Lâm Nghiệt rời đi.
Sau khi anh đi, Hình Tố vào nhà vệ sinh xé băng vệ sinh ra. Cô căn bản không tới kỳ, băng vệ sinh được mua trước khi đi vào tiểu khu, cô đã thay nó trong nhà vệ sinh của bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Đàm Tiếu gọi điện thoại cho cô: “Người phụ trách hợp tác đấu thầu sản xuất máy bay chiến đấu lần này bên phía Mitsubishi tên là Ajitsu Shita. Máy bay sẽ đáp cánh lúc mười giờ ba mươi phút, nhưng anh ta đã tìm được công ty vệ sĩ.”
Hình Tố đang thay quần áo: “Tớ biết đó là công ty nào rồi, tớ sẽ qua đó chào hỏi, chúng ta có thể trực tiếp qua đó đón người.”
Đàm Tiếu gật đầu: “Chuyện bên cậu đã xong chưa? Cần mình qua đón cậu không?”
Hình Tố thoa son lên môi: “Tớ đang ở Điếu Ngư Đài.”
Đàm Tiếu biết Hình Tố có một căn hộ ở Điếu Ngư Đài, nhưng nếu cô ấy nhớ không lầm thì buổi tối Hình Tố còn có một cuộc hẹn, “Không phải cậu có hẹn sao?”
Hình Tố đóng thỏi son lại rồi cất đi: “Kết thúc rồi, qua đi.”
Đúng là hành người, từ khách sạn Elan về tới nhà bọn họ, rồi từ nhà bọn họ đi tới sân bay, cũng đâu có gần: “Có chuyện gì mà cậu muốn đích thân qua đó một chuyến vậy? Lại là con mẹ quản lý ngớ ngẩn kia sao?”
Hình Tố không định nói cho cô ấy biết: “Đừng quan tâm, cậu lo cho cái thân cậu trước đi.”
Đàm Tiếu không trêu nổi cô, được thôi, tự lo cho cái thân của mình vậy.
Cúp máy xong, Hình Tố cũng vừa thu dọn xong đồ đạc.
Mitsubishi Heavy Industries muốn tìm đối tác để cùng phát triển và sản xuất một lô máy bay chiến đấu, đồng thời sử dụng hình thức đấu thầu để lựa chọn ra các công ty phù hợp. Hình Tố muốn thông qua cơ hội tham gia đấu thầu lần này để có thể móc nối quan hệ với bọn họ, với mục đích chính là lô thiết bị hàng hải ban đầu kia.
Vốn dĩ ban đầu cô nhận được tin tức nói đối phương tuần sau mới tới, kết quả tới buổi chiều lại nghe Đàm Tiếu nói đó là thông tin giả, buổi tối bọn họ sẽ tới đây, nhưng cô đã có hẹn với Lâm Nghiệt. Kỳ thật có cho anh leo cây cũng không sao, nhưng chỉ cần nghĩ tới dáng vẻ kia của anh, cùng năng lượng phóng túng đó của anh, thì cô lại không muốn lỡ hẹn. Chỉ là gặp anh thì gặp, nhưng cũng không thể chậm trễ chính sự được, cho nên cô mới nghĩ ra chủ ý ngu ngốc đó, cuối cùng lại làm cho anh tức điên.
Nghĩ tới đó, Hình Tố bật cười.
Hôm nay cô cũng không có ý định làm gì đó với anh, nhưng nhìn thấy bộ dạng như khỉ con gấp gáp đó của anh thì quả thực khá thú vị.
Sau khi Lâm Nghiệt rời khỏi căn hộ của Hình Tố, anh tới quán net lên mạng, đánh vài trận, dẫn theo vài người, cứ nghĩ như vậy sẽ giảm bớt được bực bội, kết quả càng đánh lại càng bực hơn.
Anh đi xuống quán cơm tầng dưới mua một bao thuốc lá, lúc đi lên lại thấy một cô gái đang ngồi ở vị trí của mình, anh đứng bên cạnh nhìn một lát, cứ nghĩ rằng cô ta có thể tự giác trả chỗ, kết quả cô ta lại quay đầu sang, nói: “Máy bên kia của tôi bị hỏng rồi, mà tôi có chuyện rất gấp cần phải giải quyết, có thể dùng máy của anh trước được không.”
