Trước điện Khung Đỉnh Phong có hơn một trăm ma tộc tản ra hắc khí.
Thủ lĩnh là một thiếu nữ nhìn qua chừng mười lăm, mười sáu tuổi, tóc dài đen nhánh tết thành mấy bím nhỏ, làn da trắng nõn, trang điểm đậm, môi đỏ tươi, tuổi tuy nhỏ, nhưng đã có thể nhìn ra phong thái xinh đẹp bức người sau này.
Quần áo rất mát mẻ, cơ hồ chính là dùng mấy tấm lụa đỏ quấn quanh người, cổ tay và cổ chân đều mang lắc bạc, chân trần trắng như tuyết đạp trên mặt đất, chuông nhỏ "đinh đang" theo từng cử động của nàng.
Lạc Băng Hà thấy sư tôn đánh giá Ma tộc, nhìn về phía sư tôn, vừa vặn ánh mắt sư tôn đảo qua, hai người nhìn nhau, hắn sửng sốt, lập tức phản ứng lại, vẻ mặt kích động, muốn nói lại thôi.
Thẩm Thanh Thu gật đầu như thể hiểu rõ hắn muốn nói gì.
Cầu nối liền mười hai phong bị chặt đứt, các phong chủ đều không ở đây, sự xuất hiện của Thẩm Thanh Thu chắc chắn là liều thuốc trấn an tinh thần, các đệ tử nhất thời có thêm sức mạnh, Minh Phàm là người đầu tiên kêu lên: "Yêu nữ! Sư tôn ta đã đến rồi, xem ngươi còn dám kiêu ngạo hay không!"
Càng nhiều người tụ lại, hàng trăm đệ tử phục sắc thống nhất, vẻ mặt phẫn nộ, bao vây kẻ xâm nhập ở trước điện.
Vài tên ma tộc muốn nhân cơ hội phá vòng vây, Thẩm Thanh Thu thoắt ẩn thoắt hiện, chỉ sau vài động tác, liền đem bọn chúng nhấc lên, ném về dưới chân Sa Hoa Linh.
Sa Hoa Linh là thánh nữ ma tộc mới được phong chức, từ trước đến nay thông minh cơ trí. Lần này gϊếŧ vào đệ nhất phong của Thương Khung Sơn, là do tâm cao khí ngạo muốn cướp lấy chiêu bài đề chữ trên Khung Đỉnh Điện làm chiến lợi phẩm, trở về ma giới ra oai, đồng thời thị uy với nhân giới.
Lúc này cảm thấy tình hình không ổn, nàng lập tức nói: "Lần này tộc ta lên núi, vốn không phải để khai chiến. Chỉ là lâu nay nghe đại danh Thương Khung Sơn ở Trung Nguyên, trong lòng tộc nhân ta tò mò, muốn luận bàn một phen, thăm dò thực hư."
Thẩm Thanh Thu lắc quạt nói: "Nói thật dễ nghe. Nếu quý tộc muốn luận bàn, vì sao phải thừa dịp chưởng môn không có ở đây mới đến? Tại sao phải chặt đứt cầu nối? Lại vì sao phải đả thương đông đảo đệ tử phái ta? Chưa từng thấy qua phương pháp luận bàn như vậy."
Sa Hoa Linh cắn cắn môi, nghịch lọn tóc rủ trước trán, sóng mắt lưu chuyển nhìn Thẩm Thanh Thu, dịu dàng nói: "Vị này nhất định chính là Tu Nhã Kiếm Thẩm Thanh Thu Thẩm tiền bối danh chấn thiên hạ, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy. Là Linh Nhi trẻ người non dạ, không quản giáo tốt thuộc hạ, nếu có đắc tội, kính xin tiên sư lượng thứ."
Thanh âm mềm mại, mặt mày xinh đẹp. Ở đây không ít nam đệ tử xuân tâm nhộn nhạo, thiếu chút nữa bị câu hồn.
Thẩm Thanh Thu thản nhiên nói: "Vậy bây giờ cô nương đã có kết luận chưa?"
