Yêu Đương Với Học Sinh Cấp Ba

Chương 15

Từ lúc ăn sủi cảo với Hình Tố đến nay đã được một tuần, kỳ thi hàng tháng kết thúc, phân chia thứ hạng cũng đã xong, nhưng anh vẫn chưa có bất kỳ tin tức nào của Hình Tố, Lâm Nghiệt không muốn bị cô dắt mũi nên không chủ động tìm cô, giống như Hình Tố chẳng ảnh hưởng đến anh là bao.

Lâm Nghiệt tiện tay mở ra liền nhìn thấy hai dòng chữ viết có vẻ xinh xắn: “Lưu Tư Huệ lớp Chín tổ chức sinh nhật tại MAGO, cô ấy nhờ tôi nói với anh một tiếng, cô ấy hy vọng anh đến.”

MAGO là một KTV gần Điếu Ngư Đài. Nhà Hình Tố ở ngay chung cư đó.

Khi anh cầm tờ giấy này và nhìn nó trân trân vài chục giây, thay vì vo tròn thành một cục như bình thường rồi vứt đi, anh đã biết mình không thể giả vờ được nữa. Hình Tố thực sự ảnh hưởng rất lớn, rất lớn đến anh.

Cuối cùng, anh lấy điện thoại di động ra, mở WeChat, chọn hộp thoại với Hình Tố rồi gõ một dòng chữ: Tôi sắp đến Điếu Ngư Đài có chút việc.

Gõ xong bèn xóa đi, đổi sang câu khác: Tối nay tôi đến MAGO.

Hình như cũng không ổn, lại xóa: Gần Điếu Ngư Đài có chỗ nào tụ tập không? Bạn cùng lớp của tôi tổ chức sinh nhật ở đó.

Như vậy thì rõ ràng quá, tiếp tục xóa: Phòng bao lớn của MAGO bao nhiêu tiền?

Đúng là một câu hỏi ngu ngốc ... lại xóa.

Lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, Lâm Nghiệt không còn tâm trạng nữa, gõ một câu đầy tức giận: Người như chị vĩnh viễn đừng tìm tôi.

Ngón cái dừng trên phím gửi đi một hồi lâu nhưng mãi vẫn không nhấn xuống, anh dời tay đến phím xóa, xóa dòng chữ này đi. Bỏ đi, yêu đương con mẹ gì đâu mà tìm với không tìm.

Người phụ nữ này nói chuyện không đáng tin cậy, gì mà sớm muộn gì cũng là của anh, nhảm nhí!

Sau khi ăn trưa xong, Lưu Tư Huệ tự mình đến mời —— cô ta đứng ở cửa sau, nhờ bạn học ngồi ngay đó gọi Lâm Nghiệt xuống giùm mình.

Người bạn cùng lớp kia cất giọng nói vang dội: “Lâm Nghiệt! Có người tìm!”

Hai mươi phút trước buổi tự học là giờ nghỉ trưa, tất cả mọi người đều nằm sấp trên bàn nghỉ ngơi, bạn học ở cửa sau hô một tiếng làm tất cả đều tỉnh dậy. Hơn nửa lớp nhìn về phía cửa, thấy Lưu Tư Huệ của lớp Văn Hoá hiếm khi ăn diện l*иg lộn thì tỉnh cả ngủ, hét toáng lên.

Chung Thành Khê và Lâm Nghiệt đi ra ngoài, còn chưa kịp nói chuyện, Lưu Tư Huệ đã nhét vào tay Lâm Nghiệt một tờ giấy nhỏ, xong rồi bỏ chạy.

Chung Thành Khê giật tờ giấy trong tay Lâm Nghiệt, hết ngó mặt trước qua ngó mặt sau, là một tờ giấy màu, còn có mùi thơm: “Cái quái gì đây? ”

Lúc vừa lên cấp ba Lâm Nghiệt nhận được thứ này nhiều nhất, sau đó mọi người biết ra anh là kiểu người ‘không quen miễn lại gần’, hơn nữa mỗi khoá đều có không ít các học sinh mới, nên không cần thiết phải treo cổ trên một cái cây như anh để rước thêm buồn bực. Điều kiện gia đình của học sinh thời nay nhìn chung cũng không tệ, ai cũng là bảo bối, vấp phải trắc trở một lần đã là cực hạn, rất hiếm người nhiều năm không được đáp lại mà vẫn còn kiên trì.

