Hình Tố cả một đêm vật lộn đối phó với Ajitsu Shita, vừa xong việc thì gửi tin nhắn cho Lâm Nghiệt. Ajitsu Shita là kiểu người vô cùng cẩn thận, cô cùng với Đàm Tiếu không thể nào phá vỡ được những lý luận logic của anh ta, nếu không thể tìm ra sơ hở trong lời nói của Ajitsu Shita, cô chắc chắn sẽ không đủ điều kiện để nói chuyện với anh ta nữa.
Sau cùng, Hình Tố đành hẹn gặp anh ta ở Lily Bay Health Garden, đưa anh ta đi giác hơi và cạo gió, lúc đó anh ta mới chịu há miệng.
Xong việc, Đàm Tiếu về nhà đánh một giấc ngủ bù.
Còn Hình Tố đã hẹn với Lâm Nghiệt, cho nên cũng nhanh chóng chạy về. Vừa mới bước vào nhà, cửa còn chưa kịp khép, khung cửa đã bị ai đó nắm lấy không buông, cô ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt lại chính là khuôn mặt đáng ghét của Hạ Yến Kỷ.
Hạ Yến Kỷ cũng không nói lời nào, chỉ một mực giữ chặt cánh cửa không cho cô đóng lại.
Hình Tố chán ghét: “Nếu anh còn không chịu buông tay ra, tôi sẽ động thủ thật đấy.”
Hạ Yến Kỷ thẳng thừng đẩy cửa ra, ôm chầm lấy cô.
Hình Tố dùng cùi chỏ đâm vào ngực và bụng của anh ta, anh ta bị đau rên lên một tiếng, nhưng vẫn lì lợm không chịu thả người ra, thậm chí còn ôm chặt cô hơn lúc trước, ngay cả trong hô hấp cũng thể hiện sự sợ hãi sẽ mất đi Hình Tố: “Bà xã, anh lại bị đau đầu rồi, tìm thuốc mãi không ra, có phải bị em giấu đi rồi đúng không?”
Giọng nói của anh ta cũng giống như con người của anh ta vậy, trầm ấm nhẹ nhàng. Dù là ở bất kỳ hoàn cảnh nào, anh ta luôn có thể bình tĩnh nói chuyện, cũng luôn có thể giữ được sự tinh tế và khiêm tốn của mình.
Ngày ấy khi đội trưởng đưa họ đến với nhau, trong đầu Hình Tố còn vẽ ra đủ thứ đẹp đẽ, mạnh mẽ như máy phóng tên lửa, hoặc như máy bay đang oanh tạc bầu trời. Sau khi gặp gỡ nhau vài lần, ấn tượng của cô về Hạ Yến Kỷ chỉ còn là một người đàn ông lịch lãm, ân cần và săn sóc, không có gì đặc biệt đủ để khiến cho hai mắt cô tỏa sáng khi nhìn thấy anh ta.
Sau này khi hai người đã ở bên nhau, cô đối với anh ta lúc gần lúc xa, chính thức thay đổi có lẽ là khi Hình Tố mắc bệnh cúm siêu vi, thực ra tình trạng bệnh cũng không có gì nghiêm trọng lắm, nhưng mọi người trong nhà lại đồn thổi về cô, nói là cô bị mắc bệnh truyền nhiễm rồi, giống như bệnh cúm năm đó vậy.
Lúc ấy cô bị ốm, cả người không còn chút sức lực nào để phản bác lại lời bọn họ nói, chính Hạ Yến Kỷ đã kiên trì đưa cô ra vào, cử chỉ thân mật, cùng cô vượt qua virus, cùng cô vượt qua những lời đàm tiếu xung quanh.
Hình Tố nghĩ rằng trong lòng cô có lẽ cũng có chút yêu thích Hạ Yến Kỷ, nếu không cô cũng sẽ không đồng ý kết hôn với anh ta, kể cả về sau khi phát hiện ra anh ta ở bên ngoài lừa dối mình. Cô đã thực sự cảm thấy rất khó chịu, ghê tởm và khổ sở, nhưng cô vẫn không muốn cho anh ta thêm một cơ hội nữa. Thế nên, có lẽ sự yêu thích này cũng phân chia thành nhiều cấp bậc.
