát tớ mang qua cho. Khăn tăm treo sẵn bên trong rồi, mới đấy.”

“Ngoan quá.” Thích Hân Nhiên khẽ xoa đầu cô ấy, chẳng lấy gì nữa mà đi thẳng vào phòng tắm.

Có một cô bạn đảm đang thế này sướиɠ thật.

Đến khi sắp tắm xong, Ôn Thời tới gõ cửa, mở một khe nhỏ giơ quần áo vào bên trong, thuật tiện nói với cô: “Có người gọi điện thoại cho cậu đấy.”

Thích Hân Nhiên giật thót, nhanh miệng hỏi: “Ai thế?”

“Tớ chưa kịp nhìn.” Ôn Thời đáp: “Lúc ra tới nơi thì cúp máy rồi.”

“…… Ừ.”

Không nói được đây là cảm giác gì, tóm lại sau khi đóng cửa phòng tắm, cô dùng tốc độ nhanh gấp đôi mọi khi để thay quần áo, tiếng mở cửa to đến độ khiến con chó lông vàng giật mình lao ra làm cô xuýt vấp phải nó.

“Mao Mao!” Ôn Thời sấy tóc bên cửa phòng ngủ, nhắc nó: “Ngồi im không được nhúc nhích.”

“Ẳng ~” Con chó lông vàng lập tức cúi đầu lẫm lũi chạy đi

Thích Hân Nhiên lấy lại thăng bằng, thong thả đi đến trước bàn trà, bình tĩnh cầm điện thoại lên.

Mở khóa.

– Cuộc gọi nhỡ: Ngụy Nam

Thích Hân Nhiên: “……”

Đúng là anh thật.

“Ting ——” Điện thoại bỗng rung lên.

Cô nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình, trượt sang nghe máy rồi giơ đến bên tai: “Alo?”

“…… Ừm.” Một giọng nam dịu dàng trầm ấm cất lên: “Sao vừa rồi em không nghe điện thoại?”

“Tôi đang tắm.” Thích Hân Nhiên bĩu môi, ngồi xuống ghế sô pha: “Mới tắm xong ra đây.”

“À, em làm tôi sợ tới mức…” Phía bên kia dường như khẽ thở phào: “Cứ tưởng em giận không thèm để ý đến tôi nữa.”

Thích Hân Nhiên: “???”

Vcl luôn, đoán chuẩn thế!

Đúng là cô đang giận không muốn để ý đến anh đây!

Tên khốn này!

“Tôi giận cái gì.” Thích Hân Nhiên lạnh nhạt nói: “Giận anh giở trò lưu manh à.”

Muốn giả vờ như không có việc gì đúng không?

Ai chẳng biết.

“Tôi làm gì cơ?” Giọng điệu bên kia vô cùng hoảng sợ: “…… Sao tôi lại giở trò lưu manh?”

Thích Hân Nhiên cười lạnh: “Ồ, vậy trước khi xuống xe anh lại kéo tay tôi làm gì?”

Đầu bên kia lập tức im bặt.

Cô cũng không lên tiếng, trực chờ tên khốn kia kiếm cớ cho qua chuyện thế nào.

“Tôi chỉ, chỉ muốn nhắc em lấy thuốc thôi.” Thật lâu sau Ngụy Nam mới khó khăn nặn ra được một câu: “Sợ em đi nhanh quá nên mới kéo, không có ý gì khác, em đừng hiểu lầm.”

…… Hiểu lầm cái căng củ cọt ý!

Thích Hân Nhiên tức giận đến mức xuýt cúp điện thoại.

Không được.

Không thể cúp.

Làm vậy chẳng khác nào chứng minh cô rất để ý.

“Được rồi có shit mau ẻ.” Thích Hân Nhiên nghiến răng nghiến lợi: “Tôi bận ngủ lắm, mai còn có tiết buổi sớm nữa.”

“À, túi xách em để quên ở nhà tôi có đồ gì cần dùng gấp không, nếu không thì tôi đưa cho em sau.”

