Tại Sao Nhóm Nam Chủ Đều Dùng Loại Ánh Mắt Này Nhìn Tôi
Chương 67
"Nghe âm thanh cũng biết tình hình chiến đấu kịch liệt thế nào." Địch tinh Thần nói.
Nghiêm Chấp hầu kết giật giật, bình phục sự phấn khích khi mình thắng trò chơi, hỏi: "Em chơi game không?"
"Em không biết chơi." Địch Tinh Thần nói.
"Nếu em muốn chơi thì nói, anh có thể dạy em."
"Em thậm chí còn không thể chơi được Vương Giả Vinh Quang." Địch Tinh Thần nói: "Trông game anh chơi còn khó hơn."
"Các trò chơi về cơ bản đều giống nhau, chơi nhiều sẽ biết thôi." Nghiêm Chấp nói.
Địch Tinh Thần cười nói: "Em sao có thể so với anh, anh là thiên tài chơi game."
Thể thao điện tử là ngành công nghiệp ăn nên làm ra của giới trẻ, tuyển thủ thể thao điện tử đều có giới hạn về độ tuổi, phải đủ 16 tuổi mới có thể xuất đạo nhưng qua 24 có thể xem như là người già. Nhưng Nghiêm Chấp ra mắt muộn hơn, gia phòng Nghiêm gia khắc nghiệt, cha Nghiêm xuất thân từ tầng lớp thượng lưu, mở một văn phòng luật sư siêu cấp nổi danh, mẹ là một trong ba bác sĩ nhãn khoa hàng đầu trong nước, người trong nhà không phải làm bác sĩ thì cũng làm luật sư, ngay từ đầu đã không ủng hộ anh chơi thể thao điện tử, khi anh hai mươi tuổi bỏ học ở trường đại học Thường Thanh Đằng mới chính thức xuất đạo, vừa xuất đạo anh chính là Tử Vi Tinh từ trên trời giáng xuống, năm đó cầm ba giải quán quân, lại nhờ vào giá trị nhan sắc nghịch thiên nổi tiếng trong giới điện tử.
Trong tai nghe có người hô: "Lục ca anh đang nói chuyện với ai vậy, giọng của tiểu ca ca thật dễ nghe."
Nghiêm Chấp tháo tai nghe xuống nói: "Offline đây."
"Đừng, là Lục tẩu của chúng ta Địch..."
Nghiêm Chấp không đợi cậu ta nói xong liền tắt, sau khi treo lên đột nhiên nhớ tới anh mang một thứ về cho Địch Tinh Thần, đứng dậy đưa tay cầm lấy chiếc hộp đặt trên cửa sổ, Địch Tinh Thần thấy anh đυ.ng phải bàn phím vội vàng đưa tay đỡ lấy, kết quả không cẩn thận nhìn thấy đũng quần Nghiêm Chấp, hơi sửng sốt.
Chơi game thôi đã như vậy rồi. Công Hải Đường gϊếŧ đỏ mắt.
Nghiêm Chấp cầm được đồ liền ngồi xuống, đưa cho cậu nói: "Em xem đây là cái gì."
Địch Tinh Thần nhận lấy phát hiện là một hộp tuyết, có vẻ như tuyết đã hòa tan hơn một nửa, bên trong cụm điêu khắc hoa băng, cánh hoa bị tan chảy khá nhiều gần như bị mờ thành một nắm.
"Bị tan một chút rồi." Nghiêm Chấp nói.
"Đây là cái gì?"
"Hôm nay bọn anh đến thành phố Băng Tuyết, trong đó có cửa hàng điêu khắc, tổ chương trình yêu cầu anh vào chơi một lúc, bọn họ có thể dùng khối băng điêu khắc thành nhiều thứ khác nhau, anh liền học bậc thầy điêu khắc cái này, có nhìn ra đây là hoa gì không?"
Địch Tinh Thần rất thành thật nói: "Nhìn không ra. Hoa gì vậy?"
