Linh Cảnh Hành Giả

Chương 54: Khác nhau (3)

Ông lão từ trên xích đu ngồi dậy, nhìn chằm chằm người trung niên, “Thần dạ du kia thằng nhóc Phó gia chiêu mộ?”

Người đàn ông trung niên gật đầu.

Ông lão nhất thời ngẩn ngơ, quạt hương bồ vỗ mạnh xuống đùi, vô cùng đau đớn kêu lên:

“Nhìn lầm rồi, nhìn lầm rồi.”

Người đàn ông trung niên một lần trước thấy Tôn trưởng lão ảo não như thế, vẫn là thời điểm lão chơi cổ phiếu.

Ông lão trầm mặc một lát, nói:

“Tôi nhớ, quản sự khu Khang Dương thành phố Tùng Hải tên Viên Đình, thông báo xuống, chuyện này đừng truyền ra ngoài. Nếu không cái mặt già của tôi đặt vào đâu.”

“Nhưng mà...”

“Nhưng mà cái gì?”

Người đàn ông trung niên vừa định trả lời, điện thoại di động trong túi vang lên, hắn lấy ra nhìn qua, nói:

“Điện thoại của trưởng lão Hắc Sơn.”

“Tiếp.”

Điện thoại kết nối, ông lão vừa cầm điện thoại di động, đầu kia đã là một tiếng rít gào:

“Lão Tôn, ông làm cái gì? Tự mang phó bản đường hầm Xà Linh tặng ra thì thôi, ông thế mà còn đáp ứng Phó Thanh Dương không cần thần dạ du kia, ông có biết mình phạm vào sai lầm lớn bao nhiêu không.”

Tôn trưởng lão dại ra một giây: “Vì sao lão tiểu tử nhà ông cũng biết.”

“Ông quản tôi làm sao biết được, ông có biết Thái Nhất Môn đã bao lâu chưa mời chào được thần dạ du thiên phú trác tuyệt không? Ông đây bây giờ phải đi chỗ môn chủ cáo trạng.”

Điện thoại cúp máy.

Trên trán Tôn trưởng lão gân xanh giật giật.

Lúc này, điện thoại lại vang, người đàn ông trung niên nhìn qua:

“Trưởng lão Hồng Anh.”

“Tiếp đi .”

“Chú Tôn, cháu nghe nói đường hầm Xà Linh bị vượt qua rồi? Thần dạ du kia, chú chỉ tên nói họ không cần?”

“ .”

“Chú Tôn, chú như vậy là phải tạ tội.”

“ “

“Tôn trưởng lão, nghe nói ông từ chối một thần dạ du thiên tài ngoài cửa?”

“Đồ khốn kiếp, từ khi nào đến lượt ngươi một tên chấp sự khởi binh vấn tội.”

“A, Tôn trưởng lão chớ hiểu lầm, tôi chỉ là tò mò.”

“Tôn trưởng lão, nghe nói ông...”

“Cút!”

Trong vài phút, nhận được năm sáu cuộc điện thoại.

Người trung niên đồ đen yên lặng nhìn Tôn trưởng lão, một lần trước ông thất thố như thế, là đầu cơ cổ phiếu thêm đòn bẩy.

Tôn trưởng lão hít sâu một hơi, tiếp tục đề tài trước đó, hỏi:

“Cậu vừa rồi nhưng mà cái gì?”

Người trung niên do dự một phen, “Viên Đình đã biết, liền ý nghĩa mọi người đều đã biết.”

Huyết áp Tôn trưởng lão nhất thời tăng vọt.

Tiếng chuông điện thoại di động một lần nữa vang lên.

Tôn trưởng lão đang muốn tắt máy, thấy người gọi tới là Phó Thanh Dương, chậm rãi thở ra, bình ổn cảm xúc, nhận cuộc gọi:

“Thằng nhóc thối, cậu cũng gọi điện thoại chê cười ông lão?”

“Chê cười ông...” Trong điện thoại di động truyền đến giọng nói lạnh nhạt, cắn chữ rõ ràng, “Tôi sẽ không làm chuyện nhàm chán như vậy, tôi là đến trả nhân tình, báo cáo hướng dẫn chiến lược miếu sơn thần đã viết xong, tôi gửi đến hòm thư của ngài.”

Phó Thanh Dương thản nhiên nói: “Tôi cho rằng, phần tình báo này, đối với Thái Nhất Môn các người mà nói hẳn là rất quan trọng.”

Tôn trưởng lão nhất thời nổi lên hứng thú, vội vàng dập điện thoại, nhìn về phía người đàn ông trung niên: “Hòm thư mở như thế nào?”

Người đàn ông trung niên im lặng tiếp nhận điện thoại di động, đăng nhập hòm thư, mở văn kiện, sau đó yên lặng đưa trở về.

Tôn trưởng lão nheo mắt, đọc nội dung từng câu từng chữ.

Ông đọc rất bình tĩnh, vẻ mặt không thấy gợn sóng, đối với linh cảnh hành giả cấp trưởng lão mà nói, linh cảnh cấp bậc thí luyện, thuần túy là trò trẻ con.

Nhưng khi ông nhìn thấy tin tức Tam Đạo sơn nương nương sống lại, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Kẹt ~ Tôn trưởng lão từ trên xích đu nhảy bật dậy, vẻ mặt chăm chú.

“Trưởng lão?” Người đàn ông trung niên vẻ mặt ngạc nhiên.

“Nhật du thần cổ đại thức tỉnh rồi...” Tôn trưởng lão trong ngưng trọng xen lẫn lo lắng, hóa thân một luồng ánh sáng màu vàng, chui vào bầu trời, biến mất không thấy.

Đó là phương hướng chỗ ở của môn chủ.

Căn nhà nhỏ hai tầng.

Trương Nguyên Thanh ngồi ở trước bàn làm việc thuộc về mình, thuần thục mở ra máy tính, dựa theo Quan Nhã chỉ đạo, mở ra diễn đàn nội bộ tổ chức chính phủ Ngũ Hành Minh, lần lượt xem mấy bài đăng được ghim.

Đều là tư liệu thế giới linh cảnh cơ bản nhất.

Hắn đầu tiên tìm đọc “loại hình linh cảnh”, giống với Lý Đông Trạch nói, linh cảnh được phân chia làm “loại hình một người” cùng “Loại hình nhiều người”, loại hình một người bình thường sẽ chỉ xuất hiện linh cảnh thuộc về riêng nghề đó, ví dụ như linh cảnh một người Siêu Phàm cảnh của thần dạ du là ngoại tộc.

Loại hình nhiều người chia ra hai loại, một loại là tổ đội đối kháng, một loại là tổ đội mạo hiểm.

Cái trước là linh cảnh hành giả ở trong linh cảnh đặc thù đối kháng nhau, cái sau đối mặt là nguy hiểm trong linh cảnh, có khi là loại hình tử vong, có khi là loại hình không tử vong.

Loại hình không tử vong cơ chế trừng phạt là trừ điểm kinh nghiệm.

Mặt khác, linh cảnh nhiều người cảnh tượng nhiều chủng loại, “cách chơi” cũng không giống nhau.