Sau khi Diệp Thiệu Hoa tiễn con trai với con dâu đi chơi thì về lại thư phòng của mình, mọi việc trong công ty có con trai lớn Diệp Tử Thuần lo hết nên ông cũng không lo lắng, Diệp Thiệu Hoa ngồi trong thư phòng hơn nửa tiếng thì thấy mắc tiểu, ông liền đứng dậy đi đến WC.
"Ký chủ, mục tiêu cách chúng ta 20m đi từ hướng bên kia qua đây, ký chủ hãy chuẩn bị sẵn sàng."
Vu Oánh Oánh ngồi trong WC đợi một hồi lâu rồi mục tiêu mới tới, trên lầu hai đều là phòng ngủ của chủ, còn người hầu thì sáng sớm lên quét dọn một chút, thời gian còn lại hầu hết đều sẽ ở tầng một, WC của tầng hai cũng quy định không cho người khác sử dụng nên hiện tại trong nhà ngoài cô ra thì chỉ còn lại Diệp Thiệu Hoa.
Vu Oánh Oánh tụt quần mình xuống đầu gối, quần áo hơi hơi cuốn lên. Diệp Thiệu Hoa thấy cửa phòng vệ sinh chỉ khép hờ, ông cho rằng bên trong không có người nên nhanh chân chạy vào.
Vu Oánh Oánh thấy có người vào, theo bản năng đứng lên, sau đó cô làm bộ kinh hoảng kéo quần áo mình, do quá luống cuống mà mất trọng tâm té ngã, cô nhắm mắt thì rơi vào một vòng tay ấm áp.
Diệp Thiệu Hoa cũng hơi gấp gáp nên khi đi vào chỗ bồn cầu mới thấy có người ngồi ở đó, là một cô gái nhỏ tựa như búp bê sứ, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, trên người mặt một chiếc áo ngủ in hoạt hình. Cô thấy ông tiến vào thì hoảng loạn đứng lên, quần còn treo chỗ đầu gối để lộ ra hai cái đùi trắng tinh mảnh khảnh, cái l*и múp rụp lồ lộ trước mắt ông, trơn bóng không có đến một sợi lông, đóa hoa hồng hào xinh tươi còn tàn lưu lại những giọt chỉ nước mới vừa bài tiết.
Thấy cô đứng không vững sắp té ngã, Diệp Thiệu Hoa theo bản năng ôm chặt lấy cô, cả thân người cô bé cứ như vậy nằm gọn trong lòng ngực ông, cơ thể mềm mại có chút run rẩy, hai luồng đẫy đà trước ngực hình như không có mặc áσ ɭóŧ, dính lên người ông rất thoải mái, một bàn tay của ông ôm lấy eo cô, còn tay kia thì đang nằm trên bờ mông nhỏ bóng loáng.
Vu Oánh Oánh cảm nhận được độ ấm từ bàn tay truyền đến, chân cô có chút mềm dựa vào trong ngực Diệp Thiệu Hoa, âm thanh như muỗi kêu nói:
"Bác, Diệp, không được, buông con ra, đi."
Tuy tiếng nói quá nhỏ nhưng Diệp Thiệu Hoa vẫn nghe thấy, ông vội buông người trong lòng ngực ra còn cẩn thận giúp cô kéo quần lên. Ông nhớ rõ cô bé này là em gái của con dâu ông, năm nay chỉ mới 17 tuổi, dường như có chút tự kỷ, không thích nói chuyện với người khác. Lần trước con dâu đưa nó đến gặp ông, một tiếng bác mà con bé rặn nửa ngày cũng không gọi được. Hôm nay hẳn là quá sợ hãi rồi, đứa nhỏ nhát gan thế này chắc bị ông dọa rồi.
"Đừng sợ, không sao đâu, vừa rồi bác tưởng trong WC không có ai, dọa đến con rồi, cho bác xin lỗi nhé. Vãn Vãn mấy ngày nay không có ở nhà nên có chuyện gì thì cứ nói cho bác biết, được chứ?"
Diệp Thiệu Hoa cố gắng khống chế giọng nói của mình sao cho dịu dàng hết mức, Vu Oánh Oánh ngẩng đầu nhìn ông.
"Được, được sao ạ?"
"Ừ, đúng rồi, con tên gì?"
"Bạch, Oánh Oánh."
"Oánh Oánh, từ đây về sau nơi này là nhà của con, ai dám khi dễ thì cứ nói cho bác biết."
"Cảm ~ cảm ơn, bác ạ, con, đi trước."
Nói xong cô bé nhảy ra ngoài như chú thỏ con đầy sợ hãi, Diệp Thiệu Hoa bây giờ mới cảm thấy nghẹn nghẹn, thiếu chút nữa ông quên mất mình phải đi vệ sinh rồi. Ông mở bồn cầu lên, bên trong còn nướ© ŧıểυ của con bé, lúc nãy vì hoảng loạn quá chưa kịp dội xuống, mà nướ© ŧıểυ này cũng không ố vàng như người bình thường, nếu không có chuyện ngoài ý muốn vừa rồi thì ông còn tưởng rằng nhà vệ sinh chưa có ai đi đấy.
Diệp Thiệu Hoa nắm tiểu huynh đệ của mình, nhớ tới cái l*и hồng hào còn dính nước ban nãy giống như giọt nước mưa còn đọng lại trên bông hoa sen vậy, ông đã gặp qua không ít phụ nữ nhưng đây là lần đầu tiên ông được chiêm ngưỡng cái l*и xinh đẹp đến thế. Nhưng đáng tiếc, đây là em gái con dâu ông, ông không thể đυ.ng vào.