Nghiêm Chấp khẽ cười, mắt kính ở dưới đèn lóe lên ánh sáng tím, anh nói: "Ai bảo em về trễ như vậy chứ."
"Anh nên để nó bên ngoài, trong phòng quá ấm."
"Bọn anh đã về muộn rồi, ai biết em và Hoắc ca còn về muộn hơn." Nghiêm Chấp sâu kín nói.
Giống như đã nghẹn của tối, đến lúc này mới bộc phát ra.
Nhưng dấm của anh không chua, rất khắc chế, âm điệu cũng thực ôn nhu.
"Vốn dĩ bọn em không về muộn như vậy đâu, xe gặp vấn đề thôi." Địch Tinh Thần nói: "Nói đi, anh khắc hoa gì vậy?"
"Lần sau anh sẽ điêu khắc cái khác cho em xem." Nghiêm Chấp nói: "Thời điểm chúng ta rời chỗ này."
Oa, ý rất hay. Đến Bắc Thành, đem băng điêu khắc qua vậy thì càng đặc sắc hơn.
"Muốn tặng mọi người làm quà kỷ niệm sao?"
Có lòng chu đáo như Bùi Úc.
Cậu cũng phải nghĩ xem, cậu phải làm gì tặng cho mọi người mới tốt đây, phải có ý nghĩ mang theo sự đặc trưng của nơi đó nữa.
Nhưng Nghiêm Chấp sao có thể nguyện ý hao tốn tâm tư chuẩn bị những thứ phức tạp như vậy tặng cho người khác, liền nói: "Khắc băng rất khó, làm cả buổi trưa cũng chưa chắc có thể làm ra, anh chỉ có thể làm một cái."
"Vậy anh điêu khắc hoa này sao?"
Nghiêm Chấp gật đầu: "Đến lúc đó xem thử em có thể đoán ra hay không. Kỹ thuật của anh không tốt lắm."
Địch Tinh Thần nhìn chiếc hộp.
Rất đẹp, cũng rất đặc biệt.
Chỉ tiếc rằng băng hoa không thể duy trì được lâu, trừ phi phải luôn đặt nó trong thế giới băng tuyết.
Địch Tinh Thần đột nhiên nhớ tới một sự kiện quan trọng, hỏi: "Đúng rồi, lúc anh về có thấy Lâm ca không?"
Nghiêm Chấp lắc đầu, nói: "Không có, phỏng chừng hắn và Bùi Úc chơi không được vui vẻ lắm."
Địch Tinh Thần liền thở dài.
Nghiêm Chấp nói: "Trong dự kiến. Đối với người như Bùi Úc, hoặc là hắn chủ động thích ai hoặc là gặp được người không sợ khổ không sợ lạnh mới có thể đánh động đến hắn, Thanh Ninh căn bản không phải người chịu được."
Nghiêm Chấp vốn dĩ đang nói chuyện của Lâm Thanh Ninh và Bùi Úc, nhưng anh phát hiện anh vừa thấy khuôn mặt của Địch Tinh Thần, suy nghĩ liền chạy đi xa.
Anh cảm thấy môi Địch Tinh Thần thật hồng, làn da thật trắng.
Sao có thể trắng như vậy.
Trước kia anh không nghĩ da trắng có thể hấp dẫn người như vậy, nhưng bây giờ xem ra, người có làn da dặc biệt trắng cũng rất hồng.
Liên tưởng này, da trắng biết thành một thứ rất hấp dẫn.