Chung Thành Khê mở tờ giấy ra, đọc thành tiếng: “Lâm Nghiệt, tớ tổ chức sinh nhật ở MAGO lúc chín giờ tối, hy vọng cậu có thể đến. ”

Anh ta đọc xong chửi bậy một tiếng: “Đậu, sao không gọi tớ? ” Lâm Nghiệt không nói gì, đi tới phòng vệ sinh.

Chung Thành Khê đuổi theo: “Cậu có đi không?”

“Sao lại không đi.”

Chung Thành Khê xém chút nữa muốn rớt con ngươi ra ngoài: “Cậu đừng nói với tớ gần đây cậu khác thường là vì Lưu Tư Huệ nha? Cô gái đó sao đẹp bằng Hề Đa Đa chứ?”

Lâm Nghiệt đi vệ sinh, Chung Thành Khê ở bồn bên cạnh quay đầu nhìn đồ chơi của hắn, thở dài một hơi, nói nghiêm túc: “Lần sau đi tắm đừng gọi tớ, có gọi cũng không đi. ”

Lâm Nghiệt giải quyết xong thì kéo quần lên: “Không phải lần nào cũng là cậu gọi tớ à?”

“...” Chung Thành Khê không tài nào nổi điên được.

Ra khỏi nhà vệ sinh, anh ta tiếp tục hỏi Lâm Nghiệt: “Vậy tớ có thể đi không? Cậu nói với cô ta giùm tớ một tiếng, tớ cũng muốn đi.”

“Tự hỏi đi.”

Chung Thành Khê có quen cô ta đâu: “Không quen biết thì đi thế nào? Người ta cũng không mời tớ, tớ phải đi nịnh nọt à? Tớ không thể làm điều đó.”

Lâm Nghiệt liếc anh ta một cái: “Không phải sở trường của cậu à?” Mí mắt Chung Thành Khê cụp xuống: “Cậu chán chết được. ”

Lâm Nghiệt cười: “Tớ sẽ hỏi cho cậu.”

Chung Thành Khê sung sướиɠ nói: “Vậy mới là ‘hảo anh em’ chứ, chốt!”

Buổi tự học kết thúc lúc 9:40 tối, trong nhà lão Triệu có việc nên không rãnh giám sát bọn họ, Lâm Nghiệt và Chung Thành Kỳ bèn trốn tiết cuối cùng, đến văn phòng lấy trộm tờ phiếu giả, bắt chước chữ ký tay của ông để ra khỏi cổng trường.

Từ trường Trung học số 6 bắt taxi đến MAGO khoảng tầm ba mươi phút, đến nơi thì cũng vừa đúng lúc khai tiệc.

Lâm Nghiệt đứng trước cửa nhìn thoáng qua chung cư quốc tế Điếu Ngư Đài, Chung Thành Khê bắt được: “Nhìn gì vậy? ”

Anh thu lại tầm mắt, đi vào MAGO: “Không có gì.”

Chung Thành Khê cũng không thèm để ý, xoa xoa tay, lộ ra nụ cười hèn mọn: “Tưởng Thuần lớp 9 kia dáng dấp rất đẹp, tớ cảm thấy còn đẹp hơn Lưu Tư Huệ, nếu cô ấy ở đây tớ có thể thêm Wechat của cô ấy.”

Nói xong, quản lý trước sảnh đi tới nghênh đón bọn họ: “Hai vị có hẹn trước không?”

Chung Thành Khê tiếp lời: “Có một tiệc sinh nhật của người tên Lưu Tư Huệ, ở phòng 8802. ”

Dứt lời bèn quay đầu hỏi Lâm Nghiệt: “Là phòng 8802 đúng không? ”

Quản lý gật đầu: “Vâng, bên này, mời.”

Lúc hai người bước vào phòng riêng, những người khác đang hăng say đùa giỡn bỗng trở nên im lặng.

Chung Thành Khê nhìn lướt qua căn phòng, không ít người, Quách Gia Hàng và Dương Thi Hàm cũng ở đây.

Tưởng Thuần chọt khuỷu tay vào Lưu Tư Huệ, hất cằm về hướng Lâm Nghiệt: “Tới rồi kìa.”