Cô ta đã không mời mà đến như vậy, Lam Nghiệt cũng không thể đuổi cô ta đi, đành phải quay người xuống lầu mở một máy khác.
Vừa ngồi xuống trước máy mới thì cô gái kia lại đi tới, ngồi vào chỗ trống bên cạnh ghế của anh, nghiêng đầu nhìn: “Anh trai học trường nào vậy?”
Lâm Nghiệt trùm lên trên tai nghe một miếng che vệ sinh rồi đeo tai nghe lên tai.
Cô gái kia vẫn chưa từ bỏ ý định, thậm chí còn to gan kéo tay anh qua, dùng son môi viết lên lòng bàn tay anh số Wechat của mình.
Lâm Nghiệt bị cô ta chạm vào tay, trong đầu lại nghĩ tới Hình Tố, bèn ngước mắt nhìn cô ta: “Muốn làm gì?”
Cô gái kia dùng tay chống cằm, nhìn về phía anh nở một nụ cười ngọt ngào: “Tôi đến từ Hoài An, tới đây tìm bạn thân để chơi, nhưng hôm nay cô ấy bận đi chơi với bạn trai của mình, một mình tôi ở lại khách sạn thì có chút sợ hãi.”
Lâm Nghiệt rút một điếu thuốc từ hộp thuốc ra, đang định châm lửa thì cô gái kia đã cướp lấy bật lửa, giúp anh đốt lên.
Anh rít hai hơi rồi lại quay qua nhìn cô ta, trong đầu vẫn là khuôn mặt của Hình Tố, thậm chí trong lòng anh còn đem cô gái trước mắt này ra so sánh với Hình Tố, xem cô ta kém hơn cô bao nhiêu, kém hơn ở chỗ nào.
Thứ suy nghĩ này xuất hiện trong đại não giống hệt như một miếng bọt biển tích tắc hút hết nước, ngay cả hứng thú chơi game của anh cũng bị vắt kiệt, anh đứng dậy bỏ đi.
Cô gái kia đuổi theo phía sau: “Không thì anh nói cho tôi biết anh tên là gì, học ở trường nào được không?”
Lâm Nghiệt đầu cũng không thèm quay lại. Chuyện chủ động này anh cứ tưởng mình có thể tiếp nhận bất kỳ người nào hay bất kỳ phương thức gì, nhưng hình như sau khi ở bên cạnh Hình Tố rồi thì không phải như vậy nữa.
Thứ Hai khai giảng, Chung Thành Khê như thường lệ đến đón Lâm Nghiệt, Lâm Nghiệt cũng như thường lệ không ngồi lên chiếc xe máy điện của anh ta.
Chung Thành Khê kỳ thật rất muốn tía lia với anh, hai ngày rồi không gặp có rất nhiều chuyện để nói: “Cậu xem vòng bạn bè của Giang Nhược chưa? Cậu ta nói không muốn cố gắng nữa. Cậu nói xem đây là có ý gì?”
Lâm Nghiệt không có hứng thú nghe anh ta nói, anh nghe kịch, đi theo con đường của mình.
Chung Thành Khê dựt lấy một bên tai nghe của anh, đeo lên tai mình: “Nghe gì mà nghiêm túc vậy?”
Nghe thấy toàn là tiếng Anh, anh ta liền đem trả tai nghe lại cho Lâm Nghiệt. Tuy rằng nghe không hiểu, nhưng anh ta rất quen thuộc chất giọng Oxford này. Lúc còn nhỏ bọn họ đến nhà Lâm Nghiệt chơi, trong đầu đĩa CD đều là mấy bộ phim truyền hình của Anh, Lâm Nghiệt thích vừa chơi Lego vừa nghe nội dung bộ phim.
Đây chính là sự khác biệt giữa anh ta và Lâm Nghiệt, cũng là sự khác biệt môi trường sống của hai gia đình. Nếu như năm đó ba mẹ anh ta cũng cho anh ta nghe phim truyền hình của Anh mà không phải là Ultraman, nói không chừng anh ta sẽ giống như Lâm Nghiệt, mỗi ngày đều lấy được vị trí thứ nhất.