Nhưng anh thật sự yêu cậu, muốn đem cậu ôm vào trong ngực, thời điểm anh đi dạo ở thành Băng Tuyết nhìn thấy mỗi cảnh sắc đều sẽ nghĩ, nếu Địch Tinh Thần cũng nhìn thấy thì tốt rồi. Anh sẽ tưởng tượng đưa Địch Tinh Thần về nhà, dẫn cậu đi ăn cơm cùng với người nhà và bạn bè, hoặc là đơn giản hơn chính là để cậu ở bên cạnh khi chơi game, hay Địch Tinh Thần sẽ cùng anh làm chuyện gì đó không phòng, những suy nghĩ ngây thơ đó anh đều tưởng tượng mỗi ngày, anh muốn ôn nhu mà yêu cậu, lại muốn mạnh mẽ yêu thương cậu, giống như anh chơi game ban nãy, anh thật sự điên cuồng, có đôi khi anh hận không thể đem cậu ăn vào trong bụng, đem cậu lật qua lật lại trên giường tựa như búp bê vải, mặc cho cậu van xin, sau đó dùng toàn bộ tình yêu của anh che chở cậu.
Anh nghĩ, không phải ai cũng đều nghĩ như vậy, chỉ có anh mới có loại suy nghĩ này.
Nhưng đây là anh, người khác có lẽ không nhưng Nghiêm Chấp chính là người như vậy, khi anh lâm vào tinh yêu sẽ biến thành con người khác.
Anh là một tên đàn ông tựa như con sóng thần, có sức mạnh che trời lấp đất.
Bên ngoài tuyết rơi càng ngày càng lớn, Lâm Thanh Ninh nghe thấy tiếng gió tuyết làm nhánh cây lung lay, y lật người lại quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
Ánh sáng bên ngoài cửa sổ bị tuyết làm cho mông lung, nhưng tưởng tượng đến cảnh tuyết rơi đầy đất y không nhịn được mà rùng mình, cuốn chăn bao chặt lấy người.
Tâm tình y thật sự rất phức tạp.
Kỳ thật Bùi Úc không nói gì, chỉ là tâm tình y không được tốt lắm, lại cảm thấy lạnh mới nằm trên giường mãi không ra cửa, mọi người đều tới thăm y, ngược lại khiến y có chút hổ thẹn, cảm thấy mình như vậy càng làm Bùi Úc xấu hổ thêm.
Bùi Úc không nói rõ bất cứ điều gì với y nhưng bọn họ đều là người thông minh, giữa người thông minh không cần nói rõ, y có thể hiểu được ý của Bùi Úc.
Bùi Úc không có hứng thú với y, hai bọn họ tuyệt đối không có khả năng.
Bùi Úc có tính khí như này, dễ dàng khiến người theo đuổi ý thức được khả năng bọn họ thành công là 0%, không biết do trời sinh hay là do mười mấy năm đã quen cự tuyệt người khác mà đúc ra kinh nghiệm. Nhưng so với lần bị từ chối lúc thời niên thiếu, hôm nay Bùi Úc hiển nhiên nội liễm ôn nhu đi rất nhiều, không giống bản mặt thối khi đó, nói thẳng: "Không cần lãng phí thời gian lên người tôi."
Bởi vì hiểu rõ tính cách của Bùi Úc, Lâm Thanh Ninh kỳ thật đã sớm biết tỷ lệ thành công không lớn lắm, bất quá do tình cảm nhiệt liệt nhất thời tạo thêm dũng khí đứng lên, hơn nữa trong lòng y cũng đã sớm có chuẩn bị cho kết quả ngày hôm nay.
Thay vì nói y đang thương tâm, không bằng nói y đang xấu hổ mới đúng.
Vì những việc y làm đều bị các khách mời thu vào trong mắt, cũng bị camera ghi hình được, nghĩ đến trong tương lai muôn vàn cư dân mạng, bao gồm bạn bè thân thích của y đều sẽ nhìn thấy, Lâm Thanh Ninh liền hối hận.
Nam sắc đúng thật là hai người mà, xúc động chính là ma quỷ!
Sao y có thể quên được hai nhà bọn họ thường xuyên qua lại với nhau được chứ, quan hệ hai nhà là bạn bè thân thiết, hiện giờ y ở trong luyến tống theo đuổi Bùi Úc, tương lai một khi tụ họp khẳng định không thể tránh khỏi bị trêu chọc.
