Linh Cảnh Hành Giả

Chương 53: Khác nhau (2)

“Còn có một điểm, cùng linh cảnh, cấp bậc khác nhau, nhận nhiệm vụ cũng khác nhau. Chị từng đi một cái linh cảnh loại hoang dã cầu sinh, đọc trước hướng dẫn chiến lược, ở trong phó bản, vị tiền bối đó là thợ săn, nhiệm vụ là ở trong rừng rậm săn gϊếŧ chín tên hung đồ. Nhưng sau khi chị tiến vào linh cảnh, phát hiện chị chỉ là một trong chín tên hung đồ, yêu cầu nhiệm vụ là sống sót 36 giờ, đây là vì cấp bậc của chị thấp hơn vị tiền bối kia. Cho nên, hướng dẫn chiến lược chỉ có thể làm tham khảo, để chúng ta hiểu biết phó bản, biết được một ít tin tức cùng nguy hiểm cơ sở.”

“Sẽ không giảm xuống.” Vương Thái nói: “Bởi vì giày khiêu vũ màu đỏ còn đó.”

Quan Nhã và Lý Đông Trạch nhìn thoáng qua Trương Nguyên Thanh, giữ im lặng.

Vương Thái hoàn toàn không cảm thấy gì, tiếp tục nói:

“Có chút kỳ quái, số liệu như vậy, thu hoạch như vậy, tin tức như vậy, không xứng với độ khó cấp S, cậu có phải có điều giấu diếm hay không.”

Này, cũng quá trực tiếp rồi nhỉ, anh như vậy sẽ làm mọi người rất xấu hổ... Trương Nguyên Thanh ho khan một tiếng:

“Không phải giấu diếm, tôi đang định nói, trong hang động ngoài thụ yêu, còn có một cái quan tài đá.”

“Quan tài đá? Trong quan tài đá có cái gì.” Lý Đông Trạch ngả người về phía trước, giọng điệu dồn dập truy hỏi.

Vương Thái cũng dừng gõ chữ.

Quan Nhã mặt đầy tò mò.

Trong linh cảnh cấp S bình thường sẽ kèm theo một ít tin tức quan trọng, nói không chừng chính là một bí mật long trời lở đất.

Tổ chức chính phủ, tổ chức dân gian, thậm chí tổ chức tà ác, bọn họ hiểu biết đối với linh cảnh, một nửa là thông qua quan sát, tổng kết quy luật. Một nửa khác chính là căn cứ tin tức thu hoạch trong linh cảnh.

Do đó từng bớc một mở khóa bí mật linh cảnh.

Không có linh cảnh hành giả nào có thể chống lại loại dụ hoặc này.

“Nằm trong quan tài đá là Tam Đạo sơn nương nương, ở sau khi tôi mở ra quan tài, cô ta, cô ta đã thức tỉnh...” Trương Nguyên Thanh bây giờ nhớ lại, vẫn cảm thấy nghĩ mà sợ.

Con ngươi Lý Đông Trạch hơi co lại, thất thanh nói:

“Cô ta thức tỉnh?”

Hắn đứng bật dậy, như là không ngồi yên được nữa, ở văn phòng chống gậy vừa đi qua đi lại, vừa nhíu mày.

Một hồi lâu sau, Lý Đông Trạch sắc mặt chăm chú nói:

“Có lẽ chúng ta đều đã đoán sai, căn cứ tin tức tương quan vị nương nương kia, cô ta tất nhiên là thần dạ du đẳng cấp cao, bây giờ cô ta thức tỉnh, như vậy cũng chỉ có hai loại khả năng.

“Một, miếu sơn thần sẽ xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, không là linh cảnh thí luyện thần dạ du nữa, mà là một cái phó bản linh cảnh đẳng cấp cao.

“Hai, miếu sơn thần vẫn giáng cấp, nhưng lấy cấp bậc vị nương nương kia, tất nhiên sẽ có phó bản linh cảnh mới, đẳng cấp cao xuất hiện.

“Đối với cao tầng Thái Nhất Môn mà nói, sự tình liên quan linh cảnh nghề nghiệp của mình thay đổi, tin tức này dị thường quan trọng.”

Quan Nhã hâm mộ một phen, nói:

“Tin tức càng quan trọng, phần thưởng tổ chức cho cậu càng nhiều.”

Cho thêm tiền? Trương Nguyên Thanh bất ngờ một phen, sau đó thấp thỏm lo âu nói:

“Lão bà đã chết mấy trăm năm kia còn cười với tôi, tôi luôn cảm giác cô ta sẽ tìm đến tôi, trong lòng không yên tâm.”

Nếu cây đa tinh không nói dối, trong chày phục ma phong ấn một nửa dương phách của nương nương, như vậy cô ta nhất định khẳng định cùng với tuyệt đối sẽ tìm mình.

Nhưng Trương Nguyên Thanh chưa nói với các đồng nghiệp.

Vương Thái thật lòng thành ý an ủi:

“Đừng tự tin như vậy, lấy cấp bậc của cậu là không gặp được loại đại lão này.”

Không biết nói chuyện thì câm miệng đi... Trương Nguyên Thanh vẻ mặt cảm kích gật đầu, tỏ vẻ lời này an ủi được mình.

Quan Nhã cười mỉm nói:

“Nương nương đó xinh đẹp không?”

Trương Nguyên Thanh nghiêng đầu nhìn cô: “Đẹp hơn chị.”

Vương Thái ở một bên thành khẩn bổ sung:

“Giá trị nghiên cứu cũng cao hơn chị.”

Lão Ti Cơ* giận dữ:

“Cút.”

Kinh thành, tứ hợp viện.

Ánh mặt trời rực rỡ, cây hòe lớn đắm chìm trong ánh nắng, phiến lá lóe ra ánh sáng bảy màu.

Một trận gió thổi tới, cành lá lay động, phát ra tiếng cười hi hi ha ha của trẻ con.

Tôn trưởng lão dưới tàng cây hòe phe phẩy quạt hương bồ, theo xích đu nhẹ nhàng chớp lên, trên bàn trà bên cạnh bày đồ dùng uống trà cùng một chiếc radio kiểu cũ.

Người trung niên mặc đồ đen vội vã bước qua bậc cửa, đi vào sân, thấp giọng báo cáo:

“Tôn trưởng lão, Tùng Hải bên kia truyền về tin tức, có người vượt qua linh cảnh đường hầm Xà Linh rồi.”

Cây quạt hương bồ đang phe phẩy khựng lại, ông lão tóc hoa râm bỗng mở mắt, đôi mắt trợn lên bắn ra hai luồng ánh sáng vàng rực, tiếng trẻ con trên cây hòe tựa như bị dọa, phát ra tiếng kinh hô, tiếp đó cùng nhau im lặng.