Bạch Long: “Không thể nào?”
Đại Cơ Bá: “Lý Đông Trạch anh có ý tứ gì, nói rõ ràng.”
Thanh Đằng: “Lý đội trưởng?”
Lý Đông Trạch: “Cảm tạ mọi người quan tâm, Thần dạ du tôi mới mời chào thuận lợi vượt qua đường hầm Xà Linh rồi.”
Trong group lập tức không còn động tĩnh, giống như toàn thể bị cấm nói.
Viên Đình: “Lý Đông Trạch, đừng nói giỡn.”
Thần dạ du Thái Nhất Môn không thích ló mặt ở group quản lý Ngũ Hành Minh, dẫn đầu ló mặt.
Khác với đội trưởng khác, việc lớn liên quan nghề nghiệp của mình, hắn không thể coi như không thấy đối với tin tức của Lý Đông Trạch, cho dù khả năng hắn nói giỡn lớn hơn nữa.
Đội trưởng khác vẫn là không nói gì, yên lặng chờ đợi Lý Đông Trạch trả lời.
Lúc này, Phó bách phu trưởng ở trong group phát ra một tin tức:
“Từ hôm nay trở đi, mạng đầu của đường hầm Xà Linh thuộc về Ngũ Hành Minh chúng ta, lát nữa tôi sẽ mang phương án vượt linh cảnh bộ đến kho tin tức, làm linh cảnh thí luyện cấp S, nó có thể sinh ra Thần dạ du phẩm chất cao hơn so với linh cảnh khác, tin tưởng đối với kế hoạch bồi dưỡng Thần dạ du của tổ chức có trợ giúp thật lớn.”
Đọc đoạn văn tự thật dài này, các đội trưởng ngây dại.
Phó bách phu trưởng là nhân vật cấp chấp sự, phân lượng nói chuyện khác với Lý Đông Trạch, hắn đã nói như vậy, việc này tất nhiên chân thật.
Đường hầm Xà Linh thật sự bị vượt qua rồi? Lý Đông Trạch mời chào được quái thai gì vậy.
Giờ khắc này, các đội trưởng bỗng nhiên ý thức được giá trị của vị người mới kia, không là “nghề nghiệp thưa thớt” nữa, bản thân hắn, có lẽ mới là đáng giá đầu tư nhất.
Đại Cơ Bá: “Tôi lại muốn họp nhóm.”
Cậu là muốn đào góc tường tôi thì có... Khóe miệng Lý Đông Trạch giật giật.
Thủy Thượng Phiêu: “Tháng này không chạy thuyền nữa, hẹn cái thời gian tụ hội, ngay hôm nay đi.”
Đường Quốc Cường phát ra một bao tiền lì xì.
Bạch Long: “Tụ hội thì được, nhưng tôi cho rằng Bách Hoa hội không thể tham gia.”
Thanh Đằng: “Ha ha.”
Quyền Vương: “Tôi rất tò mò người mới kia là như thế nào vượt qua đường hầm Xà Linh, có thể làm được chuyện này, sợ không phải người thường. Lý Đông Trạch vận may không tệ, mời chào được một vị nhân tài.”
Mắt thấy trong group “lòng người di động”, Phó bách phu trưởng lại phát ra một tin tức: “Tôi sẽ lấy phương án vượt đường hầm Xà Linh làm lợi thế, hướng Thái Nhất Môn tranh thủ danh ngạch Thần dạ du, cố gắng ở trong năm năm cho từng đội ngũ các người đều có một vị Thần dạ du.”
Thanh Đằng: “Cảm ơn Phó bách phu trưởng.”
Đại Cơ Bá: “Mẹ kiếp, còn có loại chuyện tốt này.”
Không khí trong group lập tức nhiệt liệt hẳn lên.
Bách phu trưởng chiêu này hay nha, có cái bánh vẽ này... Lý Đông Trạch phun ra một hơi.
Tiếp theo, vài vị đội trưởng nhiệt tình tăng vọt thảo luận kế hoạch lâu dài bồi dưỡng, phân phối Thần dạ du, cùng với trong sáng ngoài tối hướng Lý Đông Trạch tìm hiểu vị hảo hán gϊếŧ mạng đầu kia là ai.
Là nam hay nữ, xuân xanh bao nhiêu.
Nhưng Lý Đông Trạch không nói cho bọn họ.
Ở lúc các đội trưởng vui vẻ thảo luận, tâm tình Viên Đình của Thái Nhất Môn lại hoàn toàn khác.
Hắn sững sờ nhìn Phó bách phu trưởng lên tiếng, đọc đi đọc lại mấy lần, rốt cuộc để bản thân tiêu hóa việc lớn này.
Đường hầm Xà Linh ngay cả Thái Nhất Môn cũng bó tay không có cách nào thế mà bị vượt qua rồi?
Tay mới kia là làm như thế nào?
Làm linh cảnh của nghề mình, làm Thần dạ du, hắn so với đội trưởng khác càng thêm khát vọng biết được chân tướng, trong lòng khó chịu như trăm con mèo cào.
Nhưng, bây giờ không phải lúc rối rắm chân tướng, phải báo chuyện này lên cho tổ chức.
Thần dạ du ưu tú như vậy, chẳng lẽ không nên gia nhập Thái Nhất Môn sao.
Tôn trưởng lão hồ đồ, lão sao có thể hứa hẹn bừa bãi, hại Thái Nhất Môn không công tổn thất một nhân tài! Trong lòng Viên Đình sinh ra một chút thầm oán đối với vị trưởng lão kia.
...
Trương Nguyên Thanh đi xe taxi tới sở cảnh sát, ngựa quen đường cũ vòng tới sau tòa nhà, bước vào tòa nhà thủy tinh tràn đầy cảm giác tinh anh.
Đi lên lầu hai, hắn liếc một cái liền thấy được ngự tỷ con lai ngồi ở sô pha uống trà, gác đôi chân dài như siêu mẫu, áo sơmi, váy bút chì, tơ đen, giày cao gót.
Eo nhỏ thon thả mà bộ ngực no đủ, trang dung tinh xảo kiểu tóc mốt, nếu nữ thần công sở cần một hình tượng tiêu chuẩn, Trương Nguyên Thanh cảm thấy chính là cô.
Cũng may giá trị thẩm mỹ của hắn đã được dì trẻ rèn luyện trình độ cực cao, mặt không đổi sắc chào hỏi:
“Chị Quan Nhã.”
Quan Nhã buông chén trà, đứng dậy nghênh đón, cười mỉm nói:
“Chậc chậc, chị còn tưởng sinh viên của chúng ta là một thằng chó con, không ngờ là một tên chó săn nhỏ. Chúc mừng trở thành Thần dạ du, chị muốn thưởng cậu một cái ôm.”
Cô dang tay ra, lòng dạ ‘rộng lớn’.
Đã bước đầu thăm dò tính cách đối phương Trương Nguyên Thanh không mắ bẫy, cười lạnh nói: “Yêu nữ, sao dám nhũ ta!”