Lưu Tư Huệ hơi cúi đầu, khóe miệng sắp muốn nở ra hoa, cô ấy điều chỉnh lại biểu cảm rồi bước tới, chủ động đưa tay chào hỏi: “Cậu tới rồi à. ”

Đang nói chuyện thì tia laser chiếu chính xác vào mặt cô ấy, vẻ mặt phơi phới kia hoàn toàn lọt vào mắt Lâm Nghiệt và Chung Thành Khê.

Chung Thành Khê mồm rách, bắt đầu “chậc chậc” hai tiếng: “Tém tém lại bớt, nước dãi muốn chảy cả ra rồi kìa. Sao thế? Định ăn thịt người luôn à? ”

Tâm trạng đang tốt đẹp của Lưu Tư Huệ cứ như vậy bị anh ta phá hủy: “Không nói không ai bảo cậu câm.”

Chung Thành Khê lắc đầu, vẫn là Hề Đa Đa dịu dàng hơn, dù thế nào cũng giống như một con cừu nhỏ, còn Lưu Tư Huệ này ngại ngùng kiểu nửa mùa, giờ thì vẫn tỏ ra dịu dàng ngoan ngoãn, chốc nữa lại biến hình ngay.

Lắm mồm vài câu xong, bữa tiệc sinh nhật cũng nên bắt đầu.

Nhân viên phục vụ đẩy xe bánh ngọt vào, Tưởng Thuần bắt nhịp vỗ tay: “Đến rồi! Đến rồi! Bánh sinh nhật đến rồi!”

Mấy người lớp Chín cũng vỗ tay theo, hát bài chúc mừng sinh nhật, bầu không khí nháy mắt trở bên sôi nổi.

Chung Thành Khê thích nhất những dịp như thế này, anh ta nhanh chóng hòa mình cùng bọn họ. Lâm Nghiệt không có tâm trạng, đứng sang một bên, toàn bộ quá trình đều dí mắt vào điện thoại.

Dương Thi Hàm hét lên: “Ước đi ước đi! Phải nói ra! Nguyện vọng sinh nhật của trường trung học số 6 chúng ta không nói ra thì không thể thực hiện được! ”

Tưởng Thuần cũng nói: “Nói đi! Vừa lúc người nào đó cũng ở đây, đừng giấu giếm nữa. ”

Có người xen vào: “Còn giấu sao? Hỏi khắp trung học số 3 với trung học số 6 còn ai không biết việc này chứ?”

Lưu Tư Huệ chặn đông chặn tây cũng không ngăn được bọn họ mồm nhanh miệng mười: “Các cậu có thôi đi không hả? Tớ còn không biết người ta nghĩ gì đấy! Đừng ầm ĩ nữa, lát nữa xấu hổ rồi tớ biết đón sinh nhật thế nào đây?”

Chung Thành Khê nghe ra: “Đừng mơ tưởng đến Nghiệt của tôi nữa, không nhìn trên trán cậu ấy viết ba chữ Chung Thành Khê à? ”

Dương Thi Hàm liếc anh ta: “Cậu lượn đi cho nước nó trong.”

Tưởng Thuần không bận tâm đến sự quấy rối của Chung Thành Khê, lại bỏ thêm củi vào đống lửa của Lưu Tư Huệ: “Cậu mà không lo ước là người nào đó sẽ bị lớp Nghệ Thuật cướp đi đấy. Đến lúc đó mặt mũi của lớp Văn Hóa chúng ta biết bỏ đi đâu?”

Dương Thi Hàm liên tục “Xì” mấy tiếng: “Lớp Nghệ Thuật của chúng tôi thì làm sao?”

Tưởng Thuần ôm eo cậu ta, cười: “Nói giỡn nói giỡn, chủ yếu là người nào đó của lớp các cậu quá mạnh, khiến người khác thấy rất nguy hiểm. ”

Quách Gia Hàng không thích nghe lời này: “Nói nhiều như vậy làm gì? Đáng để cậu nịnh nọt vậy sao? Đồ chơi thối nát các người thích thì cầm đi, lớp Nghệ thuật chúng tôi không cần, cũng đừng diễn cho chúng tôi xem nữa. ”

Dương Thi Hàm trầm mặt. Cho dù cô ta lợi dụng sơ hở để trở thành người yêu của Quách Gia Hàng, nhưng cũng chỉ có thân phận người yêu này chứ không thể lọt nổi vào trái tim anh ta. Trong lòng anh ta chỉ có Hề Đa Đa.

