Tại Sao Nhóm Nam Chủ Đều Dùng Loại Ánh Mắt Này Nhìn Tôi

Chương 66


Bởi vì do Bùi Úc che camera cho nên tổ chương trình không nhìn thấy bất cứ hình ảnh nào, bất quá thông qua tiếng bọn họ cũng đoán được.

Bùi Úc đang tắm rửa, Hồ Anh trở về đúng trúng.

Nhưng mà trở về thì trở về, Bùi Úc chắc chắn sẽ khóa cửa, hơn nữa Hồ Anh là ai, vị khách mời này của bọn họ là người duy nhất không e ngại ai.

Đừng nói không thấy gì, dù có nhìn thấy, với y cũng không nói lên điều gì.

Có gì đáng để Hồ đại mỹ nhân ngạc nhiên sao?

Huống chi y căn bản không báo cho Bùi Úc.

Nhưng bọn họ thông qua âm thanh phán đoán, Hồ Anh tựa hồ có chút kỳ quái.

Bởi vì y luôn nóng nảy, giọng nói nghe ra có hơi yếu ớt.

Mặt y bị lạnh đông đến đỏ bừng, cả người tựa hồ có chút không bình thường, hình như bị đông lạnh phát ngốc, khuôn mặt luôn sáng ngời diễm lệ, lúc này lại hơi ngốc.

Hồ Anh ngẩng đầu nhìn Hoắc Thành.

Hoắc Thành cao 1m9, thon chắc sắc bén, vô luận khí chất hay dáng người hay là khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, thoạt nhìn giống một độ đội đặc chủng.

Anh mặc áo ngủ rộng thùng thình chất liệu mềm mại, nhưng chiếc áo được cài lỏng lẻo, đi lại đung đưa không ngừng.

Hoắc Thành thấy Hồ Anh chạy về, hỏi: "Ở đây tương đối lạnh, tốt nhất đừng chạy, bằng không sẽ hít không khí lạnh vào trong phổi dẫn đến rất dễ ho khan."

Hồ Anh nói: "Đúng vậy."

Hoắc Thành là đầu đinh, bởi vì trong phòng máy sưởi được bật vừa đủ, không cần sấy tóc, ngồi một lúc tự nhiên sẽ khô. Anh vặn một chai nước khoáng trực tiếp uống hai ngụm, Ôn Nặc nói: "Hoắc ca, anh lại uống nước lạnh."

Hoắc Thành cười nói: "Không sao, tôi chịu lạnh rất giỏi."

Hoắc Thành thoạt nhìn chịu lạnh rất tốt.

Hồ Anh nhìn về phía Hoắc Thành, cảm khái.

Hoắc Thành nhìn y cười nói: "Cậu đến chỗ này của tôi, hôm nay Bùi Úc phải ngủ một mình."

Ôn Nặc liền nói: "Hôm nay tôi thật sự bị sốc vì Bùi ca, sao anh ấy lợi hại vậy chứ."

Hồ Anh đáp: "Đúng."

Y cũng bị sốc.

Hoắc Thành nói: "Vừa nhìn biết cậu ấy không đơn giản."

Mẹ hắn là Bùi Hoa Nùng, chính là mỹ nữ tài nữ nổi danh trong làng giới trí.

"Đúng, vừa nhìn liến biết anh ta không đơn giản." Hồ Anh cảm khái.

Bất ngờ còn có chuyện bên trong nữa.

"Thật ra mọi người đều lợi hại, Đoan ca, Nghiêm ca, Lâm ca, cảm giác mọi người đều rất khiêm tốn." Ôn Nặc nói: "Tinh Thần nữa, tôi cảm thấy cậu ấy còn có đại chiêu chưa dùng, cậu ấy cư nhiên còn biết đàn piano."

Nhớ đến Địch Tinh Thần, sắc mặt Hoắc Thành lập tức trở nên ôn nhu, anh nằm lên chiếc giường bên cạnh, gối đầu lên cánh tay nói: "Học viên ngành nghệ thuật khẳng định sẽ có nhiều bí ẩn.... Địch Tinh Thần chính là bảo tàng."

Ôn Nặc nghe vậy liền nhìn về phía Hoắc Thành, Hoắc Thành không chút nào che lấp sự mê luyến đối với Địch Tinh Thần khi ở trong căn phòng này.

Trong ba câu anh nói không dứt nói về Địch Tinh Thần, giống như đều vô ý thức mà nói.

Nhắc đến Địch Tinh Thần trong mắt anh lập tức lóe lên ánh sáng.

Hồ Anh nhìn Hoắc Thành nằm trên chiếc giường đối diện, Hoắc Thành nằm, ống quần được cuốn lên, tư thế nằm nhàn nhã tản mạn, rất có hương vị đàn ông.

Trong đầu anh đều là chất thải màu vàng... Cũng không đúng, anh vốn dĩ là người có rất nhiều chất thải, không khỏi mà bắt đầu nghĩ, nếu Nghiêm Chấp là hổ, Bùi Úc là cự long, vậy Hoắc Thành là gì.

Con rắn lớn?