Hạ Yến Kỷ hôn nhẹ lên vành tai cô, thì thầm: “Vợ à, hoa hoè ở sân cũ đã nở rồi. Tháng 4 năm ngoái chúng ta còn cùng nhau hái hoa, còn nấu cả cháo hoa hoè nữa. Em nói nó ăn rất ngon, còn kêu anh nhớ nhắc em là tháng này năm nay đừng quên tới hái.”
Hình Tố lạnh tanh nói với anh ta: “Tôi đã ngủ với bạn học của anh rồi.”
Cơ thể Hạ Yến Kỷ bỗng trở nên cứng đờ, anh ta từ từ buông tay ra, rồi nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu.
Hình Tố rất thích vẻ mặt bây giờ của anh ta. Cô có thể cảm nhận được sự khϊếp sợ, nghi ngờ và đau đớn lúc này ở trong lòng Hạ Yến Kỷ. Tâm trạng cô đột nhiên rất thoải mái. Cô lùi lại hai bước, dựa người vào trên tủ giày: “Còn sảng khoái hơn so lúc làm với anh.”
Mí mắt Hạ Yến Kỷ run lên, trong lòng anh ta vô cùng đau đớn khi nghe Hình Tố nói những lời này, thậm chí anh ta còn nghĩ muốn chết đi cho xong.
Ngược lại Hình Tố lại thấy thật sảng khoái, toàn thân khoan khoái dễ chịu vô cùng.
Hạ Yến Kỷ chầm chậm nắm lấy tay cô: “Em sẽ không làm như thế đâu.”
Vẻ mặt của Hình Tố vẫn bình tĩnh, không nói gì.
Hạ Yến Kỷ đã hoàn toàn suy sụp, anh ta nắm lấy tay cô, chất vấn: “Tại sao?”
Hình Tố cũng muốn hỏi anh ta tại sao: “Trong nhà có cơm, nhưng một hai cũng muốn chạy ra ngoài ăn phân. Còn tôi chỉ là đang thay một con chó khác sau khi phát hiện con chó của tôi ăn phân, vậy cũng không được sao?”
Nếu mức độ đau đớn là một trăm, thì hiện tại Hạ Yến Kỷ đau đớn gấp mấy trăm lần: “Ở đây em cũng có thể đổi hộ chiếu, nhưng em vẫn quyết định về nhà làm. Em muốn cho người nhà em một cơ hội, vậy tại sao không thể cho tôi một cơ hội?”
Đạo lý này thật ra rất đơn giản: “Tôi chỉ là nhớ chị tôi thôi, còn anh thì đâu là cái vẹo gì?”
Từ rất lâu trước kia, Hạ Yến Kỷ đã nghe ba anh ta nói qua là sẽ giới thiệu anh ta với một nữ sĩ quan trong quân đội của họ. Anh ta từng nhìn qua ảnh, cũng từng nghe ba mình miêu tả tỉ mỉ tính cách của cô ấy. Hứng thú của anh ta đối với cô gái này rất là bình thường, lúc gặp mặt cũng không có chút nhiệt tình nào.
Cứ như vậy qua hết nửa năm, anh ta nghe tin cô ấy xảy ra chuyện, sau đó người nhà bèn đưa em gái của cô ấy đến, muốn lừa dối để qua cửa. Lúc đó anh ta cảm thấy cô em gái này thật sự rất đáng thương.
Sau đó, ba anh ta đã sắp xếp cho cô một công việc khác, lại không thể kêu cấp dưới của mình đi làm việc này, cho nên đành phải kêu anh ta đi hỗ trợ. Khi đó đúng lúc đang là mùa xuân, mọi thứ đều trở nên tươi đẹp vô cùng, ở ga tàu cao tốc, lần đầu tiên anh ta gặp cô gái ấy, cô đi đến với ánh mắt phong trần, mặt mày toát lên vẻ khí khái, anh ta tự biết mình đã xong rồi.
