Sa Hoa Linh nhanh chóng tới gần, ma khí bốc lên, Lạc Băng Hà đang chuẩn bị tiến lên chắn trước sư tôn, lại đột nhiên bị một cỗ đại lực đẩy ra, một đạo bạch quang chói mắt từ trên trời giáng xuống, linh lực cường đại, Sa Hoa Linh ở trung tâm tâm chấn thoáng cái bị đánh bay ra ngoài, đám ma tộc hơi xa cũng bị đẩy lui!
Bạch quang thu liễm, dần dần hiện ra một thân ảnh .
Sau một lát yên tĩnh, Khung Đỉnh Phong sôi trào.
"Liễu sư thúc! Liễu sư thúc xuất quan rồi!"
"Chiến thần Bách Chiến Phong xuất quan rồi, ma giới yêu nhân, xem các ngươi còn dám kiêu ngạo không!"
Sa Hoa Linh bị đánh văng, khẽ kêu một tiếng, vải trên người vốn đã ít chỉ đủ che những nơi quan trọng, nay lại vỡ vụn thành từng mảnh, bốn phía vang lên tiếng kinh hô.
Nàng dùng tư thế xinh đẹp lăn một cái, loạng choạng đứng lên, oán hận kéo áo choàng thuộc hạ bên cạnh khoác hờ lên người, nói: "Các vị, hôm nay là ta tính sai. Chúng ta sẽ còn gặp lại!"
Liễu Thanh Ca cười lạnh: "Nói đến là đến, nói đi là đi. Nghĩ thật đơn giản!"
Thân hình khẽ động, cưỡi Thừa Loan Kiếm bay lên trời, vẽ ra thiên đạo kiếm khí, xếp thành kiếm trận, đá rơi như mưa hướng ma tộc đổ xuống.
Sa Hoa Linh lập tức dẫn thuộc hạ chạy trối chết, đem hồng sa trong tay vò thành một mảnh hồng vân, ném thẳng lên trời, nhưng căn bản không ngăn cản được kiếm khí sắc bén, hồng sa rất nhanh liền bị đâm thủng mấy lỗ.
Các đệ tử phái Thương Khung Sơn nhanh chóng vây kín, hơn phân nửa ma tộc bị gϊếŧ, bị thương, hoặc bị bắt, chỉ có một nhóm tâm phúc theo sát Sa Hoa Linh khổ chiến mở ra một con đường máu, chạy xuống núi.
Liễu Thanh Ca tra kiếm vào vỏ, nghiêm mặt xoay người, kiểm tra thương thế trên tay Thẩm Thanh Thu.
Lạc Băng Hà cùng các đệ tử Thanh Tĩnh Phong cũng vây quanh, sắc mặt ai nấy đều khẩn trương lo lắng.
Thẩm Thanh Thu nhếch miệng cười: "Xem ra học tập dì Tuyết, bảo Anh Anh đập vách động Linh Tê gào thét gọi ngươi ra là một sự lựa chọn rất đúng đắn."
*Dì Tuyết ở đây là một nhân vật trong Tân dòng sông ly biệt do Vương Lâm thủ vai. Nữ diễn viên có lần làm mẫu ảnh đồ ngủ khi đã 44 tuổi. Câu này ý chỉ những việc người khác cho là không đúng nhưng mình lại thỏa mãn.
Liễu Thanh Ca nói: "Dì Tuyết là ai?"
Thẩm Thanh Thu: "Tuyệt sắc nhân gian, ta thế nào rồi?"
Liễu Thanh Ca hừ nói: "Tạm thời không chết được."
Tuy nói như vậy, linh lực vận chuyển vào trong thân thể Thẩm Thanh Thu lại không dứt, thần sắc ngày càng ngưng trọng.
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, không được tự nhiên nói: "Món nợ trong Linh Tê Động, trả lại cho ngươi!"
Thẩm Thanh Thu vừa định cười, cơ mặt liền co rút.
Lạc Băng Hà căng thẳng, vội vàng nói: "Liễu sư thúc, loại độc Vô Khả Giải này, thật sự không thể giải sao?"
Liễu Thanh Ca liếc hắn một cái, còn chưa trả lời, Thẩm Thanh Thu bỗng nhiên đầu gối mềm nhũn, suýt nữa ngã, may có Lạc Băng Hà đỡ.
Thẩm Thanh Thu xua tay, yếu ớt nói: "Để ta nằm xuống."
Nhìn sư tôn ngày xưa vẫn khoẻ mạnh trở nên hư nhược như vậy, mắt Lạc Băng Hà đỏ lên vì áy náy, quỳ gối xuống cạnh Thẩm Thanh Thu, nửa ngày nói không nên lời, nghẹn ngào: "Sư tôn."
Thẩm Thanh Thu cố hết sức nâng cánh tay lên, xoa đầu hắn, một dòng máu tươi chảy ra từ khoé miệng, ôn hoà nói: "Ta biết... Ngươi nhất định sẽ thắng."
