Lạc Băng Hà từ sau khi vào sân, căn bản không có cơ hội ra tay.
Tên trưởng lão ma tộc kia sức lực vô cùng lớn, đại chùy vung lên, gió nổi tứ phía, mặc dù Lạc Băng Hà tận lực né tránh và tìm kiếm sơ hở để tấn công, đại chuỳ vẫn thỉnh thoảng hung hăng nện lên người hắn.
Trận tỷ thí này mọi người đều không đành lòng nhìn, Lạc Băng Hà đơn giản là đơn phương bị đánh, cả người vết thương chồng chất, khóe miệng dính máu, trên mặt đất cũng có vài vệt máu ghê người.
Không chỉ có Thương Khung Sơn bên này trợn mắt há hốc mồm, ma tộc bên kia cũng líu lưỡi không thôi, hắn bị đánh quá thảm a.
Có đệ tử nhỏ giọng nói: "Đây không phải là định sẵn sẽ thua sao. Còn đấu gì nữa?"
Thiên Chùy trưởng lão ngửa mặt lên trời cười lớn, thanh âm như chuông đồng: "Nói rất đúng! Nhóc con vẫn là nên sớm nhận thua đi, lão phu có thể tha mạng cho ngươi."
Tay Lạc Băng Hà khẽ run rẩy lau máu nơi khóe miệng, ánh mắt ảm đạm.
Thẩm Thanh Thu đột nhiên nhẹ nhàng nói: "Hắn sẽ thắng."
Thanh âm không cao không thấp, vừa đủ truyền đến sân tỷ thí.
Lạc Băng Hà bị thương trực diện, mấy ngụm máu tích tụ trong ngực, nghe được một câu khẳng định chắc nịch như vậy, không biết tại sao hắn lại nuốt xuống.
Ta sẽ thắng ư... Thật sự như vậy? Sư tôn cảm thấy ta chắc chắn sẽ thắng, mới cho ta cơ hội ra sân?
Ma tộc cười to, la hét bảo hắn nhanh chóng nhận thua.
Lạc Băng Hà liên tiếp bị thương mấy lần, lại càng trấn định. Như thể mắt mù tai điếc với tiếng la hét xung quanh, xem như không nghe thấy gì, cước bộ cũng càng thêm nhẹ nhàng, Thiên Chùy trưởng lão vung chuỳ mười lần ngược lại có chín lần không trúng vạt áo hắn.
Trên người Thiên Chùy trưởng lão hai chỗ duy nhất không có độc giáp, chính là mặt cùng nắm đấm. Nhưng đây không phải là tin tức tốt lành gì, hai nơi này của hắn nhất định được thường xuyên luyện tập, nhưng đồng thời, đây cũng là điểm đột phá duy nhất!
Lạc Băng Hà hô hấp chậm lại, ngưng thần nhìn kỹ.
Sư tôn chọn hắn, nhìn qua là làm khó dễ, nhưng ngược lại, nếu trận này thua, mất mặt không chỉ có hắn, ngay cả môn phái, cả giới tu chân, thậm chí cả Thẩm Thanh Thu người đã chọn hắn cũng sẽ bị liên lụy.
Sư tôn, thật sự tin tưởng chắc chắn hắn sẽ thắng, mới chọn hắn ra sân!
Chưa từng có người tín nhiệm hắn như vậy, coi như là vì phần lớn mật phó thác này, hắn cũng phải thắng cho mọi người xem!
Đại chùy kia lại một lần nữa xé gió nặng nề đánh tới. Đồng tử Lạc Băng Hà đột nhiên co rút lại, vận lực trong lòng bàn tay, ngưng khí thành quyết!
Cái đuôi của cơ hội cuối cùng cũng bị hắn bắt được!
Trận tỷ thí gian khổ kéo dài nửa canh giờ này rốt cục cũng kết thúc, tất cả mọi người đều bị nghị lực không ngừng của thiếu niên trên sân chấn động, cho dù bị khi nhục cũng không buông tha cơ hội tìm kiếm phản kích, chứ đừng nói đến việc nhận thua.
Thiên Chuỳ trưởng lão công lực trăm năm, thân mặc khải giáp đầy độc lại bị một thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi đánh bại!
Thật sự là hậu sinh khả uý*!