Sau đó, anh ta đã cầu xin ba mình giúp đỡ để có thể liên lạc với cô. Không ai biết rằng lúc cưới được cô, anh ta đã hạnh phúc như thế nào? Nhưng phàm là người thì đâu ai chỉ thích duy nhất một thứ? Anh ta chỉ có thể đảm bảo rằng người anh ta yêu nhất là Hình Tố, nhưng anh ta không thể đảm bảo được là anh ta chỉ thích một mình cô mà thôi.
Anh ta lừa dối cô ở bên ngoài có người khác, dù biết điều đó là sai và sẵn sàng trả giá, nhưng anh ta thực sự không muốn mất đi Hình Tố, bởi vì anh ta thực sự rất thích cô.
Hình Tố không muốn lãng phí thời gian với anh ta thêm nữa, buổi trưa cô còn phải đi ăn cơm với cậu em trai. Cậu em trai đó đáng yêu biết bao nhiêu, còn người đàn ông ba mươi sáu tuổi này thì, ôi thôi bỏ đi.
Nghĩ đến đó, cô hạ lệnh đuổi khách: “Thầy Hạ, trước tiên thầy nên nghĩ cách làm sao để giữ được cô bạn gái nhỏ của mình đi đã. Cô ta có vẻ quan tâm rất đặc biệt đến việc anh không có tiền đấy. Anh phải làm việc chăm chỉ vào. Đừng nghĩ rằng con gái bây giờ chỉ ham muốn con người anh là đủ.”
Hạ Yến Kỷ cuối cùng vẫn là một quý ông, anh ta không thể làm ra cái vẻ mặt dày mày dạn được, vì vậy anh ta đành phải rời đi.
Đóng cửa phòng lại, Hình Tố đi về phòng mình. Bellyband chạy đến, vẫy vẫy đuôi với cô. Cô đột nhiên cảm thấy thật may mắn, vì hôm qua lúc đi ra ngoài cô đã vô tình đóng cửa phòng ngủ lại và nhốt luôn nó ở trong đó, nếu không khi nghe thấy động tĩnh của Hạ Yến Kỷ, nó nhất định sẽ chạy ra ngoài.
Chú chó con luôn rất bao dung với chủ nhân của nó, cô không muốn nhìn thấy cảnh nó hòa hợp vui vẻ với anh ta.
Cô đi lấy hộp đồ ăn cho chó, ngồi xổm xuống sờ sờ đầu của nó: “Nhớ nhé, tao mới là người đối xử với mày tốt nhất.”
Giữa trưa, Lâm Nghiệt lại tìm thầy Triệu ký giấy xin phép nghỉ học, thầy Triệu nhìn thấy mà đau hết cả đầu, quát lớn: “Em lại nghỉ học chạy ra ngoài làm cái gì nữa hả?”
“Em đi ăn cơm.”
Thầy Triệu nhướng mày: “Trong nhà ăn không có cơm ăn à?”
Lâm Nghiệt im lặng không trả lời, cơm trong trường học khó ăn thế nào thầy Triệu cũng biết rất rõ.
Tên thầy giáo thuê nhà của Lâm Nghiệt cũng có mặt trong văn phòng, lên tiếng nói giúp anh mấy lời: “Người ta vất vả giành lấy vị trí đứng đầu về cho thầy, ra ngoài cổng trường ăn một bữa cơm thôi mà cũng lầm bà lầm bầm nhiều như vậy, thôi thầy tranh thủ thời gian ký tên đi. Học sinh khác thì có thể còn phải xem xét lại, chẳng lẽ Lâm Nghiệt còn không thể tin ư? ”
Thầy Triệu trợn trắng mắt nói: “Thầy đứng nói chuyện nên không thấy đau thắt lưng. Thầy hiệu trưởng đã gọi điện cho tôi mấy lần rồi, càm ràm việc tôi cho cậu ấy quá nhiều đặc quyền.”
Tên thầy giáo nói: “Không có Lâm Nghiệt đảm bảo chất lượng học sinh của chúng ta năm nay, tuyển sinh năm sau liệu có bị ba trường kia hạ xuống không?”