Thực ra việc Lâm Nghiệt nghe phim truyền hình của Anh không phải là do bà ngoại có mắt nhìn xa trông rộng, những đĩa CD đó đều là của mẹ Lâm Nghiệt. Khi còn nhỏ anh có rất ít thứ để chơi, dù sao thì bà ngoại cũng cách anh cả một thế hệ, không thể nào biết được trẻ em thời nay sẽ thích cái gì, cho nên những hạng mục giải trí trên cơ bản đều do anh tự tìm tòi. Mẹ anh lúc còn trẻ có rất nhiều đồ chơi, CD và Lego là nhiều nhất, có đến vài cái thùng lớn, vì thế toàn bộ thời thơ ấu của anh đều là chơi với những thứ này.
Lâm Nghiệt học được rất nhiều thứ trong CD, chẳng hạn như tiếng Anh nói rất trôi chảy, hay là ý thức chung trong cuộc sống và cách đối xử với người khác ...
Học được nhiều như vậy, nhưng trước sau anh đều không thể nào buông bỏ được việc năm đó mẹ anh không cần anh, anh chính là một sinh mệnh bị động, bị bà đưa tới thế giới này, sau đó bị vứt bỏ. Sự vô tội của anh chính là một cái hố mà nhiều năm qua anh không thể vượt qua.
Bà ngoại rất hiểu, cho nên nhiều năm như vậy chưa từng ở trước mặt anh đề cập tới mẹ anh, cũng không muốn đυ.ng tới điểm mấu chốt làm anh suy sụp.
Đi một lát cuối cùng cũng tới trường học.
Chung Thành Khê đi cất xe, Lâm Nghiệt bước vào lớp.
Vừa đến lớp học, tiếng chuông của tiết tự học buổi sáng liền vang lên, Chung Thành Khê đến muộn bị phạt đứng ở hành lang, cách một cánh cửa sổ anh ta hướng về phía Lâm Nghiệt làm mặt quỷ: “Buổi sáng ăn cái gì? Tớ muốn ăn bánh bao.”
Lâm Nghiệt không thèm đếm xỉa tới anh ta, trong lúc mọi người đang nhẩm học từ vựng tiếng Anh thì anh đã làm xong một bộ đề.
Tiết tự học buổi sáng kết thúc, Chung Thành Khê liền vọt vào ôm lấy cổ của Lâm Nghiệt: “Tớ đã gọi bánh bao với hoành thánh rồi, cậu đi với tớ ra cổng đi.”
Trường học có quy định không cho học sinh gọi thức ăn bên ngoài, nhưng cơm trong trường thật sự không thể nào ăn nổi, vẫn luôn có mấy học sinh bí quá hoá liều, Lâm Nghiệt và Chung Thành Khê được xem là những học sinh tiêu biểu trong đám học sinh bí quá hoá liều đó.
Hai người ra cổng lấy đồ ăn, vừa lúc Quách Gia Hàng đi vào cổng trường.
Chung Thành Khê thấp giọng chửi một câu ‘má nó’: “Đi đâu cũng gặp thằng rởm đời này.”
Quách Gia Hàng bắt đầu làm lơ bọn họ, tiếp tục đi tới, kết quả mới đi được hai bước đã lộn trở lại, nói với Lâm Nghiệt: “Tôi có thể không tới tìm Giang Nhược gây sự, cũng có thể ít tới lớp Văn Hoá của các cậu, nhưng cậu không được nhớ thương tới Hề Đa Đa nữa, cậu làm được không?”
Chung Thành Khê nhổ một ngụm nước bọt: “Cậu ở đây nói con mẹ gì vậy?”
Trùng hợp là lớp Âm Nhạc đang đi trực tuần, Hề Đa Đa và mấy nữ sinh cùng lớp đang định đi tới cổng trường để kiểm tra thì chứng kiến một màn như vậy.
Quách Gia Hàng thấy cô ấy đi tới cũng không nói nhiều với Lâm Nghiệt nữa, bước tới nhét ổ bánh mì trong tay mình vào tay cô ấy.
Hề Đa Đa cau mày, đẩy ra ngoài: “Tôi không cần.” Quách Gia Hàng nhất định đưa cho cô ấy : “Cầm lấy!”