*Nguyên văn 后生可畏: lớp trẻ ắt tài giỏi hơn bậc cha anh, xuất phát từ câu nói của Khổng Tử, nguyên văn như sau: "Hậu sinh khả úy, yên tri lai giả chi bất như kim dã? Tứ thập, ngũ thập nhi vô văn yên, tư diệc bất túc úy dã dĩ." Thế hệ sau rất đáng kính phục, nhưng biết đâu tương lại họ lại không bằng hiện tại? Nếu đến bốn chục, năm chục tuổi mà họ vẫn chưa có tiếng tăm gì thì không cần phải sợ họ nữa. Ý vừa khích lệ vừa khuyên răn người trẻ phải biết phấn đấu.
Lại nhìn lướt qua thanh y nhẹ nhàng đứng ở một bên, Thẩm Thanh Thu thật sự là cao thâm khó lường!
Thân hình thiếu niên như cây trúc thanh tú, mặt đầy vết máu lại không che giấu được nét thanh tao tuấn dật, thật là khiến người ta chú ý, Sa Hoa Linh cùng Liễu Minh Yên đồng loạt nhìn hắn, thật lâu không dời mắt.
Sa Hoa Linh nghẹn một lúc lâu, rốt cục nặn ra một câu: "Nhân giới Trung Nguyên, quả nhiên nhân tài đông đúc, thiếu niên anh hùng lớp lớp, Linh nhi bội phục."
Thẩm Thanh Thu nói: "Quá khen, nếu tỷ thí đã có kết quả, cô nương có thể cho tộc nhân của ngươi rút về không? Thứ cho Thương Khung Sơn trước mắt bận rộn, không có cách nào tiếp đãi khách từ phương xa." Lạnh nhạt hạ lệnh đuổi khách.
Sa Hoa Linh một bụng lửa giận không có chỗ phát, ngón tay xoắn nát lụa đỏ trên người, bỗng nhiên bộc phát, vươn tay, hung hăng tát Thiên Chùy trưởng lão một cái, vừa nhanh vừa ngoan độc, giận dữ mắng: "Giao chiến với đệ tử trẻ tuổi như vậy của Thẩm tiền bối, lại thua đến khó coi, mặt mũi ma tộc đều bị ngươi vứt hết!"
Ma tộc cấp bậc rất nghiêm, Sa Hoa Linh thân phận cao quý, là thánh nữ, Thiên Chùy trưởng lão chỉ có thể không ngừng nói: "Thuộc hạ vô năng, cầu thánh nữ trách phạt!"
Thẩm Thanh Thu không mặn không nhạt: "Sa cô nương, nếu muốn giáo huấn thuộc hạ, xin hãy đi nơi khác mà giáo huấn. Khung Đỉnh Phong cũng không phải là nơi quý tộc ra uy."
Sa Hoa Linh phát tiết cơn giận xong, cuối cùng thở ra một hơi, quay đầu lại, vẻ mặt tươi cười nói: "Thẩm tiền bối nói phải, Linh nhi chỉ là nhìn thấy thiếu niên tài tuấn của ngài, lại nhìn thủ hạ của mình là dạng phế vật này, trong lòng thật thất vọng, mới nhất thời không kiềm chế được, tiền bối ngàn vạn lần đừng chê cười."
Nàng quay đầu lại, mặt lạnh như băng sương nhìn Thiên Chuỳ trưởng lão: "Độc Bì trưởng lão cùng Thẩm tiền bối nghênh chiến, thua là đương nhiên. Nhưng ngươi lại thua tiểu bối, không cần ta nói, ngươi tự mình xem mà làm đi."
Trái tim Thiên Chuỳ lạnh đi một nửa. Ban đầu hắn cảm thấy trên Khung Đỉnh Phong này ngoại trừ Thẩm Thanh Thu còn lại đều là nhóc con mới lớn, mới muốn chiếm miếng bánh lớn này, ở trước mặt tân thánh nữ tranh công, không nghĩ tới lại thất bại, giờ ngay cả tính mạng cũng không giữ được. Hắn chớp mắt, thấy Lạc Băng Hà được mọi người vây quanh, hỏi han ân cần, ác ý chợt nảy sinh.
Thẩm Thanh Thu hắn không dám động, nhưng tên nhóc này hại hắn, nhất định phải kéo xuống làm đệm lưng!
Thiên Chùy vừa nghĩ xong, liền vung đại chùy vọt tới!
Lạc Băng Hà đột nhiên ngước mắt lên, chỉ cảm thấy một tòa thiết sơn lao tới, theo bản năng muốn trốn lại phát hiện toàn thân mình bị thương động tác không theo kịp, mắt thấy sắp bị đập trúng, chợt nghe một tiếng hừ lạnh, chiết phiến gõ vào đầu gối Thiên Chùy khiến hắn quỳ tại chỗ!