Thầy Triệu không phản bác nữa, ký vào tờ giấy xin phép nghỉ học của Lâm Nghiệt, sau đó quăng lại một câu: “Về sớm một chút!”
Lâm Nghiệt cầm giấy xin phép đi ra ngoài, tên thầy giáo cũng đi ra ngoài cùng anh. Anh ta cần đi ra ngoài mua hai quyển sách, thuận đường ăn một bữa thịt lừa nướng lửa. Anh ta nhìn Lâm Nghiệt, hỏi: “Đi ra ngoài ăn món ngon gì vậy?”
“Em cũng không biết nữa.” Hình Tố không nói cho anh biết trưa nay ăn gì, lúc anh còn đang trong tiết học cuối cùng thì nhận được tin nhắn của cô, nói rằng đang đợi anh trước cổng trường.
Tên thầy giáo nghe vậy liền mời anh: “Nếu không thì cùng thầy đi ăn đồ nướng đi? Con hẻm phía tây có một tiệm thịt lừa nướng lửa, ăn cũng rất ngon miệng.”
Vừa nói hai người vừa ra khỏi cổng trường.
Lâm Nghiệt ở cửa ra vào dừng lại một chút, nhìn thấy xe của Hình Tố liền trực tiếp bước nhanh tới.
Tên thầy giáo cũng nhìn thấy xe của cô. Anh ta còn cho rằng cô đến đây là để tìm mình, vì thế tất cả các tế bào trên cơ thể anh ta đã trở nên hưng phấn, kích động bước về phía cô, nhưng khi anh ta bước đến gần, Lâm Nghiệt đã lên xe trước. Việc này khiến anh ta vô cùng bối rối.
Xe đang ở giữa dốc, tên thầy giáo đang đứng ở phía đông nam chiếc xe, từ trên cao nhìn xuống có thể nhìn thấy thật rõ ràng Hình Tố tự tay thắt dây an toàn cho Lâm Nghiệt, tay trái còn đặt lên đùi anh, dựa vào thật gần, thân mật vô cùng.
Mãi cho đến khi chiếc xe đã phóng đi xa, anh ta vẫn chưa hoàn hồn lại sau cú sốc mà hình ảnh vừa rồi mang lại.
Tự hỏi trong đầu hai người bọn họ đã quen biết nhau như thế nào?
Hình Tố đưa Lâm Nghiệt đi ăn sủi cảo, đây là một cửa hàng vừa mới mở.
Ngồi trong phòng ăn riêng, Hình Tố cầm thực đơn lên hỏi Lâm Nghiệt: “Cậu ăn tôm bóc vỏ không?”
Lâm Nghiệt không chọn: “Tùy chị.”
Hình Tố gọi một ít món ăn theo khẩu vị riêng của mình, lại gọi thêm một số món ăn khác kèm theo, cuối cùng đưa thực đơn cho người phục vụ.
Khi người phục vụ đi ra ngoài, Hình Tố nhìn về phía Lâm Nghiệt, hôm nay anh mặc bộ đồng phục học sinh nhưng không phải loại trang phục tốt nhất, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo của nhãn hiệu thời trang nào đó, trông khá ưa nhìn.
Lâm Nghiệt thình lình nghiêng đầu sang nói: “Nhìn đủ chưa?”
Hình Tố lắc đầu, đưa tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn anh: “Da dẻ nhìn đẹp nhỉ, là do di truyền sao?”
Những lời này khiến Lâm Nghiệt không có cách nào đáp trả, liền trực tiếp bỏ qua: “Không phải chị cảm thấy không tiện sao? Còn gọi tôi ra đây làm gì?”
Hình Tố không chút nghĩ ngợi đáp: “Tôi chỉ có một chỗ bất tiện duy nhất thôi.”
Lâm Nghiệt biết rõ cô chỉ đang đùa bỡn mình, thế nhưng trong lòng vẫn nóng râm ran. Anh quay mặt đi, không muốn để cho cô nhìn thấy vẻ mặt của mình lúc này. Anh luôn cảm thấy rằng cô có thể đọc được rất nhiều điều từ biểu hiện của anh, mà anh lại không thích cái cảm giác bị người nhìn thấu.
