Một đường bôn ba, đoàn người trở về Thương Khung Sơn.
Trước khi xuất phát, Ninh Anh Anh hưng phấn dắt một con ngựa cao lớn tới, nói với Lạc Băng Hà: "A Lạc, đệ xem! Ta đặc biệt mua nó cho đệ, rất khoẻ mạnh! Đệ có thích không?"
Còn chưa nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Lạc Băng Hà, Ninh Anh Anh gật đầu như thể đã hiểu, nhìn về phía xe ngựa.
Hắn nhìn qua, mặt trời ban mai vừa ló dạng, nhiệt độ có chút thấp, gió lạnh thổi qua, rèm xe khẽ đung đưa, ánh mặt trời chiếu lên xe ngựa được chạm khắc tinh xảo, một mảng ấm áp.
Chuyện đầu tiên phải làm khi trở lại Thương Khung Sơn, chính là lên Khung Đỉnh Phong do chưởng môn trấn thủ, báo cáo công tác với Nhạc Thanh Nguyên.
Thẩm Thanh Thu dẫn các đệ tử lên Khung Đỉnh Phong, còn chưa bước vào đại sảnh, Nhạc Thanh Nguyên đã mang theo đệ tử ra nghênh đón.
Hai người vừa mới gặp mặt, tay phải Nhạc Thanh Nguyên liền nắm mạch môn của Thẩm Thanh Thu.
Lạc Băng Hà cả kinh, thấy chưởng môn không làm gì, chỉ ngưng thần nín thở, như thể đang kiểm tra, một lát sau mặt giãn ra, buông tay sư tôn, cười nhẹ, cùng Thẩm Thanh Thu bước vào đại sảnh, hỏi: "Lịch luyện thế nào?"
Ngữ khí thân thiết như huynh trưởng.
Thẩm Thanh Thu nói: "Không đạt yêu cầu." Mục đích lần này xuống núi là trừ ma, thứ hai là rèn luyện đệ tử, nhưng chúng đệ tử ngay cả cọng tóc của Bác Bì Ma còn chưa chạm vào.
Nhạc Thanh Nguyên nói: "Không nóng vội."
Hai người vào trong ngồi, Thẩm Thanh Thu nói với các đệ tử: "Vi sư cùng chưởng môn có lời muốn nói, các ngươi về Thanh Tĩnh Phong trước đi."
Lạc Băng Hà cùng các sư huynh đệ "Vâng", liền lui ra.
Chạng vạng, Lạc Băng Hà được Thẩm Thanh Thu gọi qua.
Thẩm Thanh Thu nói: "Vi sư muốn vào Linh Tê động bế quan, đây là tâm pháp cho ngươi."
Linh Tê Động nằm phía sau núi, Khung Đỉnh Phong đứng đầu mười hai phong, tập hợp tinh hoa của trời đất. Mà Linh Tê Động, lại là nơi tu luyện tốt nhất của Khung Đỉnh. Các trưởng bối hoặc đệ tử ưu tú trong phái đều có thể thỉnh cầu vào động tu hành bế quan. Chỉ khi được chưởng môn cho phép, mới có thể thông qua.
Nhạc Thanh Nguyên đối với Thẩm Thanh Thu trước nay đều luôn là hữu cầu tất ứng, y muốn vào Linh Tê Động bế quan, Nhạc Thanh Nguyên đương nhiên sẽ không từ chối.
Lạc Băng Hà tiếp nhận tâm pháp, hỏi: "Sư tôn vì sao lại cho đệ tử một quyển tâm pháp hoàn toàn khác?"
Thẩm Thanh Thu nói: "Thể chất của ngươi đặc biệt, không thể dựa theo tâm pháp bình thường của bổn môn mà tu hành." Khẽ phất tay áo, mặt có vẻ mệt mỏi: "Được rồi, ngươi trở về nghỉ ngơi đi." Nói xong liền rời đi.
Lạc Băng Hà nhìn bóng lưng sư tôn rời đi, nâng tâm pháp, nội tâm xao động không thôi.
Đây là tâm pháp sư tôn dành riêng cho hắn! Hắn càng thêm quyết tâm tu luyện chăm chỉ, tuyệt đối không để sư tôn thất vọng!
