Vu Oánh Oánh trở về phòng làm cái thế thắng lợi, bước đầu tiên trong kế hoạch kéo gần khoảng cách đã thành công. Trước khi anh chị trở về thì cô phải gieo được hạt giống ái muội xuống lòng Diệp Thiệu Hoa miễn cho sau này ông ấy lại bị chị hấp dẫn nữa. Hôm qua là hôn lễ nên cô cũng chưa ngồi xuống ăn cơm chung với người nhà họ Diệp, là chị gái đem đồ ăn cho cô. Đến giữa trưa hôm nay mới là lần đầu tiên cô dùng bữa với Diệp Thiệu Hoa.
Mái tóc dài được cột lại gọn gàng với dây cột tóc màu lam, trên người là một chiếc váy dài màu trắng thêm các họa tiết hoa văn, cô như một nàng công chúa nhỏ đang ăn một cách rất nghiêm túc.
Diệp Thiệu Hoa sợ cô ngại nên ông luôn gắp đồ ăn vào chén cô, vì không biết cô thích ăn cái gì nên loại nào ông cũng gắp một ít. Nhìn cái miệng nhỏ phình phình ra nỗ lực chiến đấu với đống đồ ăn làm ông có tâm tình khá vui.
Ông nghĩ trong lòng chắc có lẽ do mình không có con gái, ông thời trẻ tất bật sự nghiệp nên thời gian quan tâm đến hai đứa con trai cũng rất ít, đến khi chúng nó trưởng thành thì lại càng không cần ông để tâm đến. Nên bây giờ thấy cô bé ngoan ngoãn bên cạnh cho ông có cảm giác được nuôi nấng con gái vậy.
Mà nếu cô bé này chịu mở miệng ríu rít nói chuyện thì ông lại càng vui hơn. Ông đã điều tra qua con dâu nhỏ nên biết tình huống của hai chị em này, thật đúng là làm người thương xót. Với gia đình của ông thì không cần dựa vào liên hôn để ổn định sự nghiệp, chỉ cần là người con ông thích, mà nhân phẩm đối phương không quá mức thảm thì ông cũng không có ý kiến gì.
Lại nghĩ đến đứa con lớn, tìm trúng ngay một đứa trong ngoài không đồng nhất mà vẫn ngoan cố tiến tới, tuy dung mạo với điều kiện gia đình không tồi nhưng tính cách lại quá kém, ông cũng đã hết mực khuyên ngăn nhưng nó như bị ma ám vậy, một hai phải đòi cưới cho bằng được, thế là ở với nhau chưa được hai năm đã ly hôn.
"Bác ơi, con, ăn xong rồi."
Diệp Thiệu Hoa đang thả suy nghĩ xa xôi thì bị kéo về, nhìn cô bé ngoan ngoãn như thế ông càng thêm thích. Nhớ đến sáng nay ôm con bé hình như nó không mặc nội y, bây giờ nghiêm túc nhìn lại thì hình như cũng không có mặc, hay là con bé không có? Nghĩ đến con dâu không có người nhà mẹ đẻ, tự mình lo liệu cho hôn lễ nên bận rộn, có lẽ là không chăm lo được cho em gái cẩn thận.
"Oánh Oánh, từ từ đã."
Ông gọi con bé lại, sau đó hô một tiếng.
"Lão Lý, lại đây một chút."
"Tiên sinh, có chuyện gì ạ?"
"Một lát nữa chú nói chị Lý dẫn Oánh Oánh đến mấy cửa hàng mua chút quần áo với đồ dùng sinh hoạt đi, Vãn Vãn mới gọi điện về nói mấy ngày này nó bận quá nên quên chưa mua cho con bé mà bây giờ nó còn đang ở ngước ngoài với Tử Tuấn mất rồi. Đàn ông đàn ang như tôi mua mấy thứ đó với con bé thì không tiện lắm nên cầm số tiền này dặn chị Lý mua nhiều nhiều cho con bé một chút."
"Vâng, tôi sẽ dẫn tiểu thư Oánh Oánh đi."
"Oánh Oánh, đừng sợ, đi với bác Lý đi con."
Vu Oánh Oánh gật gật đầu rồi đi theo quản gia Lý ra ngoài, ông Lý tay cầm đống tiền Diệp Thiệu Hoa đưa thì có chút nghi hoặc, nhưng đây là việc của chủ, bọn họ tốt nhất không nên tọc mạch quá nhiều, ông chỉ cần dựa theo phân phó mà làm việc thôi.
Thật ra Diệp Thiệu Hoa cũng không biết mình bị cái gì, chỉ là tự nhiên ông muốn đối xử thật tốt với cô bé này, cuối cùng ông quy kết lại chắc là do cảm tình của cha con đi, xem ra con bé rất có duyên phận với mình, coi như có thêm một đứa con gái cũng không tệ.
Ở cửa hàng lớn nhất của thành phố H, là sản nghiệp của nhà họ Diệp, dì Lý nay đã hơn 50 tuổi, dáng người dì mập mạp với điệu cười rất sang sảng, dì cũng là vợ của lão quản gia Lý. Dì luôn thích những cô bé vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn nên khi được phân phó thì dì rất vui vẻ dẫn Vu Oánh Oánh đến đây càn quét.