Khi Hình Tố ra khỏi nơi vui chơi đã là tám giờ rưỡi, cô đến bãi đậu xe lấy xe, còn chưa lái ra khỏi khu C thì đã bị một chiếc SMART bất ngờ rẽ vào đường chính chặn lại, nếu không phải cô phản ứng nhanh nhạy thì chắc chắn đã bị đυ.ng phải.
Cô ngước mắt lên nhìn chiếc xe kia, vừa đúng lúc chủ chiếc xe đó cũng bước xuống, một khuôn mặt trẻ tuổi non nớt, khuôn mặt khiến cô khó lòng quên được.
Chủ chiếc xe kia đi đế, gõ vào cửa xe của Hình Tố.
Hình Tố mở cửa sổ xe, nhưng chủ chiếc xe kia lại không nhìn cô.
Thanh âm của chủ nhân chiếc xe kia rất mềm, rất mỏng, còn có chút ngữ điệu kiểu bà nội thiên hạ, là kiểu giọng nói mà đàn ông nghe xong sẽ mềm nhũn cả chân: “Có thể nói chuyện không?”
Hình Tố không có gì để nói với cô ta: “Cút.”
Chủ nhân của chiếc xe kia không hề tức giận, ngược lại còn cười nói: “Đây chính là lý do cô thua cuộc.”
Hình Tố đặt khuỷu tay lên cửa sổ xe, bàn tay khẽ nắm lại chống đỡ đầu, liếc nhìn cô ta: “Nguyên nhân tôi thua là do mắt tôi không tốt, không biết nhìn đàn ông. Cô nghĩ cô thắng được tôi cái gì? Một trái dưa leo nát? Hay là một sugar daddy?”
Chủ nhân của chiếc xe kia tức đến mức ngực phập phồng: “Tôi không phải rảnh rỗi tới đây cãi nhau với cô!”
Hình Tố rút cánh tay lại, nhìn về phía trước: “Tôi cũng không có thời gian để đôi co với cô, thích ông chú ấy thì cứ lấy đi, dù sao chúng tôi
cũng đã ly hôn rồi.”
Chủ nhân của chiếc xe kia tới đây cũng là muốn nói chuyện này với cô: “Tốt xấu gì hai người cũng là vợ chồng của nhau một thời gian, có cần phải tuyệt tình như vậy không?”
Hình Tố cảm thấy logic của cô ta có vấn đề: “Hai người các người đã dùng máy tính của tôi quay phim khiêu da^ʍ, còn dùng tài khoản của tôi để tải nó lên máy tính của tôi, giờ quay ngược lại nói tôi tuyệt tình?”
Chủ nhân chiếc xe kia cũng biết mình sai, nhưng cô ta lại không muốn nhận lỗi: “Tình yêu tới đúng thời điểm thì đạo đức có là cái quái gì?”
Hình Tố liền đóng cửa sổ xe lại, cô cũng không hiểu tại sao cô lại ở chỗ này tranh cãi với một con nhãi ranh còn đang tuổi đi học có IQ thấp như thế, thật là lãng phí thời gian.
Xe ra khỏi bãi đỗ, cô liền hạ cửa sổ xe xuống, để gió thổi vào, như có một bàn tay vô hình cọ xát vào da thịt của cô, sức gió càng lúc càng mạnh, cô càng lúc càng cảm thấy đau rát, nhưng lại không muốn đóng cửa sổ xe lại chút nào.
Phải đau đớn đến mức nào mới có thể vứt bỏ được mấy năm hôn nhân này ra khỏi hai mươi lăm năm cuộc đời của cô đây? Hạ Yến Kỷ, anh ta thật sự không xứng đáng với cô.
Cô biết anh ta đang gặp khó khăn, trước đây anh ta chán ghét nhất là tham gia vào những việc liên quan tới cục cảnh sát, thế nhưng Đàm Tiếu lại đυ.ng phải anh ta trong một buổi tiệc xã giao, cũng tức là anh ta đã phải lăn lộn và tự mình lôi kéo công việc mới có thể duy trì được tình trạng kinh tế hằng ngày.