Thiên Chùy trưởng lão ngã trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
Thẩm Thanh Thu thuận tay cầm đại chùy kia lên lắc vài cái, lại cảm thấy nó phá hỏng hình tượng văn nhã, lập tức ném vào chỗ ma tộc. Một tiếng trầm đυ.c vang lên, đại chuỳ đập xuống mặt đất, thanh thế dọa người.
Thẩm Thanh Thu ngoài cười nhưng trong không cười: "Muốn diệt khẩu? Đệ tử môn hạ ta, còn không tới phiên các ngươi khi dễ!"
Lạc Băng Hà nhìn bóng áo xanh chắn trước người mình, ngay cả cảm ơn sư tôn cũng quên, chỉ biết rằng sư tôn lại cứu hắn một lần.
Sư tôn luôn như vậy, nhìn như nghiêm khắc với hắn, nhưng luôn luôn chắn trước mặt hắn trong tình huống nguy cấp nhất.
Thẩm Thanh Thu quay đầu lại liếc hắn một cái: "Không sao chứ?"
Lạc Băng Hà vội vàng nói: "Đệ tử không sao! Đa tạ sư tôn cứu giúp."
Thẩm Thanh Thu quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Sa cô nương, thuộc hạ của mình tự quản giáo cho tốt. Nếu không muốn nhận thua, lúc trước vì sao phải định ra ba trận tỷ thí?"
Sa Hoa Linh cũng không ngờ lại có chuyện như vậy, đang muốn nói vài câu ổn định cục diện, Thiên Chùy trưởng lão vốn nằm liệt trên mặt đất không nhúc nhích, lại đột nhiên nhảy lên nhào tới Lạc Băng Hà!
Gai độc!
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, kiếm quang sáng như tuyết! Tu Nhã đâm thẳng vào thân hình to lớn của Thiên Chùy trưởng lão, nhưng Thiên Chùy ỷ mạnh, bị xuyên thủng một lỗ cũng không lui về phía sau, mang theo nụ cười dữ tợn, cứng rắn để cho Tu Nhã từ ngực xuyên qua lưng, nhào về phía Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu quyết định nhanh chóng, lập tức rút tay, nhưng tay phải vẫn truyền đến từng trận đau ngứa, khiến cho y nhất thời lạnh từ đầu đến chân.
Thiên Chùy ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu, điên cuồng cười lớn: "Thẩm Thanh Thu chôn cùng ta, ha ha ha! Đáng lắm!"
Sư tôn! Lạc Băng Hà kinh hãi, mạnh mẽ bắt lấy tay phải Thẩm Thanh Thu, hốc mắt đều đỏ bừng: "Sư tôn người bị đâm trúng rồi?!"
Thẩm Thanh Thu rũ cánh tay xuống, vạt áo rộng lập tức phủ kín, né tránh hắn, nói: "Không có việc gì, không đâm trúng. Đừng nghe hắn ta hù doạ."
Lạc Băng Hà lại thấy rõ ràng, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, sư tôn từ mu bàn tay đến cánh tay, chi chít những lỗ nhỏ như bị kim đâm! Chúng còn bắt đầu đỏ lên rất nhanh!
Thiên Chùy trưởng lão kéo được một cái đệm lưng, đắc ý nói: "Lão phu không nói chơi. Độc này nói không giải được chính là không giải được. Thẩm Phong chủ, an tâm chờ chết đi!"
Kiếm quang chói mắt loé lên, Tu Nhã Kiếm đã đặt trên cổ Thiên Chùy, động tác cực nhanh, Thẩm Thanh Thu suýt nữa không nhìn rõ.
Lạc Băng Hà không còn bình tĩnh như lúc nãy, tức giận nói: "Ngươi nhất định có biện pháp, nếu không giao ra thuốc giải, ta nhất định để cho ngươi chết trước!"
Sa Hoa Linh nói: "Vị tiểu công tử này, Thiên Chùy đích xác không có lừa gạt ngươi. Độc này được gọi là Vô Khả Giải. Đối với nhân tộc mà nói, quả thật không có thuốc giải. Thua tỷ thí còn làm loại chuyện này, tất nhiên không thể sống, làm sao có thể sợ ngươi dùng cái chết uy hϊếp hắn đây?"
Trước mắt tình thế đại biến, ánh mắt Sa Hoa Linh chớp động, nụ cười càng không có ý tốt.
Thẩm Thanh Thu thoải mái nói: "Mặc dù nói như vậy không sai, nhưng Sa cô nương có phải đã quên, ta đã đắc đạo nhiều năm rồi? Kim Đan trung kỳ, đến tột cùng có tính là phàm nhân không?"