Không thể giải thích được rất phù hợp với gương mặt của Hoắc Thành.

Hồ Anh trầm tư một lúc, đột nhiên cảm thán: "Xem ta tôi cũng chỉ có một khuôn mặt đẹp thôi."

Ôn Nặc và Hoắc Thành đều sửng sốt, Hoắc Thành nhìn Hồ Anh nở nụ cười.

Ôn Nặc cũng cười nói: "Đây có phải lời kịch nào trong bộ cổ trang của Versailles không?"

Hồ Anh mỉm cười, phục hồi tinh thần hỏi: "Hôm nay cậu tắm không?"

Ôn Nặc nói: "Sáng sớm em tắm rồi, không tắm nữa."

Hồ Anh ngồi lên nói: "Vậy tôi đi tắm một lát."

Hoắc Thành nói: "Cậu chờ tôi dọn phòng tắm đã."

"Không cần, tôi không có thói ở sạch nghiêm trọng như Nghiêm Chấp." Hồ Anh nói.

Nghe thấy Hồ Anh phàn nàn về Nghiêm Chấp, Hoắc Thành liền vui vẻ nói: "Có phải vì Nghiêm Chấp cho nên cậu mới không phải qua đêm ở phòng số 1 không."

"Nhìn Nghiêm Chấp thì ôn hòa, thật ra trong số mấy người chúng ta, cậu ta là người khó ở chung nhất." Hồ Anh vừa lấy đồ dùng tắm rửa vừa nói: "Bùi Úc còn tốt hơn cậu ta."

Hoắc Thành nói: "Cậu mới nhìn ra à."

Nghiêm Chấp ngoài nóng trong lạnh, đối với người khác đều hòa khí, nhưng loại hòa khí này thật ra là khách khí, khách khí là một loại biểu hiện xa cách, cậu ta sẽ không biểu lộ mặt tình cảm với bạn.

Cho nên y ở cùng Bùi Úc còn tốt hơn với Nghiêm Chấp, trong đó không chỉ vấn đề tình địch với nhau.

Tính cách hai người không phù hợp.

Nhưng y thừa nhận Nghiêm Chấp đối với Địch Tinh Thần đặc biệt tốt.

Bởi vì anh rất xa cách nên Địch Tinh Thần đối với anh mà nói càng trở nên đặc biệt. Anh thật sự rất thích Địch Tinh Thần, mới có thể đối đãi đặc biệt với cậu.

Địch Tinh Thần tắm xong bước ra từ phòng tắm, vừa ra liền nghe thấy tiếng cạch cạch từ bàn phím.

Nghiêm Chấp đang chơi game.

Hôm nay đội bọn họ có lịch huấn luyện, Nghiêm Chấp tuy đang quay chương trình nhưng cũng không thể vắng mặt trong tập huấn, làm tuyển thủ game mà nói, cường độ huấn luyện của bọn họ cũng giống như vận động viên khác. Mặc dù Nghiêm Chấp là thiên tài điện tử, nhưng nhất định phải bảo trì lượng huấn luyện nhất định.

Nghiêm Chấp đã hai ngày không động vào game, hôm nay không cần chờ fans thúc giục, chính anh liền bắt đầu chơi game.

Hai ngày nay các loại ý nghị đều bị tắc nghẹn, anh cần chơi game để phát tiết trong nội tâm.

Địch Tinh Thần đến phòng bếp một chuyến, nồi cơm điện còn đang hầm súp lê.

Đây là Ôn Nặc hầm, tất nhiên là dùng lê đông lạnh hầm.

Cậu vừa hỏi mới biết, là Bùi Úc nói y hầm.

Ngay sau khi được đun sôi nước súp trong suốt trở thành nước súp đặc, các quả lê trở nên giòn nhưng chúng có vài hương vị khác nhau.

Cậu dùng muôi cẩn thận múc ra một bát súp lên tương đối tham đạm bưng vào trong phòng ngủ, thật nhẹ ngàng đặt bên cạnh Nghiêm Chấp.

Hôm nay Nghiêm Chấp đặc biệt đẹp trai, anh mang tai nghe phát sáng màu xanh nhạt, bàn phím màu đỏ, đôi tay đẹp đến chói mắt lướt trên bàn phím, tốc độ cực nhanh, anh đánh quá mức chuyên chú, thế cho nên khi Địch Tinh Thần bưng bát súp lê đến anh cũng không nhận ra.

Địch Tinh Thần nhìn về phía màn hình, Nghiêm Chấp đang chơi game tên 《 Tuyệt Đối Đỉnh 》, là một trò chơi kinh điển đang nổi khắp thế giới. Trước kia cậu chỉ thấy Nghiêm Chấp cầm điện thoại chơi Vinh Giả Vinh Quang, kho đó cảm thấy Nghiêm Chấp đánh thực hung ác sắc bén, hiện giờ xem anh chơi 《 Tuyệt Đối Đỉnh 》, mới biết vì sao fans đều yêu anh như vậy.

