Tại Sao Nhóm Nam Chủ Đều Dùng Loại Ánh Mắt Này Nhìn Tôi

Chương 68

Một đêm gió to tuyết lớn, thẳng đến sáng sớm ngày hôm sau.

Một đêm qua đi, có người còn đang trong mộng, có người đã hoàn toàn thay đổi.

Sáng thứ tư, Hoắc Thành bò dậy.

Trời vừa mới tờ mờ sáng, Hồ Anh bị âm thanh rửa mặt của anh đánh thức, mở mắt ra sờ điện thoại cầm lên nhìn thời gian, kêu rên: "Hoắc Thành, anh có cần dậy sớm như vậy không."

Hoắc Thành xoa mặt từ trong phòng tắm đi ra nói: "Cậu nhiều mỹ phẩm dưỡng da như vậy, tôi có thể dùng chút phun sương của cậu không."

Hồ Anh ghé vào đầu giường, mở to mắt nhìn Hoắc Thành, mặt Hoắc Thành vẫn còn ướt dầm dề, cổ áo ngủ đều tháo cúc lộ ra cơ ngực tinh tráng thoạt nhìn long tinh hổ mãnh(1), cực kỳ có tinh thần.

(1) Long tinh hổ mãnh 龙精虎猛: Tinh lực rồng, sức mạnh hổ - chỉ cho lực lượng mạnh mẽ, ý chí tranh đấu cao ngất.

"Đàn ông thô dùng mỹ phẩm dưỡng da làm gì, ngày hôm qua còn nói tôi mềm yếu."

Hoắc Thành cười nói: "Ở đây gió lớn, cảm giác da có hơi khô."

Ôn Nặc ngồi dậy nói: "Anh dùng của tôi đi."

"Hai người đều dùng của tôi đi, tôi mang theo một đống mỹ phẩm dưỡng da, vừa lúc không dùng hết." Hồ Anh nói: "Anh có thể dùng sữa rửa mặt trước, xong rồi rửa bằng nước và tinh hoa, sau đó dùng phun sương."

"Cậu cũng thật cẩn thận." Hoắc Thành nói.

Hồ Anh bật người ngồi dậy: "Anh chính là tư duy thẳng nam, đây là năm gì rồi dưỡng da còn phân biệt nam nữ! Theo đuổi cái đẹp là quyền của mỗi người nam nữ!"

"Quá phiền, tôi phun sương là được rồi." Hoắc Thành xịt sương nói: "Phun sương này của cậu hẳn là rất đắt đi, vậy tôi dùng nhiều chút."

"Loại kem dưỡng La Prairie, vài ngàn tệ một lọ."

Ôn Nặc nghe xong mở to hai mắt nhìn, nói: "Còn đắt hơn cả La Mer sao?"

Hiểu biết của y hữu hạn, nói đến mỹ phẩm dưỡng da đắt giá, y chỉ biết SKII hay Estẽe Lauder gì đó thôi, còn La Mer y biết đến từ trong miệng Kim Thiến, sinh nhật năm nay của cô, nói rằng bản thân cắn răng mua cho mình một lọ, tốn mất hai ngàn ba.

Hồ Anh bắt đầu phổ cập kiến thức về La Prairie cho Ôn Nặc, nói là các vương phi đều dùng nó, đều rất có công hiệu.

Hoắc Thành thay quần áo trong nhà tắm xong đi ra, mặc áo khoác vào nói: "Tôi đi đây."

"Tinh Thần chưa chắc đã dậy." Hồ Anh nói.

"Tôi đi dạo trước." Hoắc Thành cười đội mũ Lôi Phong của mình lên.

Anh lớn lên rất giống người Đông Bắc, sau khi mặc áo khoác vào còn đội mũ Lôi Phong, càng nhìn càng giống người dân bản xứ.

Hồ Anh thấy Ôn Nặc rời giường, chính mình lại nằm xuống cầm điện thoại bật nhạc. Nhạc được bật lên lại thấy Hoắc Thành quay lại nói: "Đậu, các cậu mau ra nhìn, tuyết rơi xuống khiến cửa khách sạn mở không được."

Hồ Anh nghe vậy lập tức bò dậy.

Còn rất hưng phấn.

Dù sao cả đời cũng có rất ít cơ hội được đến nơi lạnh như vậy, trước kia y chỉ xem qua những video ngắn trên mạng, nghe nói có nơi ở Đông Bắc chỉ cần qua một đêm cửa sẽ không mở được.

Y mặc áo khoác vào đi xuống xem, quả nhiên cửa bị tuyết ngăn chặn rất dày.

"Tuyết thật lớn."

Là người của Nam Thành, y thật sự rất khó được nhìn thấy tuyết lớn như vậy, y đưa điện thoại cho Hoắc Thành: "Chụp cho tôi bức ảnh, tôi muốn đăng lên Weibo."

