Vu Oánh Oánh như một con rối gỗ bị dì Lý lôi kéo đi quanh các nhãn hiệu trong tiệm, vào hiệu nào dì cũng quăng đống tiền cho mấy cô nhân viên hướng dẫn lựa đồ cho Vu Oánh Oánh, dì biết thẩm mỹ của mình không bằng những người trẻ tuổi tri thức này nên dì cũng không có lên mặt.
Dì nghĩ dù sao thì tiền tiên sinh cũng nhiều tới nỗi mấy đời tiêu không hết vì thế cứ thấy đồ đẹp là dì mua mua mua, cuối cùng quần áo, giầy dép, còn có qυầи ɭóŧ áσ ɭóŧ gì cũng bao bao chất thành một đống. Chỉ có đồ trang sức là dì không mua vì mấy loại đồ này dính đến người không am hiểu thì có bị lừa cũng không có lí lẽ gì để nói lại.
Dì Lý còn chưa trở về mà đã người người tấp nập giao hàng đến, nhiều đến nỗi phòng nhỏ của Vu Oánh Oánh đã chật cứng rồi. Diệp Thiệu Hoa thấy phòng con bé có vẻ hơi bị nhỏ, hơn nữa phong cách cũng không phù hợp, thế là ông cho người thu dọn phòng bên cạnh phòng ngủ ông để dọn hết đồ đạc vào trong đó.
Dì Lý dẫn Vu Oánh Oánh về thì đến thư phòng đưa phần tiền thừa còn lại cho Diệp Thiệu Hoa sau đó đi xuống lầu, Diệp Thiệu Hoa bèn nhét hết tiền vào trong tay cô rồi sờ sờ đầu con bé.
"Oánh Oánh cầm đi, sau này muốn mua cái gì thì cứ mua."
"Cảm ~ cảm ơn bác ạ."
Cô gái nhón chân hôn một cái lên má Diệp Thiệu Hoa, cánh môi mềm mại lướt qua như lông chim đem đến xúc cảm nhẹ nhàng uyển chuyển, cả người ông như bị điện giật vậy. Ông tự giễu, chắc con bé thường cảm ơn Vãn Vãn như thế này nên thấy chuyện này bình thường, chắc vì thế nó mới làm như vậy với ông.
"Không cần cảm ơn, Oánh Oánh này, về sau không được tùy tiện hôn người khác như thế đâu!"
"Vì sao ạ?"
Diệp Thiệu Hoa nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của con bé, hệt như con nai nhỏ đơn thuần lại tin cậy nhìn ông.
"Vì mình chỉ được hôn người mình thích thôi, hiểu chưa? Oánh Oánh chỉ có thể hôn chị gái với bác thôi, không được hôn người ngoài, nếu không sẽ bị người xấu bắt đi."
Nhìn ngữ khí ông dỗ dành con nít cùng với những lời nói dối sứt sẹo, Vu Oánh Oánh muốn cười lại không thể cười, cô không phải con nít nhưng như vậy cũng tốt.
"Hiểu rồi ạ, cảm ơn, bác."
"Đi xem phòng mới của con nào."
Diệp Thiệu Hoa nắm tay dẫn cô vào căn phòng ngay sát bên cạnh phòng ông, căn phòng này khá lớn với sự kết hợp của màu trắng và hồng đơn giản, giường nằm bên cạnh cửa sổ mắc màn lụa vàng nhạt, ga giường cùng mền gối cũng là màu hồng, phía bên phải là một tủ quần áo lớn, bên trong có đầy đủ thứ đồ được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp.
Cách giường khoảng năm sáu bước chân đặt một bàn trang điểm, ở trên đó đã có một ít loại mỹ phẩm dưỡng da, Diệp Thiệu Hoa cảm thấy làn da cô bé căn bản không cần những thứ đồ nãy cũng đã rất tốt rồi nhưng làn da trắng nõn mềm mại này phải được bảo dưỡng cho thật tốt mới được, vì thế ông sai người mua đủ loại mỹ phẩm dưỡng da loại tốt về. Còn đồ trang điểm thì thôi khỏi, dù sao con bé cũng không cần phải ra ngoài xã giao với người khác.
"Oánh Oánh thấy có thích không?"
"Thích ạ."
Cô gái nhỏ vui mừng, lại tiến tới ôm lấy ông rồi nhóm chân hôn một cái, ông nhân cơ hội này vươn tay ôm lấy người trong lòng ngực, tham lam hưởng thụ cái ôm này.
"Thế tốt rồi, Oánh Oánh đi cả một buổi trưa chắc mệt lắm rồi, bây giờ con nghỉ ngơi một chút đi, đến khi nào ăn cơm chiều bác gọi con."
Nhìn cô bé có chút mệt mỏi, Diệp Thiệu Hoa mới lưu luyến buông cô ra, sau đó đi khỏi phòng.
Vu Oánh Oánh thấy mình lại đến gần được mục tiêu hơn một chút rồi, trong lòng Diệp Thiệu Hoa thì Bạch Oánh Oánh là một đứa bé tự kỷ nhát gan, nên cô muốn dung nhập với tính cách này của nguyên chủ, dùng những gì đơn thuần mộc mạc nhất của mình tiếp cận ông ấy.
Với một người đàn ông thành công 50 tuổi, người đã trải qua mưa gió của cuộc đời thì hẳn mê luyến nhất là tình cảm tự nhiên, trong sáng lúc ban đầu.