Nghe vậy, Lạc Băng Hà toàn thân chấn động, chợt ngẩng đầu lên. Khóe môi run rẩy, nước mắt như hạt châu đứt dây rơi xuống.
Tầm mắt mơ hồ, hắn cảm thấy sư tôn buông lỏng tay, mất đi ý thức.
Liễu Thanh Ca lập tức dặn dò các để tử có mặt rất nhiều việc, định bế Thẩm Thanh Thu lên, Minh Phàm cũng tiến lên một bước để đỡ sư tôn, nhưng đều bị Lạc Băng Hà giành trước, hắn nhanh chóng lại cẩn thận bế sư tôn lên, nhìn về phía Liễu Thanh Ca, ánh mắt hàm chứa ý thúc giục.
Liễu Thanh Ca ngừng một chút, gật đầu nói: "Đi theo ta."
Đoàn người đi vào Khung Đỉnh Phong, Lạc Băng Hà nhẹ nhàng đặt sư tôn lên giường.
Liễu Thanh Ca tuy không hiểu y thuật, nhưng cũng là nhiều năm luyện võ. Hắn quan sát Thẩm Thanh Thu, nói: "Đi Tàng Dược Các đem hộ kinh đan cùng hộ tâm đan qua đây."
Lạc Băng Hà không nói hai lời chạy ra ngoài, vừa chạy ra khỏi điện lại bị Minh Phàm ngăn lại: "Tàng Dược Các là trọng địa của Thương Khung Sơn, không có lệnh bài, đệ tử thủ các lại không biết ngươi, sẽ không cho vào, để ta đi lấy."
Nói xong ánh mắt phẫn nộ, khiển trách nói: "Sư tôn trúng độc hiểm ác như vậy đều là bởi vì ngươi, nếu người công lực tận phế hoặc là cứ như vậy ngã xuống, ngươi tự sát tạ tội cũng không đủ!" Nói xong nhanh chóng rời đi.
Lạc Băng Hà cúi đầu đứng tại chỗ, mím chặt môi.
Minh Phàm rất nhanh trở về, Liễu Thanh Ca cho Thẩm Thanh Thu uống thuốc, lại vận công giúp y hấp thụ và bình ổn lại, nói: "Tiếp theo chờ hồng kiều sửa xong liền đi báo cho Mộc sư huynh."
Lúc sửa xong cầu treo đã là chạng vạng, chờ đám Lạc Băng Hà đưa sư tôn về Thanh Tĩnh Phong an bài xong xuôi, Mộc Thanh Phương của Thiên Thảo Phong cũng chạy tới.
Mộc Thanh Phương đi đến bên giường, tay bắt mạch Thẩm Thanh Thu, nín thở ngưng thần. Minh Phàm nháy mắt, Lý Mi lập tức hiểu ý, mang theo chúng đệ tử Thanh Tĩnh Phong rời khỏi phòng.
Lúc đóng cửa phòng lại, Lạc Băng Hà mơ hồ nghe được đại sư huynh hỏi Mộc sư thúc sư tôn như thế nào. Còn muốn ở lại, lại nghe Lý Mi sư huynh nói với mọi người: "Sư tôn có Mộc sư thúc chiếu cố, trong phòng còn có đại sư huynh, các ngươi trở về trước đi."
Mọi người do dự một hồi, đều chậm chạp rời đi. Chỉ có Lạc Băng Hà không nhúc nhích, ngữ khí Lý Mi không tốt lắm: "Ngươi ở lại đây cũng vô dụng, trở về đi."
Lạc Băng Hà nói: "Ta muốn ở đây chờ sư tôn."
Lý Mi cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Hiện tại mới chờ? Ngươi không thể chờ nữa! Ngươi phải hiểu là bởi vì ngươi vô năng, mới để cho sư tôn thay ngươi bị thương! Bây giờ người nằm trong đó, lẽ ra nên là ngươi!"
Lạc Băng Hà run rẩy: "Ta...", sắc mặt càng thêm xám xịt.
Lý Mi phất tay áo rời đi.
Lạc Băng Hà đứng chờ ngoài cửa, cho đến khi sắc trời dần tối, cửa trúc mở ra, Minh Phàm đi tiễn Mộc sư thúc.
Một lát sau, Minh Phàm trở lại. Hắn đen mặt, một quyền nện vào mặt Lạc Băng Hà. Lạc Băng Hà bị đấm, im lặng không lên tiếng.
"Tại sao ngươi vẫn còn đứng ở đây?! Sư tôn quả thật trúng Vô Khả giải! Vô Khả giải chính là không có thuốc giải! Sư tôn tung hoành cả đời, Tu Nhã Kiếm vang danh thiên hạ ai mà không biết, không nghĩ tới cuối cùng lại thảm bại trong tay ngươi! Súc sinh! Sư tôn sẽ không muốn nhìn thấy ngươi, mau đi!"