Y xấu hổ đến mức ngón chân cũng đào đất lên,
Nhưng y không thể cứ trốn tránh không ra như vậy, trốn càng lâu càng xấu hổ.
Ngày mai cứ coi như không có chuyện gì xảy ra, y không nên tiếp tục tìm kiến chân ái trong luyến tống. Y cũng không dám thích người nào trong luyến tống thêm nữa.
Bùi Úc.
Bùi Úc.
Y nhắm mắt lại, trong đầu lập tức hiện lên Bùi Úc thời niên thiếu, y ở trong công viên trộm ngắm hắn, một mình Bùi Úc cô độc tịch mịch ngồi bên hồ.
Y nhớ rõ vào thời điểm bọn họ đến Nam thành, lúc y, Hồ Anh và Địch Tinh Thần cùng nhau nói về Bùi Úc, Địch Tinh Thần nói: "Anh không muốn trở thành ánh sáng duy nhất của anh ấy sao?"
Khi đó y và Hồ Anh đều động tâm. Trở thành ánh sáng sinh mệnh duy nhất của một chàng trai ưu tú lại quái gở, đây thật sự một dụ hoặc khó bỏ.
Hiện giờ Hồ Anh đã từ bỏ, y cũng không trụ được.
Không biết ai có thể trở thành ánh sáng duy nhất của hắn.
Lâm Thanh Ninh nhắm hai mắt lại, cáo biệt hoàn toàn với tình yêu đơn phương thanh xuân của mình.
Tuy rằng đã hơn mười một giờ, nhưng phòng khách sạn số 4 của bọn họ vẫn còn đang nói chuyện phiếm.
Ôn Nặc thích Hồ Anh muốn chết.
Bởi vì Hồ Anh thật sự rất hoạt bát, rất biết cách nói chuyện, hơn nữa Hoắc Thành cũng rất hài hước, anh và Hoắc Thành ngẫu nhiên anh một câu tôi một câu ghét bỏ nhau, Ôn Nặc nghe trùm chăn người không ngừng.
"11 giờ rưỡi rồi." Ôn Nặc nhìn đồng hồ nói.
"Cậu mệt rồi sao?" Hồ Anh hỏi.
Ôn Nặc cười nói: "Chỉ là muốn cảm thán, một chút cũng chưa buồn ngủ đã đến giờ này rồi."
"Tôi mệt rồi, tôi muốn ngủ, sáng mai tôi phải dậy đi tìm Địch Tinh Thần học vũ đạo nữa." Hoắc Thành cố ý chọc giận Hồ Anh.
Hồ Anh nói: "Ở chung với hai mỹ nam tử bọn tôi, anh cư nhiên cũng ngủ được."
Hoắc Thành liền cười nói: "Lời này cậu nói rất có thâm ý, có phải rất có cảm giác không? Thế nào, cậu ngủ cùng Bùi Úc, không ngủ được? Cậu thật phấn khích a, Hồ Anh."
Hồ Anh nói: "Anh làm ơn đừng vu oan cho tôi, Bùi Úc, dựa vào hắn không bị đông lạnh thành băng đã tốt lắm rồi."
Nói đến đây Hồ Anh cười nói: "Nói thật, tối hôm qua tôi lúc ngủ cùng Bùi Úc, ban đầu có chút biệt nữu, dù sao anh biết đấy, khách mời Hồng Lam ngủ chung trên một chiếc giường. Kết quả phản ứng của Bùi Úc mà các anh không thấy được, tôi cảm thấy mình ở trong mắt hắn không phải đàn ông."
Ôn Nặc và Hoắc Thành nghe vậy đều bật cười. Ôn Nặc cười nói: "Có thể tưởng tượng ra."
"Các anh nói có phải hắn có tính lãnh cảm không?" Hồ Anh nói.