Những ngày tiếp theo, Lạc Băng Hà ngày ngày dốc lòng nghiên cứu tâm pháp sư tôn cho, nhưng dù sao cũng không có người chỉ dẫn, ngay cả khi hắn thiên tư thông minh cũng tiến bộ chậm chạp, nhưng nhìn chung vẫn có chút thành tựu.
Lạc Băng Hà càng tu càng cảm thấy đây thật sự là tâm pháp thích hợp với thể chất của mình, trước kia đại sư huynh cho tâm pháp, lúc tu luyện giống như là đối mặt với một bức tường, như thế nào cũng không thể đi tới. Trong lòng đối với sư tôn càng thêm cảm kích.
Đại sư huynh cũng không giống ngày thường, không biết chuyện gì xảy ra, tuy rằng vẫn là đối với mình không tốt nhưng không còn khắc nghiệt như trước
Ban ngày luyện kiếm pháp cùng quyền cước, ban đêm thiền định tĩnh tâm, thời gian trôi qua rất nhanh, lúc hồi thần ngẫm lại đã gần một tháng không nhìn thấy sư tôn, ngũ quan nhu hoà như được nước mài giũa, thanh y lay động, khí chất tao nhã, giống như thế ngoại tiên nhân.
Còn có mái tóc đen mượt không giấu được da thịt trắng nõn, vết trói đỏ hồng, biểu tình xấu hổ tức giận...
Dừng lại! Dừng lại!!
Lạc Băng Hà che mặt nóng như lửa đốt, hắn đang nghĩ cái gì thế này!! Đó chính là sư tôn thần thánh bất khả xâm phạm!!
Hắn tát mình một cái, vội vàng đi ra ngoài hóng gió.
Lát sau, đại sư huynh đến, hô to: "Ra ngoài! Tập hợp!"
Các sư huynh đệ lần lượt ra ngoài.
Kho củi cùng ký túc xá của đệ tử nằm cạnh nhau, Lạc Băng Hà cũng đi ra.
Đại sư huynh nói: "Chưởng môn sư bá xuống núi giải quyết công việc, bảo chúng ta đi Khung Đỉnh Phong đón sư tôn xuất quan, điểm danh rồi đi theo ta. Lý Mi, Thích Hâm, Ninh Anh Anh..."
Không có tên Lạc Băng Hà, hắn nói: "Đại sư huynh, ta cũng muốn đi đón sư tôn."
Minh Phàm liếc hắn một cái, Lạc Băng Hà vốn tưởng rằng sẽ bị cự tuyệt, lại nghe đại sư huynh nói: "Theo ta."
Thương Khung Sơn có cầu nối liền mười hai phong, bọn họ bước lên cầu treo, bốn phía cây xanh trùng trùng điệp điệp, mây mù lượn lờ, khắp nơi đều là tiên khí, Lạc Băng Hà lại mơ hồ cảm giác bất an, nhưng cho đến lúc tiến vào đại sảnh Khung Đỉnh Phong cũng không có chuyện gì phát sinh, không khỏi lại cảm thấy mình đa nghi.
Thủ đồ của chưởng môn tiếp đón bọn họ, một đám người đang hàn huyên, chợt nghe được thanh âm giống như tiếng xiềng xích thật lớn, sau đó từng tiếng nổ vang lên, giống như là có vật khổng lồ nện vào núi, toàn bộ mặt đất đều rung chuyển.
Chưởng môn thủ đồ cùng Minh Phàm lập tức đứng lên, thủ đồ nói: "Chuyện gì xảy ra?!"
Minh Phàm nhíu mày: "Lý Mi ngươi đi xem một chút! Đi nhanh rồi quay về!"
Lý Mi đáp một tiếng liền nhanh chóng rời đi, Lạc Băng Hà nét mặt ngưng trọng.
Một lát sau, bên ngoài dần trở nên ồn ào, Lý Mi hét to xông thẳng vào, cả người đầy máu: "Ma tộc gϊếŧ vào! Đại sư huynh! Ma tộc đã gϊếŧ vào!" Hắn vừa hoảng sợ vừa bi phẫn nói: "Cầu nối Khung Đỉnh với các phong khác đều bị chặt đứt! Các sư huynh đệ canh giữ đều..."