Sa Hoa Linh vẻ mặt biến đổi, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, cười duyên nói: "Có phải phàm nhân hay không ta quả thật không biết. Nhưng ta biết có một cách, có thể xác định Thẩm tiền bối rốt cuộc có trúng độc hay không. Người trúng Vô Khả Giải, không chỉ vết thương đau nhức khó chịu, còn có thể từ chỗ vết thương bắt đầu ngăn trở linh lực lưu thông, dần dần lan đến toàn thân, cuối cùng không chỉ linh lực, ngay cả máu cũng sẽ đông lại. Thỉnh Thẩm tiền bối dùng tay phải ra một chiêu bạo kích, là có thể thấy rõ."
Linh lực bạo kích, chính là đem một lượng lớn linh lực tập trung một điểm, sau đó mạnh mẽ bộc phát, lợi dụng chấn động kịch liệt tạo ra hiệu ứng công kích. Cụ thể như thế nào phải dựa vào tu vi của người phát lực mà quyết định.
Lạc Băng Hà nghe Sa Hoa Linh nói, môi run rẩy.
Sư tôn ngày xưa đối đãi với hắn không tốt đều bị hắn quên sạch.
Hắn xấu hổ đến mức hoảng loạn, tay bắt đầu run lên, sư tôn có thể công lực tận phế, thậm chí mất mạng! Tất cả những chuyện này, đều là vì hắn, đều do hắn hại!
Thẩm Thanh Thu dường như biết hắn đang nghĩ gì, xoa xoa đầu hắn: "Không cần lo lắng."
Vừa ngước mắt lên, quỷ dị cười nói: "Bạo kích một cái cũng không sao. Chỉ là không thể ra chiêu một cách vô ích được. Sa cô nương hôm nay đại náo phái ta, Thẩm mỗ vẫn nhịn cho đến giờ. Hiện tại ta đổi ý rồi, không thể nói đến liền đến, nói đi là đi, vậy Thương Khung Sơn ta chẳng phải sẽ bị người đời nhạo báng sao? Không bằng chúng ta đánh một chưởng, định ra sinh tử ước, vô luận ai có tổn thương gì, đều phải tự chịu, hậu quả ra sao, cũng không được truy cứu. Thế nào?"
Y không thể yếu thế, hiện tại trên Khung Đỉnh Phong, chỉ có một trưởng bối là y, một khi y ngã xuống, Sa Hoa Linh xưa nay nổi danh tàn nhẫn, nhẹ thì lấy chiêu bài xuống, môn phái từ nay về sau danh dự giảm mạnh, nặng thì đồ sơn!
Sa Hoa Linh cắn môi, sắc mặt Thẩm Thanh Thu không giống như là trúng độc, nếu Thẩm Thanh Thu thật sự có thân thể phi phàm, độc kia đối với y không có hiệu quả, hai người giao đấu, cùng Thẩm Thanh Thu liều mạng đọ linh lực, chính mình tuyệt đối phải chết không thể nghi ngờ. Nhưng nếu y chỉ là phô trương thanh thế, mình lại bỏ qua cơ hội ngàn năm có một, chẳng phải hối hận cả đời sao?
Thẩm Thanh Thu khẽ lay động chiết phiến, vẫn thản nhiên như trước.
Lạc Băng Hà kéo ống tay áo y, thấp giọng nói: "Sư tôn, đệ tử nguyện thay sư tôn chịu một kích này."
Thẩm Thanh Thu liếc hắn một cái, bất động thanh sắc rút tay áo trở về: "Nào có đạo lý để đệ tử thay sư phụ ứng chiến?"
Lạc Băng Hà nói: "Sư tôn bị thương vì đệ tử..."
Thẩm Thanh Thu trừng hắn: "Nếu đã biết là vì ngươi bị thương, liền bảo vệ cái mạng này cho tốt!"
Lạc Băng Hà há miệng, nói không nên lời, mắt càng đỏ hơn.
Cuối cùng, Sa Hoa Linh cắn răng nói: "Thẩm tiền bối, thứ cho Linh nhi vô lễ!"
Thẩm Thanh Thu cười lạnh: "Nào đến đây, sinh tử do mệnh."
Trái tim Sa Hoa Linh đập thình thịch, ngay cả trả lời cũng không dám, thân ảnh đỏ rực nhảy lên, bàn tay trắng như tuyết mang theo ma khí mãnh liệt đánh tới!