Nhưng mà cậu là tên ngốc khi chơi game, đến Vương Giả Vinh Quang cậu cũng không biết chơi, cậu ở bên cạnh xem một lúc mơ hồ nghe thấy tiếng có người rống giận thét chói tai qua tai nghe. Ánh sáng màn hình phải chiếu trên mắt kính của Nghiêm Chấp, phía sau mắt kính là đôi con mắt bình đạm giống hệt biểu tình trên mặt anh.

Một số người chơi game, nếu phong cách chơi hung các hoặc là tình hình chiến đấu quá mức kịch liệt, biểu tình ít nhiều cũng sẽ có phản ứng, có vài tuyển thủ điện tử còn lộ vẻ dữ tợn nhưng Nghiêm Chấp lại không có.

Dùng duy nhất một loại biểu tình bình thản, làm ra thao tác hung các nhất.

Quá ngầu.

Cậu cảm thấy tổ chương trình nên bỏ ra một tập để mấy người khách mời bọn họ đến xem Nghiêm Chấp thi đấu. Nghiêm Chấp tuy rằng vẫn là khách mời có nhân khí cao nhất, nhưng khi anh đạt được mị lực cao nhất chính là khi ở trên chiến trường.

Bị ảnh hưởng từ sự tập trung của Nghiêm Chấp, Địch Tinh Thần cảm thấy mình cũng không thể lãng phí việc huấn luyện.

Làm một sinh viên ngành vũ đạo, ngay cả khi nghỉ bọn họ cũng phải thường xuyên hoạt động gân cốt, luyện tập lại kiến thức cơ bản.

Cậu hoạt động chân tay một chút, sau đó nhẹ nhàng nhảy, hai chân đặt lên hai chiếc giường, động tác đặc biệt uyển chuyển gần như không phát ra âm thanh nào.

Động tác này nhìn thì bình thường không có gì đặc biệt nhưng thật ra so với việc giang hai chân trên mặt đất còn khó hơn nhiều, yêu cầu toàn thân đều phải giữ vững, thân thể mới không bị chìm xuống, phải bảo trì một góc 180 độ còn khó hơn bảo trì góc 200 độ. Cậu thở ra một hơi, đôi tay bóp eo giữ vững vài phút, gân trên đùi có cảm giác lập tức kéo giãn.

Cậu đứng dậy làm động tác kiễng bằng một chân.

Nghiêm Chấp khát nước duỗi tay lấy chai nước khoáng ở bên cạnh, lúc này mới phát hiện bên cạnh xuất hiện một bát súp lê.

Anh hơi sửng sốt, thừa dịp vài phút nghỉ ngơi ngắn ngủi quay đầu nhìn thấy Địch Tinh Thần ôm một chân đứng giữa hai chiếc giường.

Trò chơi lại bắt đầu, Nghiêm Chấp lúc này không thể phân tâm, anh vừa chơi game vừa dùng đôi mắt liếc nhìn thân thể Địch Tinh Thần, thấy Địch Tinh Thần hạ eo cả người uốn cong, quấn ào rũ uống lộ ra vòng eo mềm mại trắng nõn, ngay sau đó Địch Tinh Thần cấm rãi chổng ngược lên, hai chân duỗi thẳng, thời điểm cả người cậu chổng ngược, áo thun trên người toàn bộ đều buông xuống cổ.

Nghiêm Chấp đột nhiên cảm thấy đang chơi game trong người bỗng nổi lên luồng hơi nóng, nháy mắt hóa thành một vùng lửa nóng ngập trời, lập tức thiêu đốt anh.

Đồng đội hô: "Lục ca, cẩn thận!"

Nghiêm Chấp quay đầu nhìn về màn hình, liên tục bị đối phương đánh chết hai lần. Nghiêm Chấp cũng không biết từ đâu bốc lên một cỗ bạo ngược, thủ pháp nháy mắt trở nên điên cuồng sắc bén. Vẫn luôn không mở miệng anh bắt đầu yêu cầu đồng đội phản công, Địch Tinh Thần vốn đang đứng chống ngược bỗng nghe thấy Nghiêm Chấp mở miệng nói, lập tức quay đầu nhìn anh, nghe thấy đối phương kêu rên từ trong tay nghe: "Tôi làm tôi làm tôi làm!"

Một đường đối thủ bị hạ gục, thiếu chút nữa bị đánh đến tự kỷ, cuộc chiến 5v5 rất nhanh biến thành 2v5, cảm giác đẩy sức mạnh ép đối thủ đến bước đường cùng thật sự quá sung sướиɠ, sự quyến rũ nhất của Nghiêm Chấp, đối thủ càng không chịu nổi, anh càng cường thế tấn công, Nghiêm Chấp thừa thắng xông lên cuối cùng diệt toàn bộ đối thủ.

Lần này đánh rất sảng khoái, thân thể đều phấn chấn, anh tháo tai nghe xuống dựa trên lưng ghế nghiêng đầu nhìn Địch Tinh Thần đứng bên cạnh anh, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình: "YING rồi?"

Nghiêm Chấp đương nhiên biết Địch Tinh Thần đang nói "thắng", anh nhẹn ngàng nâng chân bắt chéo che khuất vị trí xấu hổ, "ừ" một tiếng nói: "Thắng rồi."