Linh Cảnh Hành Giả

Chương 52: Khác nhau (1)

Đổi thành cô nương khác, Trương Nguyên Thanh khẳng định sẽ không nói loại lời này, nhưng Quan Nhã là tài xế già, nhấn ga mới là phương thức kết giao chính xác với cô.

Quan Nhã ngẩn ra một phen, cười lên khanh khách, nói:

“Đi thôi, đội trưởng muốn gặp cậu.”

Cô sau khi đi vài bước, đột nhiên quay đầu, mỉm cười nói:

“Ở trong linh cảnh thu hoạch không nhỏ nhỉ. Không, không cần nói với chị, che giấu thực lực cùng thủ đoạn là tố chất mỗi một vị Linh cảnh hành giả phải có.”

Tôi không muốn nói với chị đâu nha. Trương Nguyên Thanh ngẩn ra, chợt phản ứng lại, ý tứ của cô là bảo mình giữ lại bí mật thích hợp, đừng mang tất cả đều khai ra.

Đi theo Quan Nhã, Trương Nguyên Thanh một lần nữa tiến vào văn phòng xa hoa, thấy Lý Đông Trạch thoải mái nằm ở ghế mềm, trong tay cầm điếu xì gà.

“Biết tôi bây giờ lo lắng nhất là cái gì không?”

Lý Đông Trạch vừa đứng dậy đi về phía sô pha tiếp khách, vừa đánh giá Trương Nguyên Thanh.

“Cái gì?” Trương Nguyên Thanh phối hợp hỏi.

“Tôi lo lắng nhất cậu ở đến trên đường bị người ta cướp đi.” Lý Đông Trạch mở ra tủ rượu, lấy ra ba cái ly thủy tinh, nói: “Uống gì?”

“Coca!”

Trương Nguyên Thanh trả lời.

“Quan Nhã, bảo người đi mua.” Lý Đông Trạch lập tức phân phó.

Không tệ, địa vị tăng lên rất rõ ràng... Trương Nguyên Thanh đi theo Lý Đông Trạch vào ngồi, người sau uống một ngụm rượu, vào thẳng chủ đề:

“Hậu sinh khả uý, cậu làm phi thường tốt.

“Đợi lát nữa cần phiền cậu viết một phần tình huống vượt qua chi tiết, nhưng trước đó, tôi muốn hỏi một chút, cậu có ở miếu sơn thần phát hiện tin tức gì không quá bình thường không?”

Trương Nguyên Thanh đang muốn nói chuyện, cửa phòng làm việc vang “cốc cốc” hai lần, ba người theo tiếng nhìn lại, Vương Thái ôm máy tính, đứng ở cửa, nói:

“Tôi có thể đi vào nghe không.”

Hắn nói xong câu đó, liền không chịu mở miệng nữa, chờ đợi đáp lại.

Lý Đông Trạch trầm ngâm một phen, gật đầu nói:

“Vào đi, thuận tiện giúp Nguyên Thủy làm ra báo cáo hướng dẫn chiến lược.”

Vương Thái nhẹ nhàng thở ra, hắn không phải người thích vô giúp vui, chỉ là đường hầm Xà Linh cấp S làm BUG trong linh cảnh thí luyện thần dạ du, là một đầu đề rất tốt, hắn chịu không nổi dụ hoặc ở bên cạnh nghe.

Trương Nguyên Thanh cân nhắc một phen, đợi sau khi Vương Thái vào ngồi, hắn mang tình hình của mình ở miếu sơn thần từ từ nói ra.

Bỏ bớt đi công năng chày phục ma, chỉ nói là một món đạo cụ có thể khắc chế âʍ ѵậŧ.

Về phần giày khiêu vũ màu đỏ, hắn cũng mơ hồ xử lý, nói mình từ nhỏ được cậu bồi dưỡng, tinh thông hát nhảy rap, hơn nữa trí nhớ kinh người, cho nên miễn cưỡng phá giải quy tắc giày khiêu vũ màu đỏ.

Đương nhiên cũng ẩn đi chuyện phần thưởng riêng của thẻ nhân vật, bởi vì vậy sẽ bại lộ mình đạt được giày khiêu vũ màu đỏ.

Giấu diếm bộ phận tin tức mấu chốt là nhắc nhở hắn từ chỗ Quan Nhã đạt được.

Đạo cụ loại quy tắc dị thường quý giá, Ngũ Hành Minh dùng năm trăm đồng tiền cùng cờ thưởng đổi đạo cụ loại chuyện này chưa chắc sẽ xảy ra, nhưng ngươi phải đề phòng một phen.

Về phần tình huống Tam Đạo sơn nương nương sống lại, hắn tính đợi lát nữa lấy ra nói riêng, thảo luận kỹ.

Trong quá trình này, Vương Thái vừa nghe, vừa lách cách gõ chữ ghi lại.

Lý Đông Trạch kiên nhẫn nghe xong, sờ tay cầm gậy chống, nói:

“Đạo cụ khắc chế âʍ ѵậŧ kia, hẳn là phần thưởng vượt ải nhỉ, hơn nữa nhất định là đạo cụ cấp bậc không thấp.”

Quan Nhã vội vàng cười nói:

“Thằng nhóc thối, thí luyện nhiệm vụ cấp S đó, nào có chỉ thưởng cho một chút giá trị kinh nghiệm.”

Cô đây là đang dạy Trương Nguyên Thanh, nói dối phải chín thật một giả, đừng có thái quá.

... Nụ cười của Trương Nguyên Thanh không thay đổi: “Ồ, tôi quên nhắc đạo cụ, đạo cụ đó quả thật là phần thưởng vượt ải.”

Hắn mặt không đỏ tim không đập nhanh.

Lý Đông Trạch cũng không để ý, tiếp tục nói:

“Như vậy xem ra, cấp bậc độ khó đường hầm Xà Linh phải giảm xuống rồi.”

“Vì sao nói như vậy?” Trương Nguyên Thanh khó hiểu.

Lý Đông Trạch kiên nhẫn giải thích:

“Chúng ta nói đùa linh cảnh là trò chơi, nhưng nói đùa chung quy là nói đùa, ở trong thế giới linh cảnh, đạo cụ rất thưa thớt, mỗi một món đều có tính duy nhất, không có khả năng phục chế.

“Cậu đã mang ra món đạo cụ kia, như vậy về sau, chi tiết gϊếŧ chết thụ yêu có thể sẽ biến mất, độ khó đường hầm Xà Linh tự nhiên giảm đi.”

Thừa dịp Lý Đông Trạch uống rượu, Quan Nhã bổ sung nói:

“Tri thức có liên quan phó bản linh cảnh, chị nói cho cậu một lần, phó bản linh cảnh là không ngừng điều chỉnh. Đưa cái ví dụ, ví dụ như hướng dẫn chiến lược miếu sơn thần của cậu, từ bên trong lấy đi đạo cụ, như vậy độ khó của nó tất nhiên hạ xuống. Hoặc là cậu chết ở trong linh cảnh, đạo cụ của cậu bị quỷ dị trong linh cảnh đạt được, nó trở nên càng mạnh hơn, như vậy độ khó linh cảnh sẽ tăng lên, giày khiêu vũ màu đỏ chính là ví dụ tốt nhất.”