Sa Hoa Linh không phục: "Tuy rằng hiện tại tộc ta ở thế yếu, đó cũng chỉ là bởi vì các ngươi người đông thế mạnh. Cho nên, Linh Nhi chưa dám kết luận."
Thẩm Thanh Thu nghịch chiết phiến trong tay: "Thế à?"
Sa Hoa Linh môi son khẽ mở: "Không bằng chúng ta mỗi bên chọn ba đại diện, tiến hành ba trận tỷ thí."
Thẩm Thanh Thu cười khẽ: "Tuỳ ý ngươi." Nói xong tiến lên một bước, thoáng chốc phía sau vang lên tiếng hò hét chói tai.
Sa Hoa Linh nói: "Độc Bì trưởng lão, ván thứ nhất ngươi lên."
Độc Bì trưởng lão mặc giáp tím đen, trầm mặc ít nói, nghe Sa Hoa Linh ra lệnh, đi tới khoảng đất trống trước mặt.
Thẩm Thanh Thu mỉm cười nói: "Ngươi chỉ có một cánh tay, như vậy cho dù ta thắng ngươi, cũng không vẻ vang gì."
Sa Hoa Linh che miệng: "A, Linh nhi ngược lại có một cách, ta thấy chi bằng... Tiên sư cũng tự chặt đứt một tay? Vậy là công bằng rồi!"
Đệ tử bốn phía nhất thời nổi giận, Thẩm Thanh Thu mỉm cười, chậm rãi mở quạt: "Ta không dùng một tay, thế nào?"
Lời này vừa nói ra, xung quanh liền xôn xao. Lạc Băng Hà ở trong đám đông, cũng ngây ngẩn cả người.
Sa Hoa Linh hừ một tiếng, bất mãn vói Thẩm Thanh Thu, nhưng lại mừng thầm vì như vậy liền có thể thắng trận tiếp theo một cách dễ dàng, nàng vội vàng nói: "Nếu Thẩm tiền bối đã nói như vậy, vậy liền bắt đầu đi!"
Nhất thời tiếng la ó vang lên bốn phía, chúng đệ tử đều cảm thấy da mặt nữ nhân này thật dày, vội vàng chiếm tiện nghi của người khác.
Thẩm Thanh Thu đứng giữa khoảng đất trống, không vội rút kiếm, nghịch chiết phiến phong nhã trong tay, mỉm cười với Độc Bì trưởng lão.
Trưởng lão chỉ có một tay, nhưng cầm Quỷ Đầu Đao lên lại không bị ảnh hưởng chút nào, chém về phía Thẩm Thanh Thu, tiếng phá không bén nhọn, thanh thế bức người, Độc Bì nhếch miệng cười rộ lên, nhưng Thẩm Thanh Thu đột nhiên biến mất, quay đầu lại thấy y đang đứng ở một chỗ khác mỉm cười khẽ quạt, bên cạnh Tu Nhã đã xuất hiện, lộ ra kiếm quang sáng như tuyết.
Thẩm Thanh Thu nhếch khóe miệng, nhàn nhã quạt, Tu Nhã Kiếm bay nhanh, Độc Bì trưởng lão lập tức giơ đao lên chặn, đao kiếm chạm nhau, Tu Nhã bay lượn theo quỹ đạo làm người ta hoa mắt.
Kiếm quang sáng đến mức làm đau mắt Độc Bì trưởng lão. Vội vàng xách đao lên giao đấu với kiếm, tiếng đinh đang không dứt bên tai, tia lửa văng khắp nơi.
Chiêu thức sắc bén biến ảo của song phương làm cho mọi người nhìn không chớp mắt, nhưng mà Độc Bì vẻ mặt khẩn trương, ánh mắt cảnh giác, Thẩm Thanh Thu lại thản nhiên nhàn nhã, thư hương thanh khí toát ra từ kiếm quang, y vẫn như cũ khẽ lay động chiết phiến, khí độ thong dong như thể tuỳ thời có thể bảy bước ngâm thơ.