Cũng không thể đổ lỗi cho người khác được. Trước kia, anh ta có thể kiếm được rất nhiều tiền từ tranh vẽ và ảnh chung của bọn họ. Nhưng kể từ khi anh ta cảm thấy tác phẩm của mình không thể dùng tiền để định giá, anh ta chỉ đem tác phẩm của mình đến các triển lãm phúc lợi công cộng. Hơn nữa, anh ta cũng rất nóng lòng muốn lôi kéo thêm nhiều người hâm mộ mới, tất cả những ngôi sao mới đang lên trong ngành của họ đều do anh ta nâng đỡ, sau đó dần dần tự biến bản thân thành nhà từ thiện.
Lúc anh ta và Hình Tố vẫn còn trong cuộc hôn nhân, làm từ thiện thì làm từ thiện, tiền đầu tư kiếm được trước đây hoàn toàn đủ cho anh ta lăn lộn thêm mấy năm. Hiện tại đã ly hôn, xe cộ, nhà cửa, quỹ tiền tiết kiệm, các hạng mục cổ phiếu, phần trăm cổ phần, ... tất cả đều thuộc về Hình Tố. Lại muốn tiếp tục làm nhà từ thiện thì đến cơm cũng không có mà ăn.
Thấy thì cũng khổ sở thật, nhưng khổ nỗi con người Hình Tố cái gì cũng mềm mỏng trừ nội tâm.
Khó chịu hoàn khó chịu, con chó cô mua bỏ chạy cô cũng rất bực bội, nhưng tìm về lại để làm gì nữa, chắc chắn nó đã ăn phân, mà cô lại không muốn một con chó đã ăn phân.
Lâm Nghiệt đến nơi hẹn đúng giờ, không gõ cửa mà chỉ gửi tin nhắn WeChat cho cô: “Tới rồi.”
Hình Tố thấy tin nhắn của anh, cười cười, trả lời anh: “Tôi đang trên đường về, chắc khoảng mười phút nữa là tới.”
Lâm Nghiệt: “Được.”
Hình Tố ném điện thoại qua ghế phụ, tăng tốc độ chạy nhanh hơn.
Đến lầu dưới, bảo vệ nhanh chóng tiếp đón cô: “Tổng giám đốc Tố.”
Hình Tố gật đầu, vội vàng bước vào thang máy.
Nhân viên bảo vệ vừa lúc này đến thay ca, liếc mắt một cái thấy cửa thang máy đã đóng lại: “Ai vậy?”
Bảo vệ kia nói: “Là người phụ nữ năm ngoái quật ngã nữ quản lý họ Lưu của chúng ta xuống đất rồi đánh cho một trận đó.”
Anh ta được đối phương nhắc nhở, lông tơ dựng đứng hết cả lên: “Chưa trang hoàn tươm tất mà cô ấy đã trở về rồi sao?”
Bảo vệ kia lắc đầu: “Không biết.”
Hình Tố mua căn hộ này vào năm ngoái, trả luôn một lần, dùng để đầu tư, từ lúc mua đã thanh toán tiền thuê tài sản và hợp tác công việc với bọn họ. Tuy nhiên, đội ngũ trang trí liên tục nói bên bất động sản không cho họ vào vì chủ sở hữu không trả đủ phí cho bên họ.
Lần đầu tiên là Hình Tố cùng bên bất động sản bàn bạc để giải quyết vấn đề này, kết quả vừa quay lưng đi đội ngũ trang trí lại không thể vào cửa.
Lần sau cô dành chút thời gian ghé qua đây một chuyến, lúc này cô không vào được gara, bảo vệ ở cửa nói vì bên bất động sản chưa đưa phí xe của cô nên không thể cho cô vào đỗ xe ở gara. Hình Tố lại đi tìm bên bất động sản. Giám đốc họ Lưu kia, toàn bộ cuộc nói chuyện chỉ chăm chú vào bộ móng mới sơn, mí mắt cũng không thèm nâng lên nhìn cô một chút. Cô ta nói đây là khu chung cư mới nên khả năng là thông tin của cô chưa cập nhật xong, do đó bảo vệ ở cổng không nhận diện được biển số xe của cô, bảo cô mấy ngày nữa hẵng quay lại, nói không chừng tới lúc đó đã cập nhật xong.