Nói xong trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh y xuyên qua khe cửa nhìn thấy, lập tức bật cười.
Ha ha ha ha ha, đẹp thì đã sao không xài được mới buồn cười.
"Hai người các cậu hôm nay chưa từng nói chuyện hay sao, cho nên tối nay mới nói nhiều như vậy." Hoắc Thành nói.
Hồ Anh gối lên cánh tay nói: "Không biết ngày mai phân phòng, ai sẽ được ở cùng cậu ấy."
"Xem ai có vận khí tốt." Hoắc Thành vui đùi nói.
Mặc dù nói như vậy nhưng trên thực tế điều bọn họ quan tâm nhất chính là mình sẽ được phân cùng phòng với ai, ai sẽ được ở cùng Địch Tinh Thần chung một phòng.
Vì thế bọn họ lâm vào trầm mặc trong thời gian ngắn ngủi.
Bùi Úc ngồi dậy từ trên giường đất.
Quá nóng, thật sự quá nóng, hắn lại thượng hỏa, lưỡi bị khô đau.
Hắn uống vài ngụm nước, bị nhiệt khiến thể xác lẫn tinh thần đều khó chịu.
Lần sau phân phòng ở, nói thế nào cũng không thể tiếp tục ngủ ở nơi này nữa.
Hắn xốc chăn lên nhìn thời gian, giờ đã là hơn mười một giờ tốt. Hắn mở album trên điện thoại, ảnh trong album rất nhiều, trừ bỏ ảnh phong cảnh cũng chỉ có Địch Tinh Thần.
Một vài tấm là hắn chụp, vài tấm được hắn tải về từ trên mạng, sau khi xem xong rồi hắn lại lên mạng tìm kiếm video của Địch Tinh Thần.
Địch Tinh Thần nổi tiếng trên mạng thật ra cũng không phải đoạn múa kia của cậu, mà là vô số khoảnh khắc phát sóng trực tiếp, ví dụ như cậu tham gia biểu diễn, ngồi trong thính phòng, bỗng nhiên hướng về phía màn hình nở nụ cười, lại ví dụ như hình ảnh cậu bước ra từ siêu thị.
Tám khách mời của 《 Hồng Lam tín hiệu 》, ngoại trừ hắn, những người khác đều có tài khoản Weibo, còn hắn thì không có.
Kỳ thật hắn từng lập tài khoảng Weibo khi còn nhỏ, hình như từ cái ngày internet tràn ngập tin hắc hắn và Bùi Hoa Nùng, hắn liền xóa Weibo.
Hắn một lần nữa đăng ký tài khoản Weibo, sau đó follow Địch Tinh Thần.
Follow Địch Tinh Thần xong, Weibo đề cử rất nhiều chủ đề liên quan đến Địch Tinh Thần, có 《 Hồng Lam tín hiệu 》, có các khách mời khác, còn có rất nhiều siêu thoại CP.
Hắn giống như lão cổ hủ, không theo dõi mấy tin trên mạng nên cũng không biết có mấy siêu thoại CP này.
Hắn nhìn thấy mấy tên CP như "Tinh Hồ CP", "Sao Băng CP", Hỏa Tinh CP", hắn mặt vô biểu tình lướt qua lập tức bắt gặp được một cái tên CP gọi là "Húc Nhật Tinh Thần".
Vừa nhìn hắn cũng không nhận ra đây là tên CP của mình và Địch Tinh Thần, dù sao tên hắn là "Úc", hơn nữa hắn cũng không hiểu hàm nghĩa của tên CP này.
Cho đến khi hắn ấn vào, thấy rất nhiều video ngắn và ảnh chụp của hắn và Địch Tinh Thần.