Chung Thành Khê nhổ một ngụm nước bọt: “Mày con mẹ nó ở đó ra vẻ cái gì? Ai thèm quan tâm mày? Bị đánh chưa đủ à? Tao và Nghiệt nhất định phải ném mày xuống chân tường lần nữa mày mới có thể làm người hả? ”

Quách Gia Hàng ném ly rượu xuống đất: “Mày có quyền nói chuyện ở đây sao? Đồ chó cậy chủ!”

Mắt thấy không khống chế được tình hình, Lưu Tư Huệ cầm lấy micro: “Đừng đừng đừng! Đại ca đại ca! Sinh nhật của tôi, đừng làm ầm ĩ!”

Tưởng Thuần cũng nói: “Là tôi nói sai, lỗi tôi, lỗi tôi. Nể mặt hôm nay là sinh nhật của Huệ Huệ, lát nữa tôi tự phạt thổi ba bình Mỹ Đặc Lợi, được không? ”

Nói đến đây, Chung Thành Khê và Quách Gia Hàng cũng không ho he nữa.

Lưu Tư Huệ sợ lại náo loạn, vội vàng ước nguyện: “Được rồi, tôi ước đây! ”

Trong phòng nhất thời lặng ngắt như tờ.

Lưu Tư Huệ thở dài một hơi, đi tới trước mặt Lâm Nghiệt, hỏi anh: “Lâm Nghiệt, tớ muốn trải qua một ngày Lễ Tình Nhân, cậu có thể giúp tớ không? ”

Lâm Nghiệt đang nhìn trang cá nhân của Hình Tố, mười phút trước cô đăng một trạng thái, là một tấm ảnh, trong ảnh là cún con đang ăn thức ăn cho chó, có một bàn tay đang sờ đầu nó, bàn tay đó đã từng sờ anh, anh nhận ra.

Lưu Tư Huệ không được chú ý có hơi xấu hổ nên cũng không hỏi nữa, cười cười nói: “Bầu không khí buổi tiệc này của tớ không tệ đúng không? ”

Tưởng Thuần quá hiểu Lưu Tư Huệ, bị ăn bơ nhất định rất khó chịu, cô ta bèn giúp Lưu Tư Huệ bỏ qua chủ đề này: “Hát đi, những người trong nhóm chúng ta đều là ca thần, Mạch Bá, cơ hội chứng minh bản thân đã đến! ”

Nhạc đệm đi qua, hiện trường lại náo nhiệt lên, Tưởng Thuần chia bánh ngọt cho mọi người, Chung Thành Khê không muốn, cầm một miếng dưa hấu đi về phía Lâm Nghiệt, đến trước mặt anh mới nói: “Lưu Tư Huệ lần này đã bị mất hết mặt mũi. Cậu cũng thiệt tàn nhẫn, cứ thế làm lơ người ta.”

Lúc đầu anh ta còn tưởng rằng Lâm Nghiệt có một chân với Lưu Tư Huệ, xem ra là anh ta đã nghĩ nhiều rồi, Lâm Nghiệt không thích son phấn dung tục.

Lâm Nghiệt không phải không nể mặt, là anh cơ bản không nghe thấy Lưu Tư Huệ nói gì, lực chú ý của anh đều ở trên tấm ảnh kia của Hình Tố, khi đến chỗ cô cũng không thấy con chó nào, vậy con này lấy ở đâu ra? Cô mới mua nó ư? Hay có người nào đó tặng cho cô?

Nghĩ đến chuyện có thể người nào đó đã tặng cho cô, anh bỗng nhiên chán nản.

Hình Tố là kiểu người không thích an phận, hai người bọn họ vừa mới quen biết cô đã sờ anh, không chừng với người khác cũng như thế.

Càng nghĩ càng phiền, anh không nhịn được gửi cho cô một tin nhắn wechat: “Tôi đang ở Điếu Ngư Đài.” ”

Hình Tố không trả lời.

Lúc này trong phòng đang náo nhiệt, ca hát, nói chuyện phiếm, chơi xúc xắc, chỉ có anh là phiền não không dứt.

Sau mười phút, Hình Tố mới trả lời anh: “Tôi sắp ngủ rồi.”

