Hai ngày trôi qua, Liễu sư thúc có tới một lần, bảo đại sư huynh đợi lúc sư tôn tỉnh lại thì báo một tiếng.
Để tránh xung đột, hắn canh giữ sư tôn mấy ngày nay, thấy đại sư huynh đến liền trốn đi, cũng coi như an bình.
Hôm nay đại sư huynh lại bưng mâm qua, Lạc Băng Hà vội vàng trốn. Đại sư huynh đi vào, sau đó vang lên tiếng chén đĩa rơi xuống: "Sư tôn, người tỉnh rồi!"
Lạc Băng Hà chấn động, hai mắt lập tức mở to.
Minh Phàm lại phấn khích kêu lên: "Sư tôn người cuối cùng cũng tỉnh rồi!" Nhào tới đầu giường khóc nấc lên, khóe mắt chợt thoáng nhìn thấy một người đứng ở cửa, quay đầu lại quát lớn: "Sao ngươi vẫn đứng ở đây?"
Quay đầu nói với Thẩm Thanh Thu: "Không biết tiểu tử này mắc bệnh gì, nhất định phải ở chỗ này, giống như một khúc gỗ, không biết sư tôn nhìn ngươi liền phiền lòng sao? Đuổi hắn cũng không đi."
Thẩm Thanh Thu khoát tay: "Không sao. Cứ mặc hắn."
Minh Phàm nói: "Liễu sư thúc dặn khi người tỉnh liền báo cho thúc ấy biết, đệ tử sẽ đi gọi Liễu sư thúc, Mộc sư thúc cùng chưởng môn qua." Nói xong liền vọt ra ngoài cửa.
Lạc Băng Hà nhường đường, thấy hắn đi xa, vẫn không rời đi, chỉ nhìn vào trong phòng.
Thẩm Thanh Thu nằm trên giường, chăn trượt xuống một chút, cả người suy yếu. Chậm rãi ngồi thẳng: "Ngươi có chuyện muốn nói? Vào phòng đi."
Lạc Băng Hà nghe lời bước vào, đột nhiên quỳ gối trước giường Thẩm Thanh Thu, ngẩng đầu, ánh mắt nóng bỏng mà áy náy: "Xin sư tôn tha thứ cho sự ngu muội vô tri trước kia của đệ tử. Đệ tử ban đầu cho rằng, sư tôn không quan tâm mình. Thẳng đến sau trận tỷ thí thứ ba, ta mới hiểu được khổ tâm ngày xưa của sư tôn."
Hắn nghiêm túc nói: "Từ nay về sau, đệ tử nhất định tận tâm tận lực hầu hạ sư tôn, nghe lời sư tôn."
Thẩm Thanh Thu im lặng một lát, nói: "Ngươi hiểu là tốt rồi. Đi nghỉ ngơi đi."
Lạc Băng Hà chậm rãi đứng lên, nhưng không rời đi, tư thế có chút thấp thỏm, hai má dần ửng hồng.
Thẩm Thanh Thu hỏi: "Còn chuyện gì nữa không?"
Lạc Băng Hà nói: "Sư tôn hôn mê nhiều ngày, vừa mới tỉnh lại, không biết có muốn ăn chút cháo không?"
Thẩm Thanh Thu dừng một chút: "Được, ngươi bưng lên đi."
Lạc Băng Hà lập tức chạy vào phòng bếp, mấy ngày nay cứ cách một canh giờ lại nấu cháo cuối cùng cũng có ích.
Trên chén sứ còn bốc hơi nóng, bên trong cháo trắng như tuyết, hành hoa thái nhỏ, thịt bằm tươi ngon, gừng xắt lát mỏng, nhìn rất ngon miệng.
Hắn đỡ Thẩm Thanh Thu từ trên giường ngồi dậy, lại lấy gối mềm đệm ở phía sau, điều chỉnh mấy góc độ cho đến khi thoải mái mới để cho y dựa vào, sau đó cẩn thận đưa chén cháo, ân cần thiếu chút nữa tự tay đem cháo đút vào miệng Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu nhận lấy chén, ăn vài miếng, ăn rất chậm, như thể đang thưởng thức.
Lạc Băng Hà thấp thỏm nhìn sư tôn, xoắn ngón tay, chú ý từng biểu tình của y, sư tôn sẽ cảm thấy ngon sao, sẽ thích sao? Tuy rằng mẫu thân thường nói hắn nấu cơm rất ngon, nhưng ngộ nhỡ sư tôn không thích thì làm sao bây giờ...
Thẩm Thanh Thu thấy ánh mắt mong chờ của hắn, suy nghĩ một chút, bừng tỉnh ngộ ra, thản nhiên nói: "Hương vị không tệ."
Lạc Băng Hà được khen ngợi, nhất thời ánh mắt sáng ngời: "Nếu sư tôn thích, đệ tử mỗi ngày đều thay đổi món nấu cho sư tôn ăn nhé?"
Nghe được những lời này, Thẩm Thanh Thu không biết tại sao đột nhiên bị sặc, Lạc Băng Hà vội vàng vỗ lưng nhuận khí cho y, y xua tay nói không có việc gì.
Thấy vẻ mặt sư tôn kỳ lạ, Lạc Băng Hà có chút bất an, hỏi: "Sư tôn không thích sao?"
Thẩm Thanh Thu vui vẻ nói: "Vi sư rất thích. Vậy sau này việc nấu nướng giao cho ngươi."
Nghe vậy, quanh người Lạc Băng Hà lập tức bừng lên hào quang.