Minh Phàm còn muốn mắng nữa, xa xa Ninh Anh Anh chạy tới, hô: "Đại sư huynh! Không tốt, đến xem với ta!"
Sắc mặt Minh Phàm biến đổi, hừ với Lạc Băng Hà: "Thừa dịp sư tôn còn chưa tỉnh, mau đi!", liền buông hắn ra đi theo Ninh Anh Anh. Trước khi đi, Ninh Anh Anh không dấu vết liếc mắt nhìn Lạc Băng Hà.
Sắc trời đã tối, tinh nguyệt thất sắc. Nhìn từ cửa sổ vào, bên trong không chút ánh sáng, tối tăm lạnh lẽo.
Hắn do dự một chút, vẫn chậm rãi đẩy cửa đi vào, rón rén thắp mấy ngọn nến nhỏ. Quay đầu nhìn lại, sư tôn nằm ở trên giường, ánh lửa ấm áp chập chờn, đem khuôn mặt tái nhợt của sư tôn phác họa có chút yêu dị.
Hắn quỳ gối trước giường, nhẹ nhàng đem chăn phủ kín. Hắn chưa từng thấy qua sư tôn như vậy, nhưng người thế này cũng cực kỳ đẹp mắt, hắn liền chăm chú ngắm y, nước mắt không tiếng động từng giọt từng giọt trượt xuống.
Nghĩ đến ban ngày sư tôn tín nhiệm hắn che chở hắn như vậy, nước mắt càng mãnh liệt, hắn sợ mình khóc thành tiếng, liều mạng cắn răng khắc chế, nhưng càng kiềm chế khóc càng lợi hại.
Trước đây đều là đệ tử không đúng, là đệ tử ngu muội không hiểu nỗi khổ tâm của sư tôn! Nước mắt nhanh chóng phủ kín mặt, bả vai bắt đầu run kịch liệt. Hắn sợ mình mất kiểm soát, vội vàng chạy ra ngoài, nhưng vẫn chú ý không phát ra tiếng động.
Hắn ngồi phía sau trúc xá, lau nước mắt.
Một ngày trôi qua thể lực cạn kiệt, quá mệt mỏi, hắn khóc lóc rồi ngủ thϊếp đi.
Đến khi nghe thấy âm thanh trong phòng đã là ngày hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn.
Hắn ngay lập tức tỉnh táo đứng thẳng dậy.
Có người nói: "Sư đệ, vừa rồi xem qua, Thanh Thu thế nào?"
Lời nói lộ vẻ khẩn trương lo lắng.
Là giọng nói của chưởng môn, chưởng môn đã trở lại.
"Tính mệnh được bảo trụ, trong vòng năm ngày có thể tỉnh lại." Giọng nói trầm thấp: "Hôm qua ta đến xem cho huynh ấy, trở về liền tra xét tất cả tài liệu cùng cổ tịch, nhưng mà đều không có ghi chép, chỉ có một hai quyển đề cập một chút, cũng chỉ nói Vô Khả Giải quả thật không thể giải. Xấu hổ chính là, bản thân ta tài sơ học thiển không cách nào phối ra giải dược."
Xem ra là Mộc sư thúc.
Chưởng môn nói: "Không, sai không phải ở ngươi, là ma tộc ác độc, cũng trách ta xuất sơn ngay lúc đó!"
"Làm sao có thể trách chưởng môn sư huynh, Tiên Minh đại hội chính là đại sự của tu chân giới, cần có chưởng môn ở đó, nếu không phải ta ngu dốt không phát hiện ma tộc xâm lấn, để Thẩm sư huynh một mình chống lại tai họa này!"
"Thôi, không cần nói nữa, Mộc sư đệ cả đêm không ngủ, sớm nghỉ ngơi đi, Thanh Thu còn phải dựa vào ngươi."
"Chưởng môn sư huynh cũng là một đêm không chợp mắt, vội vàng trở về núi, lúc này vẫn còn chút thời gian, sư huynh cũng đi nghỉ ngơi đi."
"Không được, trên núi còn rất nhiều chuyện chờ ta xử lý, sư đệ mau trở về đi."
Lạc Băng Hà đợi một hồi, đoán chưởng môn cùng Mộc sư thúc đều đi rồi mới bước ra. Tuy rằng tạm thời còn không cách nào giải độc hoàn toàn, nhưng tính mệnh sư tôn không có gì đáng ngại, trong vòng năm ngày sẽ tỉnh lại!
Hắn phấn khích đến nỗi rơi lệ. Sư tôn lâu như vậy không ăn gì, tỉnh lại nhất định sẽ vừa yếu vừa đói, hắn phải nấu chút cháo mới được!
Để bảo đảm sư tôn vừa tỉnh lại là có thể ăn được cháo nóng hổi, cứ cách một canh giờ hắn lại nấu.