Tại Sao Nhóm Nam Chủ Đều Dùng Loại Ánh Mắt Này Nhìn Tôi

Chương 63


"Qua một khoảng thời gian hoặc là vài năm sau, nếu chúng ta có cơ hội trở về chốn cũ, có thể đến đây thử." Hoắc Thành nói: "Nhìn thử khóa của chúng ta trông như thế nào rồi, cũng nhìn thử ước nguyện của chúng ta có thực hiện được không."

Địch Tinh Thần nói: "Được ạ."

"Đó là một ước hẹn." Hoắc Thành cười nói.

Lên núi thì dễ, xuống núi thì khó.

Lúc bọn họ xuống núi, sắc trời cùng lúc càng u ám, gió cũng lớn hơn.

Trái tim Hoắc Thành bị một loại tình yêu dịu dàng làm cho căng trướng.

Anh vừa xuống núi vừa ngoáy đầu nhìn Địch Tinh Thần, bởi vì gió có chút lớn, Địch Tinh Thần luôn bám vào lan can bước đi nhưng cậu đeo bao tay rất dày, thời điểm nắm lấy lan can có chút không tiện, cho nên đi rất chậm.

Anh rất muốn nắm tay Địch Tinh Thần nhưng lại không dám.

Tình yêu khiến con người trở nên nhút nhát, anh từ một nam nhân có thể trực tiếp ôm Địch Tinh Thần lên biến thành một người nhát gan đến nắm tay cũng không dám.

Tình yêu trong lòng càng lớn, con người càng trở nên cẩn thận hơn.

"Phía trước có nhà vệ sinh công cộng, chúng ta ở đó ngồi nghỉ một lát đi." Địch Tinh Thần nói.

Cậu thấy tay của người quay phim bắt đầu run lên rồi.

Quá vất vả rồi.

Có một quầy bán đồ ăn vặt nằm bên cạnh nhà vệ sinh, thời tiết lạnh như vậy, ông chủ mặc chiếc áo khoác quân đội(*) đứng sẵn vị trí của mình.

Bọn họ mua ba ly nước ấm, tránh ở quầy quà vặt nghỉ ngơi một lúc, người quay phim vươn tay ra cho bọn họ xem, tay hắn đều bị đông đến nứt cả da.

"Hai ngày tới càng lạnh hơn." Hắn nói.

"Tôi có thuốc mỡ trị nứt da rất tốt, chờ sau khi về đến nhà tôi đưa cho cậu dùng thử xem." Hoắc Thành nói: "Trước kia lúc tôi đi học cũng thường nứt da trên chân, trên lỗ tai, trên tay, có một lần nghiêm trọng nhất, khắp nơi trên mặt đều bị nứt da, ban đầu chúng tôi dùng nước thân cà tím đun sôi, sau đó ngâm người, yêu cầu cần thiết nhất nước phải nóng, cậu biết đấy sau khi bị nứt da lại dùng nước nóng, cảm giác đó chua sót kinh khung, quả thức phải kêu a a."

Địch Tinh Thần hỏi: "Trị được sao?"

"Thật ra mặc kệ là dùng cái gì cũng đều là phương thức dân gian của người dân, Bất quá khi đó cũng không còn biện pháp nào khác, thời điểm anh ở lại học tại trường cao trung trên huyện, chủ nhiệm lớp thấy anh bị nứt da quá nghiêm trọng cho nên tìm biện pháp dùng rất tốt, một loại cao thảo dược, mùi vị rất khó ngửi nhưng bôi lên nửa tháng thật đúng là rất hiệu nghiệm, sau đó anh dùng liên tục hai năm, rốt cuộc cũng không còn bị nữa. Lần này tới đây, anh còn đặc biệt mang theo một hộp."

"Chủ nhiệm lớp anh đối với anh thật tốt."

"Đương nhiên rồi, lúc cao trung anh là người được yêu thích(1) nhất lớp đấy." Hoắc Thành cười: "Có cơ hội sẽ cho em xem ảnh chụp thời cấp ba của anh, khi đó nhìn rất ngu."