Hoắc Thành nhận điện thoại y đưa qua, Hồ Anh vẫn chưa rửa mặt cho nên toàn bộ đều là mặt mộc, tóc lộn xộn giống như cái ổ gà, mặc chiếc áo khoác bánh mì đặc biệt dày, bắn tim về phía camera: "Bắt đầu chưa?"

"Bắt đầu rồi."

Hồ Anh giang rộng hai cánh tay, sau đó nhảy xuống.

"Phốc" một tiếng, cả người đều rơi vào trong đống tuyết dày, lập tức bị bao phủ không thấy người.

Hoắc Thành kinh sợ, bước nhanh tới kéo y ra, Hồ Anh muốn bò ra mấy lần đều không được, chờ đến khi bò ra đã ăn được hai ngụm tuyết lớn, y phi một tiếng vội vàng cởϊ áσ khoác ra phủi tuyết ở bên trong ra, Hoắc Thành liền lớn tiếng cười ha ha.

Ông chủ khách sạn nói, đây không tính là tuyết lớn gì cả, nếu nói một lần bão tuyết lớn nhất chỗ bọn họ, trước cửa toàn bộ đều bị tầng tuyết cao hai mét ngăn chặn.

Mấy người bọn họ đều chưa từng thấy qua trận tuyết lớn như vậy.

Người của tổ chương trình đã dậy từ sáng sớm tinh mơ, toàn thể xuất động đi theo nhân viên của cảnh khu cùng nhau đi dọn tuyết.

Địch Tinh Thần bị tiếng vang bên ngoài đánh thức, ngồi dậy liền thấy Nghiêm Chấp tiến vào nói: "Tuyết trước cửa nhà chúng ta cao đến đầu gối. Em đừng dậy vội, phỏng chừng sáng nay bọn họ sẽ không qua đây ăn sáng, em ngủ tiếp đi. Anh đã nấu cháo rồi."

Địch Tinh Thần nhìn thời gian, lại nhìn qua bên ngoài cửa sổ, phát hiện cửa hộ đều bị tuyết bọc kín.

Cảnh tượng này vẫn là lần đầu cậu thấy.

Cậu bật người một cái bò dậy.

Nghiêm Chấp cười nói: "Anh biết kiểu gì em cũng dậy. Vậy em mặc nhiều chút, bên ngoài rất lạnh."

"Tuyết ngừng rồi sao?"

"Ngừng rồi."

Địch Tinh Thần bò dậy: "Áo khoác của em đâu?"

Cậu nói rồi vén chăn lên. Nghiêm Chấp vội nói: "Thiếu chút nữa thì quên, em đợi một lát."

Nghiêm Chấp cuống quít ra ngoài, chỉ chốc lát anh ôm áo khoác quần giữ nhiệt quay lại phòng ngủ.

Địch Tinh Thần thấy khó hiểu.

Nghiêm Chấp nói: "Lúc anh dậy phát hiện nhiệt độ trong nhà đặc biệt thấp, sợ em mặc vào sẽ lạnh cho nên đặt bên cạnh máy sưởi cho em."

Nhà trọ này cũng dựa vào lửa để sưởi ấm, chỉ khác với giường sưởi của phòng số 3 và tường ấm của phòng số 2, nhà trọ này của bọn họ vì đảm bảo khách hàng được ngủ một cách thoải mái, không quá nóng cũng không quá khô, cho nên là căn phòng có suối nước nóng duy nhất, cũng chỉ có ba căn phòng để người ở, những phòng khác đều được chuyên môn dùng để nhóm lửa sưởi ấm, bên cạnh phòng họ có giường sưởi thông với tường sưởi.

Địch Tinh Thần sở quần áo, ấm áp, đặc biệt thoải mái.

Oa, thật tri kỷ quá đi.

"Cảm ơn anh." Cậu thực vui vẻ.

Nghiêm Chấp cười nói: "Em mau mặc vào đi, một lát lại lạnh đấy."

Địch Tinh Thần nhanh chóng chui ra khỏi ổ chăn, cởϊ qυầи áo ngủ trên người xuống, sau đó mặc quần áo giữ nhiệt vào, cậu phát hiện Nghiêm Chấp vẫn luôn theo dõi mình liền ngẩng đầu lên nhìn, Nghiêm Chấp khẽ cười, nói: "Tóc y như ổ gà."

Địch Tinh Thần cảm thấy hôm nay Nghiêm Chấp tựa hồ có chút khác biệt.

Là do anh không mang mắt kính sao?

Nhìn mặt mày sáng ngời lên rất nhiều, cũng thêm vài phần sắc bén.

Cảm giác như biến thành con người khác.