Lúc đó cô thật sự rất tức giận, mà điều khiến cô ra tay đánh người là vì Hạ Yến Kỷ đến đây tìm cô, cô giám đốc kia vừa thấy anh ta thì liền lật mặt, dùng lý do thoái thác nói là đang cùng Hình Tố thương lượng. Cô tiến lên tát cô ta một cái, đẩy cô ta vào chân tường, sau đó lại kéo người trở về, ấn trên mặt đất đánh một trận.
Hạ Yến Kỷ là người gốc Bắc Kinh, còn Hình Tố vì chuyển đổi công tác nên cô có giấy đăng ký hộ khẩu do cục khai nhập hộ tịch ở thành phố cấp, cộng với giấy chứng nhận chuyển đổi công tác, năm ấy cùng Hạ Yến Kỷ kết hôn cô cũng có hộ khẩu là người Bắc Kinh, nhưng nơi làm việc lại không ở Bắc Kinh nên hai người cũng không định ở đây.
Ngoài vũ khí, cô cũng rất thích đầu tư, mấy năm nay thị trường bất động sản rất náo nhiệt, bùng nổ, không còn chính sách gò bó, khắp cả nước cô đều có bất động sản.
Năm ngoái, ở đây mới mở bất động sản mới, cô đã mua hai căn hộ thông tầng chuẩn bị bán đi, kết quả lại gặp đúng phải cái loại bất động sản làm ăn không ra gì. Với tính cách của mình, cô làm sao có thể chịu nổi?
Bị đánh như vậy, bên bất động sản kia liền báo cảnh sát, nhưng bởi vì không có nhân chứng, nơi bị đánh còn ở góc chết, cảnh sát chỉ có thể giải quyết hòa giải.
Cuối cùng cả hai bên đều nhường một bước, Hạ Yến Kỷ bồi thường cho giám đốc Lưu tiền thuốc men, giám đốc Lưu thỏa thuận với lãnh đạo nâng cấp cho Hình Tố lên quyền hạn khách VIP. Về sau ở khu này, gia đình cô có thể hưởng thụ dịch vụ cao cấp hạng A của công ty bất động sản.
Hình Tố vì đánh nhau mà trở nên nổi tiếng, các công ty bất động sản, địa ốc trong thành phố này đều biết đến tên tuổi của cô.
Lên lầu, Hình Tố thấy Lâm Nghiệt đã đứng ở trước cửa, đang bình thản xem di động.
Cô dừng lại, nhìn anh một lúc.
Tuổi trẻ thật tốt. Dáng người đó, khuôn mặt đó như càng thêm kéo dài khoảng cách giữa bọn họ. Cô đột nhiên hiểu ra vì sao Hạ Yến Kỷ không giữ nổi thắt lưng của mình. Ai có thể chống lại được sự mê hoặc của các cô cậu thanh niên này chứ?
Cô đổi tay cầm túi cơm chiên, đi đến chỗ anh, giày cao gót phát ra tiếng động khi tiếp xúc với sàn nhà.
Lâm Nghiệt tắt di động, nhìn về phía cô.
Hình Tố tới cửa ấn mật mã, không tránh anh, ấn xong mở cửa vào nhà, cởi giày cao gót ra, đặt cơm chiên lên bàn trước.
Lâm Nghiệt bước vào nhưng chỉ đứng ở cửa, không bước vào trong.
Hình Tố cầm một đôi dép lê tới chỗ anh: “Cái này là của chồng tôi.” Lâm Nghiệt không mang nó.
Hình Tố dựa vào cầu thang bên cạnh, khoanh tay: “Căng thẳng?” Lâm Nghiệt nhìn cô: “Tôi chỉ mang dép của chị thôi.”
Hình Tố mỉm cười, đá đôi dép lê của mình qua cho anh. Lâm Nghiệt mang đôi dép lê cô đưa, bắt đầu đi vào cửa.
Hình Tố đi chân trần vào bếp, mở hộp cơm chiên ra: “Ăn cơm không?”