Hề Đa Đa bị âm thanh to tiếng của anh ta làm run rẩy, ỡm ờ nhận lấy, nhưng lại không muốn để cho Lâm Nghiệt hiểu lầm giữa cô ấy và Quách Gia Hàng có quan hệ gì, vô thức nhìn về phía anh.
Quách Gia Hàng chú ý tới ánh mắt mắt của Hề Đa Đa, khẽ liếʍ môi rồi nghểnh cổ lên, gân xanh trên cổ như muốn nổ tung: “Thích cậu ta tới vậy sao?”
Hề Đa Đa nghe tiếng quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Quách Gia Hàng, bắt đầu sợ hãi: “Không phải, tôi chỉ là, tôi......”
Quách Gia Hàng ghé sát mặt vào cô ấy, ở bên tai cô ấy thì thầm: “Hôm nay tôi sẽ để cho cậu thấy, Lâm Nghiệt đó là một tên hèn nhát.”
Nói xong, anh ta đi đến trước mặt Lâm Nghiệt và Chung Thành Khê, lắc lắc cổ mấy cái rồi nói: “Lần trước phạm lỗi nặng như vậy, có phải trường học đã nói về sau nếu cậu lại gây chuyện sẽ bắt cậu ở lại trường xem xét xử lý không?”
Chung Thành Khê cảm thấy anh ta thật sự có bệnh, rảnh rỗi quá sao? Suốt ngày đi kiếm chuyện, vừa định mắng anh ta thì đã thấy anh ta vung nắm đấm tới.
Lâm Nghiệt ngửa ra sau né tránh, còn không quên kéo lấy Chung Thành Khê, cũng giúp anh ta tránh được một đòn.
Sau khi Chung Thành Khê nhận ra sự muộn màn của mình, liền phản ứng lại, la lên một tiếng: “Fuck!”
Đánh nhau trước cổng trường, Quách Gia Hàng này thật sự bị điên rồi.
Lâm Nghiệt bắt được bàn tay vừa tung ra quả đấm thứ hai của anh ta, sau đó kéo anh ta ra sau toà nhà dạy học, bên này là cổng lớn không thể cứ trắng trợn đánh nhau như vậy được.
Hề Đa Đa thấy vậy sốt ruột tới mức sắp phát khóc, nhanh chóng đuổi theo muốn ngăn lại.
Chung Thành Khê giữ cô ấy lại: “Cậu đừng có làm loạn, cản tay cản chân của Lâm Nghiệt.”
Hề Đa Đa thực sự sốt ruột: “Cậu mau lên, đừng để bọn họ đánh nhau, trường học sẽ xử phạt bọn họ đó! Đã tới năm cuối cấp rồi, đừng gây chuyện nữa!”
Chung Thành Khê liếc mắt nhìn cô ấy, nếu không phải cô ấy dễ nhìn thì anh ta đã muốn mắng cô ấy rồi. Bạch Liên Hoa thì biết gì mà nói? Chuyện này không phải là bởi vì cô ấy sao? Nếu không phải cô ấy, Lâm Nghiệt có thể vô duyên vô cớ bị chán ghét à?
Hề Đa Đa thực sự vô tội, kỳ thật cô ấy không làm gì cả, nhưng hai nam sinh lại vì cô ấy mà đánh nhau, thế nên cái nồi làm đầu sỏ gây tội này dĩ nhiên cũng bị ụp lên đầu cô ấy.
Quách Gia Hàng suốt ngày đi trễ về sớm, không ghé tiệm net thì cũng vào quán bar, thể chất cơ thể tất nhiên không thể so bì với một Lâm Nghiệt luôn kiên trì đi phòng tập thể hình. Nắm đấm của cậu ta cũng không phải là không có lực, nhưng đứng trước Lâm Nghiệt thì vẫn chưa đủ sức tạo ra sứt mẻ gì. Trái lại là động tác của Lâm Nghiệt rất ổn định dứt khoát, đánh thẳng vào những chỗ yếu của đối phương.
Cuối cùng thể lực của Quách Gia Hàng chống đỡ hết nổi, thất bại thê thảm, Lâm Nghiệt nhân cơ hội này một phát đá anh ta tới buồng điện thoại, sau đó đi tới kéo cổ áo anh ta lên, kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Đánh cũng không đánh lại tôi, người cậu thích cũng đi thích tôi, tức không cơ chứ?”