(1) Nguyên văn 香饽饽 - Hương bột bột: Tên một loại bánh nổi tiếng của Trung Quốc, cũng có ý chỉ người nổi tiếng, hoặc một cái gì đó đang được có nhu cầu cao.

Người quay phim nói: "Tôi từng xem qua ảnh chụp tốt nghiệp cao trung của anh."

Địch Tinh Thần cười hỏi: "Thế nào?"

Người quay phim nói: "Liếc mặt một cái là có thể nhìn thấy anh, hạc trong bầy gà(2)."

(2) Hạc trong bầy gà 鹤立鸡群: Ví như người nổi trội giữa đám đông.

"Tôi chính là tên ngốc to con." Hoắc Thành cười nói: "Có phải các cậu từng thấy qua ảnh chụp khi còn nhỏ của Tinh Thần không, thế nào, có phải rất đáng yêu?"

"Từ nhỏ cậu ấy đã đẹp rồi." Người quay phim nói.

"Khẳng định dễ thương." Hoắc Thành nói, trong lòng lập tức ngứa ngáy, nghĩ đến bộ dáng khi còn nhỏ của Địch Tinh Thần, khẳng định rất thanh tú, rất đáng yêu.

Không giống anh, từ nhỏ đã đen sì, cường tráng ngốc ngốc.

"Trước đó tổ chương trình yêu cầu cung cấp ảnh khi còn nhỏ, ban đầu em cho rằng sẽ dùng tới khi chúng ta gặp nhau, nếu không thì thời điểm chương trình vừa bắt đầu sẽ chiếu ảnh khi còn nhỏ lên để mọi người đoán." Địch Tinh Thần nói: "Ảnh em cung cấp đều là khi còn nhỏ."

"Ảnh anh cung cấp là bức ảnh chụp tốt nghiệp cao trung, lúc nhỏ anh không chụp ảnh, trước khi học đại học thì chụp hai tấm, một tấm là ảnh tốt nghiệp sơ trung, một tấm là ảnh tốt nghiệp cao trung. Ảnh tốt nghiệp sơ trung không được tốt còn bị ẩm, toàn bộ hình đều bị mờ." Hoắc Thành nói quay đầu về phía Địch TInh Thần: "Anh rất muốn nhìn thử lúc nhỏ em trông như thế nào."

Anh nói xong bỗng nhiên đứng lên, đẩy đẩy Địch Tinh Thần vào giữa: "Em ngồi ở bên trong đi."

Bản thân anh thì chuyển sang bên kia của Địch Tinh Thần, anh ngồi xổm xuống chỗ cậu vừa ngồi.

Anh thấy chỗ của Địch Tinh Thần vừa rồi gió khá lớn.

Nhưng bọn họ không ngồi quá lâu, Địch tinh Thần hỏi: "Có phải tuyết rơi rồi không?"

Thật đúng là tuyết rơi, bất quá rất nhỏ mà thôi, còn có vài người chậm rãi leo lên trên nữa.

"Tuyết rơi rồi còn có người lên trên à." Địch Tinh Thần nói.

Ông chủ quầy bán vặt bên cạnh nói: "Rất nhiều người đặc biệt chờ trời rơi tuyết mới đến xem cảnh tuyết rơi, trên kia cũng có khách sạn. Có nhiều người đợi đến tối mới lên, chờ ngày hôm sau ngắm mặt trời mọc."

Hoắc Thành nói: "Sớm biết vậy chúng ta qua đêm ở trên đó rồi."

Hoắc Thành cầm lấy camera từ trong tay người quay phim, nói: "Tôi giúp cậu cầm một lúc, đi thôi."

Tuyết đã bắt đầu rơi nên bọn họ tăng tốc xuống núi, lên xuống mất gần bốn tiếng đồng hồ, trời cũng bắt đầu tối.