Lạc Băng Hà nhìn không chớp mắt, hắn từ trước đến nay đều biết sư tôn rất lợi hại, lại không nghĩ tới lợi hại đến mức này, hai mắt phát sáng, thực sự quá mạnh!
Trong ánh mắt sùng kính cùng tiếng hoan hô của các đệ tử, Thẩm Thanh Thu dễ dàng đánh bại Độc Bì trưởng lão.
Sa Hoa Linh sợ Thẩm Thanh Thu lấy một chọi ba, vội vàng nói: "Nếu như ba trận đều do một người lên, như vậy sẽ không còn ý nghĩa gì nữa. Người thứ hai mà tộc ta phái ra, chính là ta."
Nàng tin tưởng thực lực của mình hơn nữa còn đoán rằng Thẩm Thanh Thu sẽ không ỷ vào thân phận tiền bối ức hϊếp hậu bối.
Thẩm Thanh Thu nói: "Lời của nàng các ngươi đều nghe được. Ai muốn đảm nhận trọng trách này?"
Mặc dù y hỏi tất cả đệ tử bản môn, ánh mắt lại rơi vào một chỗ.
Từ chỗ ấy, Liễu Minh Yên chậm rãi bước ra, dáng người thướt tha, đeo mạng che mặt, vẫn để lộ ngũ quan xinh đẹp dị thường, khí chất xa cách như đoá hoa cao lãnh, cho dù đứng giữa một đám đệ tử Tiên Xu Phong trắng trẻo xinh đẹp, vẫn là hạc giữa bầy gà.
Thẩm Thanh Thu đột nhiên nhìn lướt qua Lạc Băng Hà.
Lạc Băng Hà bị y nhìn đến khó có thể lờ đi, không biết vì sao sư tôn để ý hắn như vậy? Chẳng lẽ sư tôn thật sự rất coi trọng hắn?
Liễu Minh Yên cùng Sa Hoa Linh giao chiến, chiêu thức sắc bén nhưng không đọ nổi Sa Hoa Linh thủ đoạn xảo quyệt tàn nhẫn.
Nàng vẫn chưa có thanh kiếm cho riêng mình từ Vạn Kiếm Phong, chỉ dùng một thanh kiếm mỏng bình thường, mà Sa Hoa Linh đã là thánh nữ ma tộc, hai người tất nhiên có chênh lệch, rất nhanh liền bại trận.
Liễu Minh Yên đi tới trước mặt Thẩm Thanh Thu: "Đệ tử bất tài, không hoàn thành sứ mệnh, thỉnh Thẩm sư thúc trách phạt."
Thẩm Thanh Thu nói: "Ngươi chịu đứng ra gánh vác trọng trách này, đã không dễ dàng, thắng bại là chuyện thường, không cần để ý."
Sa Hoa Linh gỡ lại một ván, rạng rỡ cười nói: "Trận thứ ba này, chính là ván định thắng bại, không biết Thẩm tiền bối lại muốn cử vị nào đây? Lần này phải cẩn thận lựa chọn nha."
Thẩm Thanh Thu chắp tay sau lưng, cười nói: "Không cần cô nương bận tâm. Thẩm mỗ đã sớm chọn người, hơn nữa có thể cam đoan, vô luận là thua hay thắng, người này đều sẽ là khắc tinh trong số mệnh của ngươi."
Sa Hoa Linh lơ đãng, vỗ vỗ tay, nói: "Vị dũng sĩ nào tình nguyện ứng chiến trận thứ ba này?"
Trong đám ma tộc, một gã trưởng lão khổng lồ bước ra.
Lưng hùm vai gấu, đầu tóc bù xù, thân khoác khải giáp phủ đầy gai nhọn, kéo theo đại chùy. Mỗi bước hắn đi, mặt đất dường như có một trận chấn động nhỏ.
Sa Hoa Linh đắc ý nói: "Trước tiên xin nhắc nhở các vị tiên môn, khải giáp của Thiên Chùy trưởng lão phủ đầy gai độc, loại kịch độc này đối với ma tộc không có tác dụng, nhưng nhân tộc nếu bị đâm trúng, thì không có thuốc giải."