Lâm Nghiệt không đáp, lực chú ý của anh đều đổ dồn vào đôi chân trần của Hình Tố, chân cô thực sự rất trắng, hình dáng chân cũng đẹp, móng chân đều đặn, được sơn màu hồng nude.
Hình Tố cầm hai cái muỗng, đưa cho anh một cái: “Ăn chút đi.” Lâm Nghiệt hoàn hồn, nhìn cái muỗng cô đưa rồi nói: “Không đói.”
Hình Tố đành ăn một mình, chầm chậm nhai nuốt, vừa ăn vừa xem di động, không mở miệng nói bất cứ điều gì với Lâm Nghiệt.
Lâm Nghiệt bị bơ, cũng không biết cô đang nghĩ gì. Lúc này cô đang ăn cơm nên anh cũng không tiện hỏi, chỉ ngượng ngùng ngồi bên cạnh cô.
Hình Tố ăn xong thì dọn dẹp hộp cơm bỏ vào thùng rác, sau đó đi rửa tay, rồi tẩy rửa quầy bếp. Lâm Nghiệt chăm chú nhìn cả quá trình cô rửa tay. Cô rửa qua nước hai lần, tiếp tục rửa bằng xà phòng bọt biển màu trắng ngà, sau đó xả lại nước, các ngón tay thon dài trắng nõn từ từ hiện ra.
Hình Tố rửa tay xong cũng không lau tay mà đi vòng qua người Lâm Nghiệt, tới phòng khách mở ti vi, mở ti vi rồi cô lại muốn lên lầu......
Lâm Nghiệt đi tới nắm cổ tay cô kéo lại.
Cô liền quay đầu lại nhìn tay anh, sau đó ngước mắt lên nhìn anh, ý tứ là: Làm gì?
Lâm Nghiệt một tay nắm lấy cổ tay cô, một tay khác kéo cô nhích gần về phía mình: “Chị kêu tôi qua đây chỉ để nhìn chị ăn cơm thôi sao?”
Hình Tố cười: “Cậu phải đợi tôi lau tay sạch sẽ đã chứ? ”
Lâm Nghiệt nắm lấy tay cô, kéo sát đến bên người mình, chà nhẹ: “Sạch rồi.”
Hình Tố nhìn vệt nước thấm trên áo anh, ngẩng đầu lên, sau đó hơi nghiêng đầu sang một bên, cười nhạt: “Cậu gấp đến vậy sao?”
Hai tay Lâm Nghiệt chậm rãi dời từ cổ tay đến cánh tay của cô, sau đó nắm chặt lấy nó.
Động tác này của anh thật lớn mật, nhưng lòng bàn tay lại rịn đầy mồ hôi, Hình Tố biết kỳ thật anh chưa có kinh nghiệm, chủ động chỉ vì anh không muốn cô nhìn ra được điểm này của mình, không muốn để cô biết anh đang lúng túng.
Đúng là các cô cậu thanh niên, rất thích dùng những việc nhỏ để chứng minh bản thân.
Hình Tố bị anh nắm chặt tay, sau đó từng chút một kéo vào lòng. Cô cũng rất phối hợp, cuối cùng để anh ôm trọn mình vào lòng.
Lâm Nghiệt cầm tay cô kéo ra sau eo mình, để cô ôm lấy anh, sau đó anh thả hai tay ra để ôm chặt lấy cô.
Hình Tố cách anh rất gần, mặt cô dán lên ngực anh, trên quần áo anh mang theo nhiệt độ cơ thể, có một chút hơi ấm len lỏi vào trái tim cô. Giữa hơi thở còn thoang thoảng mùi hương hoa sơn thảo, hoà cùng hơi thở của những người trẻ tuổi nồng nhiệt.
Trên người Hạ Yến Kỷ không có loại hơi thở như thế này, cho dù anh ta có dùng nước hoa mắc tiền quý giá tới đâu đi nữa, cũng không thể có được hương thơm dễ ngửi như trên người Lâm Nghiệt.
Đây là ưu thế của tuổi trẻ.