Quách Gia Hàng cắn chặt răng, gân xanh trên huyệt Thái Dương thình thịch nhảy lên, dùng sức gào lên: “Con mẹ mày!”
Lâm Nghiệt vỗ vỗ mặt anh ta: “Sử dụng não tí đi, đừng để mình càng ngày càng giống mấy tên ngốc nghếch, chuyên làm ra mấy chuyện mất cả chì lẫn chài như vậy.”
Nói xong, anh buông anh ta ra, chỉnh sửa lại quần áo, chuẩn bị quay về phòng học.
Hề Đa Đa đi tới đỡ Quách Gia Hàng dậy, hỏi một câu: “Không sao chứ?” Nhưng không chờ Quách Gia Hàng đáp lại, cô ấy đã chạy đến trước mặt Lâm Nghiệt, kéo tay anh lại xem, nhìn thấy mu bàn tay anh đều đỏ cả lên, lật đật lấy kem dưỡng da tay từ trong túi ra, nặn ra một ít rồi bôi lên cho anh.
Vẻ mặt cô ấy thật sự hoảng hốt, chuỗi hành động này rõ ràng là không hề thông đại não xử lý, cũng vì như vậy mới có thể thấy được cô ấy thật sự rất thích Lâm Nghiệt, thích đến phát điên.
Lâm Nghiệt rút tay ra, anh không cần sự quan tâm này.
Hề Đa Đa đột nhiên tỉnh táo lại, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Chung Thành Khê lúc này lại thấy cô ấy có chút đáng thương, thở dài: “Hay là cậu thích tôi đi? Như vậy cậu sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút đấy.”
Hề Đa Đa bật khóc, nước mắt giống như hạt đậu: “Tôi có thể làm gì bây giờ? Tôi thật sự rất thích cậu ấy.”
Chung Thành Khê không thể lý giải được sự yêu thích của nữ sinh trung học có bao nhiêu khắc sâu, nên cũng không khuyên nữa, theo chân Lâm Nghiệt về lớp học.
Quách Gia Hàng mất hết mặt mũi, không còn tâm trạng để đi học, lại trốn học tới tiệm net.
Lâm Nghiệt trở lại chỗ ngồi, nhìn mu bàn tay đã sưng tấy, bỗng dưng cảm thấy bực bội. Anh mở di động lên, định xem thử thời gian, kết quả lại nhìn thấy Wechat có tin nhắn mới. Anh lập tức nghĩ đến là của Hình Tố, mở ra thì lại phát hiện là tin nhắn ‘Chào buổi sáng’ mà sáu giờ sáng hôm nay Chung Thành Khê gửi tới cho anh.
Anh càng thêm bực bội, liền xóa tin nhắn của anh ta đi, sau đó vào xem vòng bạn bè của Hình Tố, nhưng không có gì cả, lần cuối cùng cập nhật trạng thái đã là chuyện của nửa tháng trước.
Chán chết.
Anh khóa màn hình di động, ném qua một bên.
Mới vừa ném xuống, di động đã rung lên, là tin nhắn Wechat mới.
Lần này, anh không ôm bất kỳ hy vọng gì, vậy mà mở ra lại thấy tin nhắn của Hình Tố.
Cô nói: “Giờ nghỉ trưa trường các cậu có thể ra ngoài không?”
Lâm Nghiệt cố tình chờ tới năm phút sau mới trả lời cô: “Không thể.”
Hình Tố: “Trưa nay tôi đến đón cậu đi ăn cơm.”
Mọi bực bội của Lâm Nghiệt đều bị quét sạch: “Tôi nói không thể, chị nghe không hiểu sao?”
Hình Tố: “Đó là vấn đề cậu phải tự mình giải quyết.”
Khóe môi Lâm Nghiệt hơi nhếch lên: “Giải quyết không được.” Hình Tố: “Cậu sẽ giải quyết được.”
Lâm Nghiệt khẽ cười, cất điện thoại di động.
Khi Chung Thành Khê cầm theo bánh bao tới đây, vừa đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt hớn hở này của anh: “Sao vậy? Đánh nhau với người khác vui đến vậy sao?”
Lâm Nghiệt không trả lời.
Anh không muốn nói cho bất cứ ai biết về những việc liên quan đến Hình Tố.