Kết quả khi xuống đến chân núi, cũng không thấy xe của tổ chương trình đến bọn họ.

Người quay phim gọi điện cho tổ chương trình, phía bên kia nói: "Xe trên đường gặp chút vấn đề bị hỏng máy, chờ xe của đám Hồ Anh về lập tức đến đón các cậu."

"Bên cạnh là công viên Mê Lộc, có khách sạn nghỉ dưỡng, phụ cận cũng có thôn trang, không thể chết cóng cũng không thể chết đói được, cho nên không cần quá lo lắng." Quách Băng nói: "Chúng tôi nhất định sẽ đảm bảo an toàn cho các cậu."

"Bùi Úc và Lâm Thanh Ninh về trước rồi sao?" Địch Tinh Thần nói: "Hồ Anh và Nghiêm Chấp còn chưa về?"

Bùi Úc và Lâm Thanh Ninh về từ sớm, điều này không ngoài dự đoán, trò chơi ở công viên Mê Lộc không nhiều lắm, đã qua gần một tiếng đồng hồ, Hồ Anh và Nghiêm Chấp đến bây giờ vẫn chưa trở về, trời đều sắp đen rồi.

Hoắc Thành cũng rất kinh ngạc, nói: "Tôi còn cho rằng hai người bọn họ sẽ là người trở về sớm nhất chứ."

"Vậy bây giờ chúng ta đi đâu vậy?" Địch Tinh Thần hỏi.

"Tìm một nhà hàng ăn cơm đi, lúc đến đây tôi thấy bên này hình như có một quán ăn."

Ở bên cạnh công viên Mê Lộc có một thôn trang nhỏ, nơi của thông có một ngôi nhà làm Nông Gia Nhạc(3).

(3) Nông Gia Nhạc 农家乐: Là những người sống ở thành phố đi du lịch miền quê. Bao gồm tất cả các hoạt động ở miền quê như đi du lịch, nghỉ mát, câu cá ...

Bọn họ liền đi vào ăn một nồi thịt lớn hầm loạn Đông Bắc(*).

Hôm nay Hồ Anh và Nghiêm Chấp không chỉ đi dạo thành phố Băng Tuyết, còn tham dự rất nhiều hoạt động đặc sắc của cửa hàng, vừa lạnh vừa mệt, lúc lên xe liền mệt rã rời, cả đường đều ngủ gật.

Xe vừa đến nơi, y lập tức sinh long hoạt hổ(4), nắm chặt điện thoại chạy vào căn phòng số 1.

(4) Long sinh hoạt hổ 生龙活虎: Khỏe như vâm, mạnh như rồng như hổ, sinh khí dồi dào.

Sau khi đi vào thấy bọn Bùi Úc và Đoan Nghệ Hoa đều đang ngồi trong phòng khách.

"Địch Tinh Thần!" Y gọi.

"Tinh Thần và Hoắc ca còn chưa trở về." Ôn Nặc trả lời y.

"Vẫn chưa về?" Hồ Anh giật mình hỏi.

Ngay sau đó Nghiêm Chấp bước vào nhìn một vòng sau đó quay về phòng thay quần áo, lấy một cái hộp từ trong túi ra đặt lên cửa sổ, thuận tiện mở cửa sổ ra.

Sau khi thay quần áo xong đi ra, hỏi: "Tinh Thần và Hoắc ca chưa trở về sao?"

Ôn Nặc nói: "Vẫn chưa."

"Chắc không bị kẹt trên núi đấy chứ." Hồ Anh nhìn mảnh tuyết trắng ở bên ngoài nói: "Bên ngoài tuyết lớn như vậy mà."

"Hẳn là không đâu." Đoan Nghệ Hoa nói.

"Em vừa đi hỏi tổ chương trình, tổ chương trình nói thời điểm xe đến đón xảy ra chút trục trặc vẫn đang xử lý, nói chúng ta không cần lo lắng." Ôn Nặc nói.