Hình Tố còn muốn ngửi tiếp, nhưng Lâm Nghiệt đã cứng lên, làm cô không thể tập trung được.
Tuổi trẻ thật tốt, thứ đồ vật kia cũng rất cứng rắn, không như của Hạ Yến Kỷ.
Cô cong đầu gối lên, chống nhẹ vào háng anh, giọng nói có chút khàn khàn: “Tôi vẫn chưa ly hôn.”
Lâm Nghiệt không phải là người quan tâm đến chuẩn mực đạo đức, anh thì thầm: “Tôi mặc kệ.”
Giọng nói anh rất có từ tính, có thể là vừa qua thời kỳ vỡ giọng, thuộc loại trầm thấp, gợi cảm.
Hình Tố cười cười, thoát khỏi vòng tay của anh. Cô bước chân trần tới sô pha, cầm lấy bao thuốc lá, rút ra một điếu ngậm lên miệng rồi đốt, rít một hơi, sau đó hơi ngửa đầu ra sau, từ từ phả khói ra từ lỗ mũi.
Lâm Nghiệt đứng yên nhìn cô.
Hình Tố đứng đó một lát, sau đó bước tới trước cửa sổ, mở cửa ra. Gió lạnh luồn vào, cánh tay cô lập tức nổi lên một tầng da gà. Cô khoanh tay đặt trước ngực, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, quay lưng về phía Lâm Nghiệt, nói: “Hôm nay không được.”
Lâm Nghiệt không nói gì, nhưng nhiệt độ của cơ thể đã thay đổi. Hình Tố hút xong điếu thuốc mới tiếp tục nói chuyện: “Không tiện.”
Lâm Nghiệt không phải là kiểu người chịu để người khác sắp đặt. Anh bước tới, từ phía sau ôm cô vào lòng, một tay vòng qua cổ cô. Cổ của cô rất thanh mảnh, như thể chỉ cần anh dùng thêm chút sức lực là sẽ bị gãy ngay: “Hình Tố, chị đừng đùa với tôi.”
Hình Tố liền kéo tay anh chạm tới khu vực cấm của mình.
Lúc Lâm Nghiệt bị cô kéo tay vào trong váy, anh thực sự có chút miệng đắng lưỡi khô, nhưng vừa chạm đến tầng băng vệ sinh thì lửa nóng liền bị dập tắt, lúc này mới buông lỏng cô ra.
Giọng điệu của Hình Tố có chút vô tội, giống như cô đang chân thành xin lỗi vậy: “Cái này tôi cũng không thể kiểm soát được.”
Lâm Nghiệt không nói cái gì nữa, chuẩn bị rời đi.
Hình Tố đưa anh ra tới cửa, Lâm Nghiệt bỏ đi không thèm quay đầu lại. Cô vốn dĩ đứng dựa vào cửa, định cứ như vậy nhìn anh rời đi, nhưng thái độ này của anh thực sự có chút kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cô bèn vươn tay kéo cánh tay anh lại.
Lâm Nghiệt xoay người.
Hình Tố nhón chân hôn lên môi anh, nhưng chỉ là một cái chạm nhẹ rồi buông ra.
Lâm Nghiệt ngây người chốc lát, sau khi tỉnh táo lại liền đè cô lên cửa, cúi người ngậm lấy môi cô, cắn xé, thâm nhập. Chuyện anh ghét nhất từ trước đến nay là bị người khác dắt mũi, nụ hôn lướt qua này của Hình Tố đã trực tiếp châm ngòi.
Hình Tố không đáp lại, nhưng cũng không đẩy anh ra.
Sau khi Lâm Nghiệt hôn xong, chóp mũi anh chạm nhẹ vào chóp mũi cô, thấp giọng nói: “Chị đừng nghĩ khống chế được tôi.”
Hình Tố khẽ cười, ngón tay cái sờ sờ môi anh, rất mềm mại, còn có chút ướŧ áŧ: “Tôi chỉ đang bồi thường cho cậu thôi.”
Lâm Nghiệt cắn răng, người phụ nữ này...... Anh sắp bị cô làm cho chết mê chết mệt rồi.