Thẩm Thanh Thu nhìn bộ dáng kia của hắn, bất giác cũng nâng khóe miệng, lông mày nhuộm ý cười.
Thẩm Thanh Thu ôn hòa nói: "Được rồi, lát nữa chưởng môn bọn họ sẽ đến, ngươi lui xuống trước đi."
Lạc Băng Hà vội vàng nói: "Ta có thể hầu hạ sư tôn!"
Thẩm Thanh Thu cười nói: "Đừng lộn xộn, mấy ngày nay ngươi cũng không ngủ được, đi nghỉ ngơi đi."
Lạc Băng Hà cân nhắc sắc mặt sư tôn, thỏa hiệp nói: "Vậy được rồi, sư tôn chú ý thân thể."
Kỳ thật có Mộc sư thúc ở đây, căn bản không cần hắn quan tâm, nhưng hắn chính là cảm thấy, chỉ có sư tôn ở trong tầm mắt của mình hắn mới có thể yên tâm.
Rời khỏi trúc xá, hắn đi đến phòng bếp bắt đầu suy nghĩ sáng mai nên làm món gì cho sư tôn, chưởng môn cùng hai vị sư thúc đều theo Mình Phàm đi tới. Tuy rằng rất muốn đi theo vào nghe sư tôn thế nào, nhưng hắn vẫn biết chừng mực.
Vậy ngày mai đến tột cùng làm món gì mới tốt đây, sư tôn vừa tỉnh không được ăn quá nhiều dầu mỡ, mấy ngày không ăn cơm, nhất định phải làm món có nhiều dinh dưỡng, sư tôn khẩu vị thanh đạm, phải ít dầu ít muối mới được, phải làm mỹ vị ngon miệng, để sư tôn ăn thoải mái.
A, thật khó quá, nhưng mà đây chính là làm cho sư tôn ăn, khó hắn cũng vui vẻ.
Làm bánh bao thì thế nào? Làm nhân sư tôn thích ăn, không được không được, bánh bao quá khô, hừm...
Vẫn là cháo đi, nhưng hôm nay đã ăn cháo, vậy thì làm mới một chút là được, cháo kê đi, nhưng sư tôn hình như không thích ăn kê, vậy thì cháo thịt nạc, đem thịt nạc cắt hạt lựu, ăn kèm với rau xanh, đầy đủ dinh dưỡng lại tốt cho dạ dày của sư tôn.
Hắn càng nghĩ càng vui vẻ, sau khi quyết định xong liền bắt tay vào chuẩn bị nguyên liệu.
Lúc đang phân nguyên liệu nấu ăn vào các giỏ, đại sư huynh đi vào, mặt đen như đáy nồi, hắn vừa định chào hỏi, đại sư huynh lườm hắn, sau đó hung tợn nói: "Đi chặt củi cho ta! Chặt tám mươi bó! Chất đầy phòng cho ta! Mau đi gánh nước! Các bể nước trong phòng các sư huynh đệ đều trống rỗng, ngươi mù không nhìn thấy sao?!"
Lạc Băng Hà hoang mang nói: "Nhưng mà, sư huynh, nếu phòng củi đầy, ta ngủ ở đâu?"
Minh Phàm chỉ mặt đất, nhổ nước bọt: "Ở đây không bằng phẳng à? Không thể ngủ được sao?!"
"Bể nước trong phòng các sư huynh hôm nay ta mới vừa đổ đầy..."
"Nước đó cũ rồi. Gánh lại!"
Đây căn bản là bắt nạt người quá đáng! Nếu như là trước kia, Lạc Băng Hà còn có chút ủy khuất hoặc là phẫn nộ, nhưng bây giờ tâm tình của hắn rất khác, những thứ này đều là cơ hội để hắn rèn luyện!
Hắn đã có một sư tôn tốt như vậy, mọi việc đều lo nghĩ cho hắn, ngay cả sinh mệnh cũng không tiếc, còn có lịch luyện gì không thể tiếp nhận? Còn đau khổ gì không thể trải qua?
Nghĩ vậy, Lạc Băng Hà không nói một lời, lập tức quay đầu chuẩn bị đi làm.
Minh Phàm nhìn thấy bộ dáng này của hắn, một chút kɧoáı ©ảʍ khi bắt nạt người cũng không có, ngược lại càng uất nghẹn. Vừa đi vừa mắng: "Thật không biết tiểu tử thúi này có cái gì tốt, sư tôn bỗng nhiên đối với hắn có cái nhìn khác. Cái gì mà tất nhiên làm nên đại nghiệp, thiên tư hơn người! Cho dù sư tôn bị tiểu tử thúi này che mắt, Liễu sư thúc cũng sẽ không dễ bị lừa. Ta mới không..."
Tuy rằng hắn vừa đi vừa lẩm bẩm mắng, thanh âm không lớn, nhưng vẫn bị Lạc Băng Hà công lực tiến bộ nhanh chóng, lại trời sinh ngũ cảm linh mẫn nghe được.
Thông minh như Lạc Băng Hà, lập tức liền đem tình cảnh đoán được bảy tám phần. Nguyên lai sư tôn ở trước mặt Liễu sư thúc, nói tốt cho mình.
Ở nơi mình không nhìn thấy, có một người coi trọng mình như vậy...
Một dòng nước ấm bỗng dưng dâng lên trong lòng, càng dâng càng mãnh liệt, dần dần bao lấy toàn bộ thân thể. Hốc mắt lại ẩm ướt.