Hắn chưa nói xong, lại có một đệ tử Khung Đỉnh Phong xông vào, còn chưa mở miệng, chưởng môn thủ đồ đã nói: "Ta biết rồi."
Thương Khung Sơn bị ma tộc tập kích, quả thực là vớ vẩn! Chưởng môn thủ đồ cùng Minh Phàm trên mặt đều hiện lên một tia không dám tin, nhưng vẫn lập tức trấn tĩnh dẫn mọi người lao ra ngoài.
Khung Đỉnh Phong một mảng hỗn độn, khói lửa bốc lên bốn phía, đệ tử hoảng loạn chạy khắp nơi xen lẫn với ma tộc, chuông báo động vang lên từng hồi.
Lý Mi phẫn nộ nói: "Ma tộc hèn hạ, thừa dịp chưởng môn xuất sơn, sư tôn bế quan, vậy mà dám lên tận Khung Đỉnh Phong còn chặt đứt cầu nối để chặn viện thủ, tàn sát đệ tử phái ta, quả thật là tiểu nhân!"
Lạc Băng Hà giận dữ quét mắt bốn phía, thấy mười một phong còn lại một chút động tĩnh cũng không có, tâm càng trầm, chỉ sợ chặt đứt không chỉ là cầu treo dẫn tới Khung Đỉnh, mà cầu nối giữa mười hai phong đều bị chặt đứt, đã rơi vào tình thế bốn bề thọ địch*!
*Nguyên văn四面楚歌: tứ diện Sở ca, bốn bề đều vang lên bài ca nước Sở, ngụ ý bị cô lập bao vây tứ phía. Dựa theo tích Hạng Vũ bị Lưu Bang vây công, nửa đêm nghe xung quanh vang lên giai điệu dân ca nước Sở. Tiếng ca du dương ai oán làm trỗi dậy nỗi nhớ quê nhà của quân Sở (quân của Hạng Vũ), đánh tan chiến ý. Hạng Vũ thấy đại thế đã mất, tự tử bên bờ Ô giang.
Đột nhiên vang lên vài tiếng kêu sợ hãi, vài tiểu đệ tử hoảng loạn chạy tới nơi này, phía sau là một ma tộc hùng tráng, các tiểu đệ tử hét to: "Sư huynh cứu ta! Sư huynh cứu ta!"
Chưởng môn thủ đồ một kiếm xẹt qua, kiếm khí sắc bén thoáng cái liền đem tên ma tộc kia chém làm hai nửa ngã trên mặt đất.
Thủ đồ u ám hỏi Minh Phàm: "Thẩm sư thúc thế nào rồi?"
Minh Phàm lo lắng nói: "Vẫn chưa xuất quan."
Thủ đồ lớn giọng nói: "Rất tốt, lại dám khinh phong ta không có trưởng bối trấn giữ." Tiên kiếm chỉ thẳng: "Mọi người theo ta gϊếŧ địch! Để cho ma tộc biết sự lợi hại của đệ tử phái ta!"
Mọi người hào khí ngút trời, đáp: "Được! Gϊếŧ chúng!"
Dọc theo đường đi, các đệ tử tán loạn khắp nơi nghe theo hiệu triệu, nhao nhao gia nhập đội ngũ. Song phương giao chiến, nhưng ma tộc không chỉ số lượng đông đảo còn có nhiều trưởng lão trợ thủ, khiến các đệ tử liên tiếp bại lui, rất nhanh đã đánh vào đại điện Khung Đỉnh Phong.
Đệ tử Khung Đỉnh Phong cùng đám người Lạc Băng Hà Minh Phàm đẫm máu chiến đấu liều mạng gϊếŧ địch, song phương đang giằng co, phía sau một giọng nói phấn khích truyền đến: "Thẩm sư thúc xuất quan rồi! Thẩm sư thúc xuất quan rồi!" "Tiểu nhân ma tộc chờ chết đi!"
Đám người Lạc Băng Hà kinh hỉ quay đầu lại, liền thấy Thẩm Thanh Thu dẫn theo một đám đệ tử chậm rãi đi tới, vẻ mặt nghiêm trang, tóc đen bay múa, thanh y phấp phới.