"Có phải do tổ chương trình làm không?" Hồ Anh nhìn về phía bọn Bùi Úc.

Y biết những loại tống nghệ như này có đôi khi tổ chương trình sẽ thiết kệ một đoạn nhỏ dùng để gia tăng tính thú vị của chương trình.

Tỷ như luyến tống dành cho các đại gia đi hẹn hò, luôn có một đôi vào nhà lúc nửa đêm, tăng cường tình cảm và mâu thuẫn.

A, những chiêu trò này đều không qua con mắt y.

Chính là suy đoán vẫn là suy đoán mà thôi, mọi người đều có chút ngồi không yên.

Hoắc Thành, cư dân mạng đều nói anh ta rất sắc!

Hôm nay Địch Tinh Thần chắc sẽ không qua đêm ới anh ta đi!

"Tinh Thần chưa về cũng không có người nấu cơm." Hồ Anh nói.

Đoan Nghệ Hoa đứng dậy nói: "Nếu không để tôi đi nấu mì gói."

Nghiêm Chấp đã đến phòng bếp từ khi nào rồi.

Hồ Anh nhìn một vòng, hỏi: "Thanh Ninh đâu?"

Y nhìn về phía Bùi Úc: "Anh ấy về cùng anh phải không?"

"Cậu ấy có chút không thoải mái, về ngủ rồi." Đoan Nghệ Hoa nói.

Hồ Anh hởi sửng sốt, nhận thấy không khí có chút thay đổi.

Bọn họ nấu mì gói, Đoan Nghệ Hoa mang cho Lâm Thanh Ninh một phần.

Hồ Anh vừa ăn mì vừa hỏi Bùi Úc: "Anh và Thanh Ninh làm sao vậy?"

Bùi Úc nói: "Không sao."

Quả nhiên không nên chờ mong gì ở mặt thối này!

Y có thể bổ não ra chuyện gì phát sinh giữa Bùi Úc và Lâm Thanh Ninh.

Ví dụ như Lâm Thanh Ninh lấy dũng khí đứng trước mặt Bùi Úc tỏ tình.

Bùi Úc trưng ra bộ mặt người chết nói với Lâm Thanh Ninh: "Tôi không có hứng thú yêu đương, không cần làm phiền tôi."

Hồ Anh thật sự rất yêu thích Lâm Thanh ninh.

Bùi Úc khả năng cũng không biết cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc!

Y nói mà, đừng tới gần Bùi Úc, nếu không trở nên bất hạnh!

Sự đối lập này cho y cảm thấy nếu yêu được, đặc biệt là yêu đương ở luyến tống, tính cách đối phương có bao nhiêu quan trọng!

Y càng nhớ đến Địch Tinh Thần.

Hôm nay Hồ Anh rất đói, y uống hết nước, sau khi uống xong lập tức đi thăm Lâm Thanh Ninh.

Bên trong căn số 1 chỉ còn ba người Bùi Úc, Nghiêm Chấp và Bùi Úc.

Sau khi cơm nước xong, ba con người trầm mặc rửa bát, rửa nồi, không có ba người Hoắc Thành, Hồ Anh và Địch tinh Thần đến điều tiết không khí, đều trở thành cái hũ nút.

Rửa xong, Nghiêm Chấp trở lại phòng ngủ tắm rửa, vừa vào liền thấy chiếc áo khoác Hoắc Thành tặng cho Địch Tinh Thần.

Một mình anh đứng nhìn một lúc lâu.

Mà Bùi Úc trực tiếp đi nơi tổ chương trình đang ở hỏi tình huống.

Ôn Nặc một mình nằm dài trong phòng khách của căn số 1, hết sức cô đơn. Cũng không biết bọn Địch Tinh Thần có thể về hay không, khi nào thì về, y phải quay về khách sạn trước không.

Đang suy nghĩ, Bùi Úc bỗng nhiên quay trở lại, nói: "Ôn Nặc."

"A!" Ôn Nặc vội đứng lên.