Lời còn chưa dứt, bốn phía liền phẫn nộ: "Yêu nữ quỷ quyệt! Tỷ thí thì tỷ thí, sử dụng kịch độc còn gì công bằng!"
Sa Hoa Linh phản bác: "Ta không hề giấu diếm điều này. Nếu cảm thấy không công bằng, hoặc là sợ trúng độc bỏ mạng, vậy thì không cần tỷ thí, trực tiếp nhận thua là được rồi. Ma tộc cũng sẽ không cười nhạo nhân tộc, dù sao yêu quý sinh mệnh là bản tính của con người. Tộc ta lại coi trọng danh dự hơn tất cả!"
Trên Khung Đỉnh Phong vang lên tiếng cười nhạo của ma tộc hoà cùng tiếng lên án phẫn nộ của các đệ tử.
Thẩm Thanh Thu nhíu mày đứng ở giữa, đối diện với kɧıêυ ҡɧí©ɧ trắng trợn của Sa Hoa Linh không nói một lời, quanh thân tản ra khí tràng cường đại, dần dần áp chế âm thanh xung quanh.
Thẩm Thanh Thu nhìn thẳng vào mắt Lạc Băng Hà: "Lạc Băng Hà, ngươi, đi ra."
Lạc Băng Hà sửng sốt mở to hai mắt, đám đệ tử Thanh Tĩnh Phong nhất thời xôn xao.
Các đệ tử môn hạ khác không biết nội tình Thanh Tĩnh Phong, còn tưởng rằng người được phái ra nhất định là đệ tử mà Thẩm Thanh Thu tâm đắc nhất, nhưng đám người trên Thanh Tĩnh Phong còn có thể không biết rõ tu vi của Lạc Băng Hà sao?
Minh Phàm sợ tới mức mặt trắng bệch, kêu lên: "Sư tôn… Phái tiểu tạp chủng… Phái Lạc sư đệ ra đấu, sợ rằng không thích hợp." Tuy rằng hắn rất vui vẻ khi Lạc Băng Hà bị đánh, nhưng chuyện này liên quan đến vinh nhục của bổn phái a!
Ninh Anh Anh lo lắng đến độ nước mắt trào ra, giống như không phục ôm lấy cánh tay Lạc Băng Hà, vừa dậm chân vừa hét lên: "Đừng mà! Không muốn!" A Lạc không có kinh nghiệm thực chiến, trưởng lão ma tộc cả người đầy gai độc, đại chuỳ đó cũng ít nhất cũng nặng mấy trăm cân, A Lạc sẽ bị đánh chết!
Thẩm Thanh Thu nhướng mày, quát lớn: "Ta nói để cho hắn lên liền để cho hắn lên, các ngươi đối với quyết định của vi sư có gì bất mãn sao? Anh Anh, thả hắn ra."
Ninh Anh Anh thấy sư tôn lạnh mặt, biết không còn cách nào khác.
Lạc Băng Hà trấn an nàng, tuy rằng sắc mặt tái nhợt, vẫn kiên định nói: "Sư tỷ không cần lo lắng. Ta tuy rằng vô dụng, nhưng nếu sư tôn đã phái ta ra sân, ta nhất định sẽ dốc toàn lực, cho dù liều mạng, cũng không làm mất mặt môn phái."
Ninh Anh Anh lau nước mắt buông cánh tay Lạc Băng Hà ra, không đành lòng ở lại chỗ này xem người trong lòng bị đánh, dậm chân vài cái liền khóc bỏ chạy.
Lạc Băng Hà cùng Thiên Chùy trưởng lão đứng đối diện, cho dù cố gắng thẳng lưng cũng không cao bằng một nửa trưởng lão ma tộc, ngược lại tên Thiên Chùy này, thân hình đồ sộ đứng ở đó, so với Lạc Băng Hà còn đang phát triển, liền hình thành một loại cảm giác áp bức. Cả người tản ra ma khí cuồn cuộn.