“……” Cô phải dùng mất 3 giây mới tiêu hóa hết được những lời này, sau đó cô xách túi máy tính ra xem, ví tiền thẻ sinh viên USB gì đó đều đủ: “Không có.”

“Vậy trước……”

“Khoan đã.” Thích Hân Nhiên lại lục tìm, sau khi xác định thực sự không có rồi mới nói: “Trong túi của tôi có phải có một chùm chìa khóa không?”

“Có.” Ngụy Nam nói: “Tối nay em ở chỗ Ôn Thời thì cũng không dùng đến nhỉ.”

“Tôi về ký túc xá thì phải dùng.”

Chìa khóa cửa ký túc xá thì cô có thể hỏi mượn Ôn Thời nhưng khóa tủ và khóa ngăn kéo cô cũng xuyên vào đó, nếu không có chìa khóa thì chẳng lấy được thứ gì.

“Mai anh về vào lúc nào?” Cô nhíu mày hỏi.

“Tôi không về.” Ngụy Nam đáp: “Tôi bay chuyến quốc tế đến tối ngày kia mới về cơ.”

“……” Phiền ra phết đấy.

“Nếu không bây giờ tôi mang cho em nhé?” Đầu bên kia sột soạt đứng lên.

“Thôi.” Hiện tại đã gần 12 giờ, nếu lại tắc đường thì không biết chờ đến khi nào, cô không muốn lãng phí thời gian: “Anh để chìa khóa nhà dự phòng dưới thảm trước cửa được không, ngày mai tôi sẽ qua lấy.”

“Được.” Ngụy Nam đồng ý rất thoải mái.

“Nếu anh không yên tâm thì có thể khóa cửa phòng ngủ lại…… Anh cười cái gì?”

“Cười em đáng yêu.” Ngụy Nam trả lời.

“…… Anh có thể nói chuyện nghiêm túc không đấy.”

“Chậc, tôi nói thật mà em cũng không cho nói.” Ngụy Nam cười ngả ngớn: “Đồ đạc trong phòng em cứ dùng thoải mái, tôi không để ý đâu.”

“Anh bớt dát vàng lên mặt đi.” Thích Hân Nhiên tỏ vẻ chê bai: “Ai thèm dùng đồ của anh.”

“Ừ ừ ừ không thèm.” Ngụy Nam chiều theo cô đáp vài tiếng: “Vết thương trên ngón tay em thế nào rồi? Có nhớ thay thuốc thay băng không đấy?”

“À.” Bấy giờ Thích Hân Nhiên chợt nhớ ra ngón tay mình còn đang bị thương, cái băng chống thấm này hiệu quả thật, ban nãy tắm mà cô cũng không cảm thấy đau: “Lát nữa tôi thay.”

“Thế mà em cũng quên được à.” Ngụy Nam bất đắc dĩ: “Em nên ăn nhiều quả óc chó để bồi bổ não đi, trí nhớ kém quá.”

…… Bổ cái căng củ cọt.

Do anh làm người ta tức đến quên thì có.

“Không còn việc gì nữa thì tôi cúp máy đây.” Thích Hân Nhiên lạnh nhạt: “Tạm biệt.”

“Này, đợi đã.” Ngụy Nam gọi cô lại: “Ngày kia tôi sẽ trở về.”

“Chẳng phải anh đã nói rồi ư?” Thích Hân Nhiên hỏi.

“Tôi biết.” Ngụy Nam nói: “Chẳng qua là…… Sợ em quên.”

Cái lùm má, xong chưa vậy?!

Vẫn muốn giễu cợt cô trí nhớ kém hả?

Nhàm chán.

Lần này Thích Hân Nhiên không thèm đáp lời anh nữa mà trực tiếp cúp điện thoại.

Ngụy Nam: “???”

Đột nhiên lại làm sao vậy?!

Anh thật sự có việc muốn nói mà……

Đau đầu.jpg