Bùi Úc tựa hồ không có chuyện muốn nói với y, tạm dừng một giây, nói: "Đợi lát nữa bọn Hoắc ca về có lẽ muốn uống canh nóng, cậu có thể dùng lê đông lạnh đã mua nấu cho bọn họ bát canh đi... cậu tiện không?"

Ôn Nặc vội gật đầu nói: "Tiện."

Có việc làm đã rất tốt rồi, y không cần ngượng ngùng chờ đợi.

Bùi Úc nói xong lại đi ra ngoài.

Ôn Nặc nghi ngờ Bùi Úc quay lại muốn kiếm việc làm cho y.

Nhưng y cảm thấy ý nghĩ này của mình thật hoang đường.

Đây chính là Bùi Úc, nổi danh lạnh nhạt. Lâm Thanh Ninh cùng hắn đi ra ngoài một chuyến, lúc về cả người đều héo.

Bùi Úc đến chỗ tổ chương trình hỏi tình huống của Hoắc Thành và Địch Tinh Thần.

"Tình huống đột nhiên xuất hiện không ai tưởng được, thật giống như trước đó dự báo thời tiết nói hôm nay không có tuyết, kết quả gió lớn, đột nhiên tuyết rơi, chúng tôi đã cho người đi đón." Quách Băng nói: "Tất nhiên khẳng định sẽ không để bọn họ qua đêm ở bên ngoài."

Quách Băng cảm thấy bọn họ thực oan uổng.

Tuy rằng tình huống bây giờ, bọn họ rất vui khi nhìn thấy.

Nhưng trời thấy thương, thật đúng là không phải cố tình làm kịch bản! Bên này lạnh như vậy, xe vốn dĩ rất dễ xảy ra trục trặc.

Bùi Úc biết tổ chương trình nếu như cố ý cũng sẽ không thừa nhận, sau khi từ chỗ tổ chương trình về, hắn liền quay lại phòng số 3.

Tuyết rơi rất lớn, đêm nay khẳng định sẽ rất lạnh.

Lúc bọn Địch Tinh Thần về, khẳng định sẽ đi qua con đường bên ngoài căn phòng số 3. Hắn dừng lại chỗ giao lộ, cảm thấy tâm tình bực bội liền ở giao lộ đắp người tuyết.

Hồ Anh từ phòng số 2 về, thấy nam nhân cao cao gầy gầy đang làm gì đó ở giao lộ, còn tưởng là ai đến gần cầm điện thoại chiếu tới mấy thấy rõ là Bùi Úc, đang đắp người tuyết.

Y run rẩy hỏi: "Không lạnh à?"

"Đắp chơi." Bùi Úc nói.

Hồ Anh hiện tại rất nghi ngờ.

Y cho rằng Lâm Thanh Ninh sẽ chốn trong ổ chăn khóc hoa lê nhất chi xuân tỉu vũ(5), kết quả lúc y đến thăm Lâm Thanh Ninh, phát hiện sắc mặt Lâm Thanh Ninh vẫn như thường, chỉ là hơi mất tinh thần, hỏi ra, Lâm Thanh Ninh nói hôm nay cùng Bùi Úc chơi rất tốt.

(5) Hoa lê nhất chi xuân tỉu vũ 哭的梨花一枝春带雨: Dịch ra là Hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Đương nhiên không có khả năng thật sự rất tốt, nhưng có lẽ Bùi Úc cũng không lạnh nhạt như y nghĩ.

Phòng số 3 quá lạnh, hiện tại lại không đốt giường đất, trong phòng giống như cái động băng. Hồ Anh quay về cầm chút đồ rồi chạy ra, thời điểm ra tới thấy Bùi Úc đang đẩy một quả cầu tuyết lớn.

"Lạnh chết rồi, tôi đến phòng số 1, anh đi cùng không, chốc nữa phỏng chừng bọn Tinh Thần cũng sắp về tới nơi rồi." Hồ Anh rụt cổ nói.