Kỳ thật hắn luôn cảm thấy trừ bỏ thời gian ra ngoài và ở cùng phòng với Địch Tinh Thần trong kỳ một ra, cũng không có bao nhiêu cơ hội tiếp xúc với Địch Tinh Thần, biểu hiện của hắn không tích cực chủ động như Hoắc Thành và Hồ Anh. Nhưng hắn phát hiện fan CP thật sự rất lớn mạnh, cho dù hắn cách đám người nhìn về phía Địch Tinh Thần, khoảnh khắc này chỉ mất chưa đến một giây đồng hồ nhưng đều bị fan CP phát hiện ra.
"Húc Nhật" chắc là hắn đi, còn "Tinh Thần" là Địch Tinh Thần.
Hắn thật sự thích cái tên này.
Hắn liền xem siêu thoại CP của hai người, thuận tiện sửa lại tên Weibo của mình thành "Húc Nhật Tinh Thần."
Kết quả hắn phát hiện cái tên này đã được đăng ký rồi.
Hắn nhân mở tài khoản Weibo tên "Húc Nhật Tinh Thần" kia.
Sau đó một cánh cửa đồng nhân văn và ảnh đồng nhân mở ra trước mặt Bùi Úc.
Tình cảm của Bùi Úc khá khô cằn, là một tờ giấy trăng tinh, hắn từ thời niên thiếu đối với những chuyện mà đại đa số thiếu niên tuổi dậy thì có hứng thú thì hắn lại không hứng thú, toán học gần như chiếm toàn bộ thời gian sinh hoạt, hắn rất ít xem phim, cũng không xem bất cứ cuốn tiểu thuyết sắc nào.
Màn hình điện thoại chiếu sáng khuôn mặt hắn, hắn càng hiểu rõ hàm nghĩa của cái tên Húc Nhật Tinh Thần này.
Trong căn phòng lờ mờ của tổ chương trình, chỉ có hai người canh giữ trước máy theo dõi, bọn họ một người tên Tiểu Trương, một người tên Tiểu Lý.
Hôm nay Tiểu Trương và Tiểu Lý có ca trực đêm, ở đây lạnh cho nên về cơ bản các khách mời đều vào giấc không có bất cứ hoạt động nào cả, vì vậy không cần thời thời khắc khắc đều phải nhìn vào máy theo dõi, bọn họ trực ban chủ yếu là phòng bị các khách mời có tình huống đột phát.
Bọn họ quấn chăn ngồi trên ghế, lúc mơ màng sắp ngủ, Tiểu Trương bỗng nhiên ngồi ngay ngắn.
"Có người ra ngoài." Cậu ta vội vàng vỗ Tiểu Lý bên cạnh.
"Làm sao vậy?" Tiểu Lý xoa xoa hai mắt.
"Có người ra ngoài." Tiểu Trương nói: "Là Bùi đại thiếu gia."
Bên ngoài căn phòng số 3 cũng có đặt một chiếc camera, dưới chân giá đặt camera là một mảnh tuyết lớn mênh mông, bọn họ nhìn thấy Bùi Úc đội mũ thật dày đi ra từ căn phòng số 3, trên đường không có đèn chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng đen cao thẳng của hắn, hắn đón gió tuyết chậm rãi bước đi, cho nên khi đi đến một ngọn đèn đường cao hắn ngẩng đầu lên, nhìn đèn đường bị bông tuyết bao phủ, sắc mặt hắn trầm tĩnh, cao thẳng anh tú, mặc dù trời đất bao la gió lạnh cuồn cuộn đến thấu xương, đều không thể dập tắt ngọn lửa trong lòng hắn.
Trong bóng đâm, vẫn luôn đưa lưng về phía Địch Tinh Thần, Nghiêm Chấp đột nhiên xoay người lại, mặt hướng về phía Địch Tinh Thần ở đối diện, không mang mắt kính nhưng ở trong bóng tối lại trở nên rõ ràng như vậy, anh nhăn mặt, cũng không biết bao lâu lại bỗng dưng buông lỏng.
Hết thảy trở về không gian yên tĩnh, chỉ có trận tuyết lớn bay tán loạn ở bên ngoài.