Khi di chuyển, tay anh vô thức chạm vào môi dưới của mình, đấy chỉ là một hành động tự nhiên khi anh đang muốn che giấu điều gì đó, nhưng đúng lúc này Hình Tố tình cờ nhìn thấy vết thương ở trên mu bàn tay anh, ngón tay mảnh khảnh của anh đã biến thành màu xanh, xung quanh còn đỏ bừng một mảng. Cô khẽ cau mày, đứng lên đi tới chỗ anh, nâng cổ tay anh lên: “Đánh nhau à?”
Lâm Nghiệt rụt tay về: “Không có.”
Lúc bước vào tiệm ăn, Hình Tố có nhìn thấy một hiệu thuốc ở ngay bên cạnh, nghĩ vậy cô liền bước ra ngoài.
Cô vừa mới xoay người, đột nhiên bị Lâm Nghiệt đưa tay ra ôm chặt lấy eo, khẽ kéo một cái, cứ như thế yên ổn ngồi vào lòng anh.
Lâm Nghiệt ghé vào tai cô, thì thầm: “Tôi nói, không có.”
Hình Tố quay đầu nhìn khuôn mặt của anh đang ở gần ngay trước mặt, chỉ cần cô có thể đối diện với khuôn mặt này, cô cảm thấy mình thậm chí có thể tha thứ hết thảy sự phản bội của Hạ Yến Kỷ.
Lâm Nghiệt nhìn cô, rồi chậm rãi tiến lại gần nhẹ nhàng hôn môi cô.
Hình Tố đặt tay ngăn miệng anh lại, khẽ nói: “Chuyển chủ đề cũng nhanh thật đấy.”
Trong nháy mắt, khuôn mặt Lâm Nghiệt thoáng hiện lên một tia mất tự nhiên, nhưng cũng chỉ thoáng qua rồi thôi, anh vẫn luôn giỏi kiềm chế sắc mặt của mình: “Chị quản tôi à?”
Bàn tay Hình Tố du ngoạn trên cánh tay anh, từ từ di chuyển xuống dưới, nắm lấy tay anh kéo đến trước mặt, hơi mở hé miệng rồi vươn đầu lưỡi xinh đẹp ra, giống hệt như một chú mèo con liếʍ liếʍ chỗ sưng đỏ trên tay anh.
Lâm Nghiệt dùng hành động thực tế để chứng minh cho cô thấy một loạt hành động vừa rồi của cô đã làm chỗ kia của anh cứng rắn lên thế nào.
Hình Tố đang ngồi trên vật cứng rắn kia, bị vật ấy cấn cấn làm cho da thịt mềm mại của cô không thoải mái lắm, vì vậy cô khẽ vặn người, cọ cọ hai cái. Vẻ mặt của cô vẫn không thay đổi, không ai biết có phải là cô đang cố ý hay không, nhưng cho dù là cố ý hay không thì Lâm Nghiệt cũng không thể chịu đựng thêm được nữa: “Đừng nhúc nhích.”
“Tôi đau.” Hình Tố nói.
Những lời này chẳng khác gì muốn lấy mạng Lâm Nghiệt, anh không thể tiếp tục kiềm chế nữa, sáp tới hôn cô, vừa điên cuồng lại bá đạo, không cho cô có cơ hội thở dốc.
Hình Tố bị hôn đến mức thiếu oxy, nhịp tim của cô cũng đập nhanh hơn.
Lâm Nghiệt cảm giác được hô hấp của cô không thông suốt, vì vậy anh buông cô ra, nhưng chỉ là buông miệng cô ra còn người thì vẫn ôm rất chặt: “Giúp tôi.”
Hình Tố hôn lên sống mũi anh: “Em trai, cậu phải nói là mình muốn chứ.”
Đồ vật kia của Lâm Nghiệt sắp bành trướng đến không chịu nổi, cho nên chỉ có thể thỏa hiệp với cô: “Giúp tôi, được không?”