Trước kia đeo kính viền tơ vàng thoạt nhìn ôn nhu thân sĩ, hiện giờ không mang kính tựa như con hổ vừa thoát khỏi chuồng, cả người đều tăng thêm vài phần tính xâm lược.

"Anh không đeo kính à?" Cậu xỏ giày hỏi.

"Đeo kính áp tròng." Nghiêm Chấp nói: "Nhìn được không?"

Địch Tinh Thần cười gật đầu: "Rất tuấn tú."

Nghiêm Chấp liền cười.

Địch Tinh Thần buộc dây giày, lại ngẩng đầu lên nhìn Nghiêm Chấp lần nữa.

Dường như chỉ qua một đêm, Nghiêm Chấp đã thay đổi.

Bởi vì do quá lạnh, cậu đội mũ nhung mà Bùi Úc cho mình lên. Con đường bên ngoài phòng số 1 được tổ chương trình dọn sạch sẽ, Địch Tinh Thần và Nghiêm Chấp đi theo tổ chương trình dọn đường ngoài phòng số 2.

Một trận tuyết lớn át đi sự xấu hổ và ngượng ngùng, y đội mũ và đeo bao tay thật dày, thở hồng hộc nhìn đám Địch Tinh Thần đang xúc tuyết từ xa, cười nói: "Tuyết thật lớn a."

Đoan Nghệ Hoa cũng thở hổn hển duỗi thẳng lưng nói: "Không được rồi, tuổi lớn, eo không tốt."

Bọn họ dần dần tụ hội cùng nhau, Lâm Thanh Ninh mở to hai mắt nhìn, nói: "Vừa rồi tôi còn tự hỏi người bên cạnh Tinh Thần là ai đây, nhìn giống giống Nghiêm Chấp, có thể thấy hắn không mang kính tưởng đó là nhân viên của tổ chương trình, tôi còn nghĩ sao tổ chương trình lại có nhân viên soái như vậy!"

Đoan Nghệ Hoa nghe vậy nhìn người bên cạnh Địch Tinh Thần: "Là Nghiêm Chấp."

Y cũng không nhận ra.

Hai người bọn họ nhìn chằm chằm Nghiêm Chấp một hồi lâu, nói: "Nghiêm Chấp đeo kính và không đeo kính là hai loại cảm giác hoàn toàn khác."

Nghiêm Chấp mỉm cười, móc bao tay của Địch Tinh Thần từ trong túi đưa cho cậu.

"Càng đẹp trai hơn." Lâm Thanh Ninh đánh giá.

Cảm giác ôn nhu giảm đi rất nhiều, các đường nét trên khuôn mặt rõ ràng và ưu việt.

Sau khi dọn xong tuyết trước phòng số 2, bọn họ lại cầm xẻng đến phòng số 3 gặp Bùi Úc.

Ngày hôm qua Bùi Úc đắp hai người tuyết ở giao lộ, đều bị tuyết che đậy nửa thân, Bùi Úc đang ở bên cạnh dọn tuyết đọng trên đường nhỏ, cái mũi bị đông lạnh đến đỏ bừng.

"Bùi ca."

Hắn nghe thấy tiếng Địch Tinh Thần gọi mình, ngẩng đầu liền thấy Địch Tinh Thần đội mũ màu xanh, mặc áo khoác dày rộng màu đen mà hắn đưa cho cậu.

Bùi Úc khẽ cười đứng lên vẫy tay với mọi người.

Mọi người cùng nhau dọn sạch tuyết trước phòng số 3, Địch Tinh Thần nói: "Bùi ca, anh bị nhiệt rất nặng rồi."

Ngoài miệng bị sưng đỏ thực rõ ràng.

"Ngủ không tốt." Bùi Úc nói.

"Đợi lát nữa em pha cho anh một tách trà trứng gà để hạ nhiệt." Địch Tinh Thần nói.

Bùi Úc cười nhìn Địch Tinh Thần, trong ánh mắt đều là ánh sáng.

Là bởi vì được tuyết chiếu sáng sao?

Sao cậu cảm giác hôm nay trong mắt mọi người đều sáng rạng vậy, tựa hồ không giống với tối hôm qua!!!

Ừm, khẳng định là cậu ngắm tuyết quá lâu, bị tuyết làm cho mơ hồ nên mới có cảm giác này.

————————

Bỗng nhiên muốn ship CP Hoắc Thành và Hồ Anh ghê, kiểu oan gia ngõ hẹp gặp nhau là chạnh chọe đối phương.

Đại hán tử gầy dựng từ hai bàn tay trắng thô kệch ngốc nghếch tà râm công - Phú nhị đại được nuông chiều từ nhỏ mỹ nhân thẳng tính thụ.

Chương này hơi ngắn nên mọi người xem tạm nhé, hôm qua nhà có giỗ đông quá nên mình hơi mệt không lên hai chương cùng một lúc được.