Yêu Đương Với Học Sinh Cấp Ba

Chương 14

Lại lần nữa bị Hình Tố đùa bỡn, Lâm Nghiệt uể oải cả một buổi chiều, sách cũng xem không vào một chữ mà chơi bóng cũng liên tiếp mắc phải những sai lầm không đáng có.

Sau khi hết trận đấu, Chung Thành Khê chạy đến siêu thị mua hai chai nước uống thể thao rồi ném cho anh một chai: “Lại nhớ đến cô gái nào à?”

Chỉ nữa giờ ở trong sân thi đấu, Lâm Nghiệt đã nhìn điện thoại không biết bao nhiêu lần, liếc qua liếc lại cái màn hình đang bị khóa.

Chung Thành Khê cứ cảm thấy hình như Lâm Nghiệt đang có điều gì đó mờ ám muốn giấu mình: “Có phải cậu lại ở sau lưng tớ lén lút quen người nào đó rồi không? Hai người chúng ta không phải đã nói trước với nhau là có thể tán tỉnh nhưng không thể nghiêm túc rồi sao? Cậu định phản bội tớ à?”

Lâm Nghiệt buồn bực trong lòng, không thèm để ý đến anh ta: “Cút đi.”

Chung Thành Khê giả bộ kêu gào: “Mẹ kiếp! Lâm Nghiệt, cậu thay đổi rồi! Cậu không còn yêu tớ nữa!”

Lâm Nghiệt cất điện thoại vào túi, dùng cánh tay bóp cổ anh ta: “Cậu rảnh rỗi quá hả?”

Chung Thành Khê bị siết đến sắp nghẹt thở mà miệng vẫn không ngừng gào lên: “Vãi thật! Ám sát cả chồng! Cậu chết chắc rồi Lâm Nghiệt, xem ra vị trí dưới âm tào địa phủ là sắp xếp riêng cho cậu rồi.”

Lâm Nghiệt nào có rảnh để chơi đùa cùng anh ta, anh buông tay rồi đi về phòng học.

Chung Thành Khê lật đật đuổi theo.

Lúc bước chân vào cửa lớp, lớp trưởng lớp chuyên Toán đang phát bài kiểm tra, những người làm bài kiểm tra ở tiết thứ hai và tiết thứ ba của buổi sáng thì buổi chiều đã có kết quả, Lâm Nghiệt chỉ còn thiếu hai điểm nữa là đạt điểm tối đa, điều này làm cho Chung Thành Khê tức giận không ít : “Không phải chứ, cậu làm bài kiểm tra trong tình trạng mất hồn mất vía như thế mà cũng đạt điểm cao vậy sao? Dựa vào cái gì, thật là không công bằng mà?”

Lớp trưởng lớp chuyên Toán vừa lúc đi ngang qua, tình cờ nghe thấy liền bước tới xen miệng vào nói: “Cho dù cậu ấy mất hồn mất vía thì từ trước đến nay học lực của cậu ấy vẫn luôn đứng đầu tất cả, không hề thay đổi.”

Chung Thành Khê liếc mắt lườm cô ta một cái: “Lắm mồm thế? Sao ở đâu cũng thấy cậu hết vậy.”

Lớp trưởng lớp chuyên Toán cũng liếc nhìn anh ta: “Cậu lo cho cái thân của cậu trước đi kìa. Mười người từ phía dưới đếm lên sẽ bị phạt bắt chạy vòng tròn ngoài sân chơi đấy.”

Chung Thành Khê trợn tròn hai mắt, thậm chí quên mất chuyện vừa nãy, nhanh chóng túm lấy tay cô ta, hỏi: “Tôi xếp thứ bao nhiêu?”

Lớp trưởng lớp chuyên Toán cười cười: “Vừa vặn đứng ở vị trí thứ mười từ dưới đếm lên.”

Chung Thành Khê khóc không ra nước mắt: “Con mẹ nó chứ...”

Sau đó lớp trưởng lớp chuyên Toán tiếp tục phát bài kiểm tra, lúc phát cho Giang Nhược thì hơi dừng lại, nói nhỏ: “Thầy Triệu kêu cậu học xong nhớ ghé văn phòng một chút, thầy ấy có việc muốn gặp cậu.”

Chung Thành Khê vốn là một người ưa tọc mạch vội vã đi qua, cầm bài kiểm tra lên, cười đầy quỷ dị: “Gặp phiền phức gì sao? Sáu mươi tám điểm? Còn không bằng tôi nữa. Cậu dùng ngón chân để làm bài à? Bài kiểm tra này so với trình độ thực tế của cậu khác nhau nhiều quá.”

Giang Nhược mím môi không nói lời nào, giật lại tờ giấy kiểm tra rồi nhét vào trong ngăn bàn.

Chung Thành Khê hứ một tiếng, trợn mắt lên cất giọng oang oang: “Chuẩn bị biểu diễn tiết mục qua sông phá cầu.”

Giang Nhược bây giờ ngày nào đến lớp cũng ăn diện, trước nay anh ta vẫn luôn mang đôi giày nhãn hiệu Hongxing Erke, nhưng không biết từ bao giờ đã thay bằng nhãn hiệu TS&AJ. Cả người khác hẳn hoàn toàn so với trước đây. Chuyện đó thì cũng thôi đi, đáng giận nhất là cậu ta bắt đầu tỏ ra không hề quen biết với Lâm Nghiệp.