Hình Tố đứng lên khỏi chân anh, chui xuống dưới gầm bàn, cởi dây lưng quần tây rồi vuốt ve thứ đó của anh qua lớp qυầи ɭóŧ. Quá nóng, độ nóng khiến cô cũng không dám trực tiếp cầm lên, chỉ có thể xoa xoa hai bên mép.
Hơi thở của Lâm Nghiệt càng lúc càng nặng nề, kɧoáı ©ảʍ khiến ngón chân co quắp, từng lớp lại từng lớp trong vô thức mãnh liệt đánh mạnh vào não anh.
Đúng lúc này, người phục vụ mang các món ăn bước vào.
Trong phòng đột nhiên thiếu đi một người, người phục vụ nhướng mày tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng cũng không dám hỏi nhiều. Lúc quay người rời đi, đυ.ng phải ánh mắt của Lâm Nghiệt, nhìn thấy vẻ mặt của anh không ổn cho lắm thì ân cần hỏi: “Anh có chỗ nào không thoải mái sao?”
Lâm Nghiệt không thể nói cho anh ta biết là anh đang rất thoải mái, chỉ qua loa đáp: “Chỉ cảm thấy hơi nóng thôi.”
Đúng lúc này, Hình Tố há miệng cắn vào đầu vật kia, dường như cô đang cố tình xem thử anh có thể đối phó với tình huống hiện tại như thế nào.
Người phục vụ mỉm cười, hạ điều hòa xuống thấp một chút cho anh: “Còn cần gì nữa không ạ?”
Lâm Nghiệt hận không thể khiến anh ta lập tức đi ngay, khó khăn đáp: “Không có.”
Cuối cùng người phục vụ cũng rời đi , Lâm Nghiệt không nhịn được nữa, ngồi xổm xuống, giữ chặt vai cô: “Tôi muốn vào.”
Hình Tố nắm lấy tay anh, mỉm cười nói: “Tôi đói bụng rồi.”
Lâm Nghiệt làm sao có thể để cô chơi đùa mình nhiều lần như vậy, bàn tay hướng xuống phía dưới váy của cô.
Hình Tố khéo léo tránh né, từ dưới gầm bàn chui ra, trở lại ghế ngồi, lấy đĩa rưới chút nước tương lên, chuẩn bị ăn sủi cảo. Cô lấy ngón tay chấm nước sốt, sau đó cho vào miệng mà không hề nghĩ ngợi gì, như thể vừa rồi cô không dùng tay chạm vào đồ vật kia của Lâm Nghiệt mà là dùng miệng mình cắn vào đầu nó. Cô thậm chí còn rất hồn nhiên nói: “Đều tại cậu cả, sủi cảo bị nguội hết cả rồi.”
Lâm Nghiệt điên thật rồi.
Hình Tố vẫn thản nhiên gắp một miếng sủi cảo, chấm vào trong chén nước tương rồi đưa tới bên miệng anh: “Ăn thử đi.”
Lâm Nghiệt chỉ lo nhìn cô, giống như đang nhìn một kẻ thù: “Chị cố ý.”
Đôi mắt của Hình Tố rất đẹp, đẹp đến mức bất luận cô nói điều gì cũng đều là sự thật: “Cậu nhẫn tâm để tôi đói bụng ư?”
Lần này Lâm Nghiệt thật sự không có gì để nói nữa.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Hình Tố đưa Lâm Nghiệt trở lại trường học, anh không ăn thêm miếng thứ hai, cũng không nói một lời, im lặng suốt dọc đường đi, mãi cho đến khi đến trước cổng trường, anh thậm chí còn không muốn ở trên xe thêm một phút giây nào nữa. Anh thực sự rất bực bội trong người.
Hình Tố nắm tay anh, không cho anh bước xuống: “Cậu gấp cái gì chứ? Sớm muộn gì mà chẳng phải của cậu tất?”
Lúc này, Lâm Kiêu thực sự không thể chống đỡ nổi nữa. Dù là một chút cũng không thể.