Bùi Úc dường như không sợ lạnh, đến bao tay hắn cũng gỡ ra, một đôi bàn tay to bị lạnh làm cho đỏ bừng. Hắn không đội mũ, mái tóc đen nhánh, khuôn mặt trắng lạnh, cao lãnh đẹp trai ở trong băng thiên tuyết địa tự động bỏ thêm một tầng kính, thoạt nhìn càng đẹp hơn.

"Cậu đi đi." Bùi Úc nói.

Hồ Anh nói: "Tâm tình anh có phải không được tốt lắm không, muốn tâm sự với tôi không?"

"Không cần." Bùi Úc nói: "Cậu nhanh đi đi."

Hồ Anh không kiên nhẫn chủ động tới mặt nóng dán mông lạnh(6), y mặc kệ Bùi Úc sau đó chạy đến phòng số 1.

(6) Mặt nóng dán mông lạnh 热脸贴冷屁股: Là một câu thành ngữ ám chỉ những sự vật sự việc được kết hợp theo cách hoàn toàn trái ngược, hoàn toàn không ăn khớp lẫn nhau với từ mặt là ở trên, đại diện cho sự sạch sẽ, bộ phận đại diện cho cả cơ thể, nơi ăn vào thì đối nghĩa với mông ở phía dưới, 1 bộ phận có phần hơi nhạy cảm và tiếp xúc với nhiều thứ dơ bẩn và là nơi thải ra, nóng thì đối nghĩa với lạnh. Thực ra, đây là một câu có xuất phát từ ám chỉ sự việc một người khi được người khác nồng nhiệt bắt chuyện cũng chỉ lạnh nhạt, hờ hững. Nhiệt tình không được đáp lại, người ta cảm thấy như mới lãnh một xô nước lạnh. Ví dụ như khi 2 người yêu nhau thì 1 người thường xuyên quan tâm nhắn tin hỏi han đối phương nhưng đáp lại từ phía người kia chỉ là những câu ừ, ờ vô cảm xúc, hờ hững lạnh nhạt khiến cho một người dần dần cảm thấy chán nản. Kiểu như dứt bỏ thì không nỡ nhưng tiếp tục thì lại không muốn. Đáp lại khuôn mặt nhiệt tình của mình là cái mông lạnh lẽo của đối phương không khác nào 1 sự sỉ nhục. Đối với những hạng người này, cần phải cho 1 bài học và không bao giờ tha thứ.

Chỉ chốc lát người quay phim của Bùi Úc chạy tới, khiêng camera quay hắn.

Bùi Úc không để ý đến cậu ta, vẫn ở nơi đó đắp người tuyết. Bông tuyết rơi xuống trên người hắn.

Hắn ở trong bóng đêm đắp hai người tuyết lớn.

Thời điểm xe của Địch Tinh Thần và Hoắc Thành tới, đèn sáng chiếu xuống toàn bộ con đường. Người quay phim không thu hình xe của của bọn họ, chỉ ghi lại hình ảnh đèn xe chiếu vào hai người tuyết cỡ lớn. Đèn pha chiếu sáng, những hạt tuyết phản chiếu ánh sáng trong trẻo mịn màng. Hai người tuyết tay nắm tay, chỉ có một mình Bùi Úc một thân quần áo đen đứng giữa rừng bông tuyết.

——————

Thật ra ý tính cách Hồ Anh dễ khiến người khác không thích lắm, Hồ Anh sinh ra đã là phú nhị đại, người lại xinh đẹp luôn được mọi người vây quanh tất nhiên tính tình này đã được nuôi dưỡng thành thói quen, luôn tự tin vào sắc đẹp của mình sẽ thu hút được người khác. Hồ Anh tự cao tự đại nhưng cũng đáng thương, về sau sẽ càng gay gắn hơn, y cũng không giữ được tính tình này được lâu.

Mọi người đừng nghĩ mình spoil, ai tinh ý sẽ biết được công chính là ai ngay khi đọc văn án rồi.