Từ trước đến nay Lâm Nghiệt lại là người rất tùy ý, đối với mọi chuyện đều rất dửng dưng. Nhưng con người Chung Thành Khê thì khác, anh ta là người rất nhỏ nhen, vì vậy anh ta liền thay đổi thái độ của mình với Giang Nhược, tìm cách gây khó dễ cho cậu ta ở khắp mọi nơi. Đáng tiếc Giang Nhược lại là một người nhu nhược và yếu đuối, cho dù ai làm gì cũng coi mình như người chết, vì vậy chẳng lần nào thèm nỗi giận với anh ta.

Chuông vào lớp vừa vang lên, giáo viên bộ môn bước lên bục giảng.

Đây chính là thời gian thích hợp cho đám học sinh của ba dãy cuối lớp tiếp tục ngủ gật. Lâm Nghiệt ngồi chính giữa là người duy nhất lắng nghe cô ấy giảng bài, thoạt nhìn có vẻ rất khác biệt so với hoàn cảnh xung quanh.

Có thể do sự khác biệt này chênh lệch quá lớn nên giáo viên bộ môn không nhịn được, sau khi tan học liền gọi Lâm Nghiệt đi theo mình, cô ấy đem những kiến thức hoá học mà mình tổng kết được nói cho anh biết: “Lúc lên lớp tôi đã dạy cho các em một nửa kiến thức, phần còn lại tôi sẽ dạy riêng cho một mình em.”

Đây là chuyện tốt, Lâm Nghiệt hoàn toàn không có lý do từ chối.

Giáo viên bộ môn vẫn còn chút nghi ngờ về thái độ của anh: “Em không hỏi tôi vì sao với tư cách là giáo viên mà tôi chỉ dạy cho học sinh của mình một nửa kiến thức sao?”

Lâm Nghiệt: “Chuyện này đâu có liên quan đến em ạ.”

Giáo viên bộ môn mỉm cười, vỗ vai anh: “Đúng vậy, rất thẳng thắn. Tôi không quan tâm đến việc những giáo viên khác làm như thế nào. Riêng tôi, tôi luôn thiên vị đối với những người có tài năng và ham học hỏi. Họ thậm chí không thể tiêu hóa hết một nửa kiến thức mà tôi đã truyền dạy, vậy nên nửa còn lại tôi cũng lười không muốn dạy thêm cho bọn họ nữa.”

Nói xong, cô ấy cũng không giữ Lâm Nghiệt ở lại nữa, kêu anh trở về lớp học.

Từ trong văn phòng làm việc đi ra, Lâm Nghiệt đυ.ng phải tên thầy giáo thuê phòng của mình, nhìn thấy Lâm Nghiệt sắc mặt anh ta liền trầm xuống, thái độ nói chuyện của anh ta khác hoàn toàn so với lúc trước: “Cậu tới đây gặp tôi một chút.”

Lâm Nghiệt đoán có lẽ vì anh ta đã nhìn thấy anh và Hình Tố đi cùng nhau nên mới khó chịu như vậy.

Vừa mới bước vào văn phòng làm việc, thầy giáo đã đóng cửa phòng lại, ở trước bàn làm việc đi tới đi lui, chừng hơn nửa phút mới quay đầu hỏi anh: “Cậu nói ra ngoài ăn cơm là cùng Hình Tố đi ăn?”

Lâm Nghiệt không muốn trả lời: “Đây là việc cá nhân của em.”

Tên thầy giáo tức giận thở hổn hển, trừng mắt nhìn chằm chằm anh, mặt dài ra giống hệt như một khối mạt chược: “Cậu chỉ cần nói là cậu với cô ấy đi ăn trưa với nhau đúng không?”

Lâm Nghiệt đưa mắt liếc nhìn đồng hồ trên tường sau lưng anh ta, nhàn nhạt nói: “Sắp đến giờ vào lớp rồi, thưa thầy.”

Tên thầy giáo sợ anh bỏ đi, vội nắm chặt cánh tay anh lại: “Cậu với cô ấy có quan hệ như thế nào?”

Lâm Nghiệt cũng nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi này, vừa nghĩ đến anh mới chợt nhận ra rằng mình không có bất kỳ quan hệ gì với Hình Tố. Nghĩ đến đây, trong lòng anh lại trở nên bực bội, gỡ tay của tên thầy giáo ra rồi quay người rời đi.

Tên thầy giáo còn khó chịu hơn cả anh, hình ảnh Hình Tố đưa tay chạm vào đùi Lâm Nghiệt như đã khắc sâu trong tâm trí anh ta, không thể nào xóa được. Anh ta rất muốn tìm cô hỏi thử xem, lại sợ mình quá đường đột, chẳng may đây chỉ là một sự hiểu lầm thì sau này anh ta không còn cơ hội để nói chuyện với Hình Tố nữa. Nhưng nếu không hỏi, anh ta thực sự không thể tiếp tục bình tĩnh để đứng trên bục giảng nữa.

Nhìn Lâm Nghiệt rời đi, anh ta tự an ủi mình: “Có lẽ chuyện không đến mức ấy, kinh nghiệm xã hội của Hình Tố vô cùng phong phú. Làm sao có thể có mối quan hệ gì khác thường với một đứa học sinh cấp ba được chứ? Có thể chỉ là họ hàng cũng nên. Đúng vậy, có thể là họ hàng, cháu trai hay em trai gì đó. Đúng, chắc chắn là như vậy.”

Anh ta lầm bầm nói với bản thân một hồi lâu, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.