Lâm Nghiệt càng phiền hơn: “Chị cứ như vậy có nhàm không cơ chứ? ”

Hình Tố thật sự sắp đi ngủ, cô đi Nhật Bản một tuần, ngày đêm bận rộn, thời gian ngủ cũng không có, vất vả lắm chuyện bên kia mới xong, bây giờ rảnh rỗi nghỉ ngơi cô mà không ngủ thì chẳng phải là đồ ngu sao?

Cô không thèm trả lời lại, khóa màn hình, nhắm mắt ngủ.

Lâm Nghiệt không nhận được tin nhắn của Hình Tố thì không muốn đợi nữa, kéo Chung Thành Khê ra: “Đi thôi. ”

Chung Thành Khê không muốn đi: “Đừng như vậy chứ. ” Lâm nghiệt mặc kệ.

Chung Thành Khê còn muốn chơi, hơn nữa còn chưa thêm được WeChat, suýt chút nữa khóc không ra nước mắt: “Cho tớ một cơ hội đi mà, cậu không thích bọn họ thì cũng phải ‘đẩy thuyền’ cho người anh em này chứ? Tớ có thể hạ gục Tưởng Thuần hay không dựa vào phút cuối cùng này đấy. ”

Lâm Nghiệt bị anh ta nói đến đau đầu: “Năm phút. ”

Năm phút quá ít: “Hai mươi phút, cậu cho tớ hai mươi phút, tớ sẽ gọi cậu là ba nguyên một học kỳ.”

Lâm Nghiệt suốt ngày làm ba đã sớm chán ghét: “Nói cái gì khác đi. ”

Chung Thành Khê bắt đầu chơi bài tình cảm: “Được, được rồi. Anh em với nhau mà chút cơ hội này cậu cũng không cho tớ. Tớ xem như là đã nhìn thấu, anh em cái quái gì chứ, toàn là đồ bỏ.”

Lâm Nghiệt là người mềm cứng không ăn, nhưng anh vẫn ở lại, không có gì khác, đơn giản là do Chung Thành Khê quá phiền.

Vì vậy, anh ở lại cho đến khi sinh nhật kết thúc.

Tan cuộc, đoàn người đi ra ngoài, Tưởng Thuần tạo cơ hội cho Lưu Tư Huệ, muốn cho cô ta và Lâm Nghiệt một không gian riêng. Cô ta cho rằng có lẽ Lâm Nghiệt ngại ngùng khi ở trước mặt người khác, không có người ngoài nói không chừng có thể thành công.

Ra khỏi MAGO, Lưu Tư Huệ dưới ánh mắt cổ vũ của Tưởng Thuần đuổi kịp Lâm Nghiệt, đúng lúc anh cũng dừng lại.

Còn chưa nói gì, phía sau đã có giọng nói truyền đến: “Ai vậy?”

Cô ta nhìn về phía trước, chỉ thấy một chiếc SUV màu trắng, một người phụ nữ mặc áo khoác dựa trước xe, tóc dài, môi đỏ, trên tay phảng phất khói, tàn thuốc có ánh lửa, rõ ràng là đã dập tắt.

Lại nhìn Lâm Nghiệt, anh cũng đang nhìn cô gái đó, hơn nữa tư thế này, dường như anh dừng lại là bởi vì nhìn thấy cô gái đó.

Lưu Tư Huệ đột nhiên hoảng hốt, những thứ đã suy nghĩ trước đây bây giờ một câu cũng không thốt nên lời.

Lâm Nghiệt nhìn cô gái kia, không sốt ruột đi qua, anh châm một điếu thuốc trước rồi cùng cô đối mặt qua màn không khí. Anh còn tức giận, không muốn qua đó.

Người con gái kia cũng không vội.

Chung Thành Khê càng nhìn cô gái kia càng quen mắt, đi lên hỏi: “Quen nhau à? ”

Lâm Nghiệt không trả lời, hút xong một điếu thuốc, nói với Chung Thành Khê một câu “Tự về đi” rồi đi qua.

Đến chỗ cô, anh cũng bày ra một thái độ không tốt: “Chị đến đây làm gì?”

Hình Tố rít một hơi thuốc rồi phả lên ngực anh, nâng khuôn mặt phong tình vạn chủng của mình lên: “Đến đón bạn nhỏ nhà chúng ta.”

Lâm Nghiệt xong rồi.