Tại Sao Nhóm Nam Chủ Đều Dùng Loại Ánh Mắt Này Nhìn Tôi

Chương 64


Hoắc Thành thấy Bùi Úc đầu tiên nhưng không thấy rõ là ai.

Bởi vì Bùi Úc đứng ven đường, ánh đèn không chiếu đến mặt hắn.

Vẫn là Địch Tinh Thần nhận ra hắn trước, nói: "Là Bùi Úc."

Xe chậm rãi dừng lại trước mặt Bùi Úc, Địch Tinh Thần mở cửa sổ xe hỏi: "Sao anh lại đứng đây?"

Bùi Úc: "Đắp người tuyết."

Địch Tinh Thần nhìn thấy hai người tuyết ở bên cạnh hắn.

Hoắc Thành và Địch Tinh Thần đều xuống xe, trong xe ấm áp, vừa xuống xe liền bị hơi lạnh làm cho cả người phát run. Người quay phim của bọn họ cũng xuống xe, vừa xuống lập tức hắt xì hơi.

Địch Tinh Thần và Hoắc Thành nhìn đôi người tuyết của Bùi Úc, nói: "Trông cũng khá giống, căm thâm củ cà rốt thì càng đẹp hơn."

"Cậu đắp tuyết bao lâu rồi." Hoắc Thành tính: "Lớn như vậy, còn hai người nữa."

"Rảnh rỗi không có chuyện gì làm, đắp chơi."

"Cho nên một mình cậu ngốc ở đây, bên ngoài lạnh thế này." Hoắc Thành nói: "Chúng ta vào nhà trước đi."

"Đến phòng số 1 đi." Bùi Úc nói: "Mọi người đều đang chờ hai người."

"Tổ chương trình nói xe hỏng, bọn em phải đợi dưới chân núi hơn hai tiếng. Vốn dĩ lúc xuống đến chân núi trời không quá tối. Sau đó tuyết rơi càng lúc càng lớn, em còn tưởng em và Hoắc ca phải qua đêm ở bên ngoài chứ." Địch Tinh Thần nói.

Giọng cậu trong trẻo, tràn đầy sức sống, chính là giọng nói khiến người khác phải vui vẻ, sau khi Bùi Úc nghe xong, trong lòng vừa cao hứng vừa thương cảm.

Giọng nói của Địch Tinh Thần vừa nghe liền biết cậu và Hoắc Thành không có bước tiến triển gì. Mà thật ra hắn chưa từng có suy nghĩ như này, hắn chủ yếu lo lắng cho an nguy của bọn họ, hy vọng dưới đêm khuya gió tuyết lớn bọn họ có thể an toàn trở về.

Hiện tại an toàn về đến nhà là tốt rồi.

Rất kỳ lạ, bọn họ chỉ xa nhau một buổi chiều mà thôi, có thể là do mong ngóng và thời tiết khác thường, lại nhìn thấy Địch Tinh Thần, nghe được âm thanh của cậu, trong lòng Bùi Úc có một loại xúc động không nói nên lời.

Mặt Địch Tinh Thần bị đông lạnh đỏ hơn bình thường một chút, một trận gió lạnh thổi tới, Bùi Úc vươn tay ra phủi đi bông tuyết trên tóc Địch Tinh Thần, đội mũ lên cho cậu.

Điều này đã trở thành thói quen của hắn. Chỉ là lần này xem như có kinh nghiệm, không giống trước kia kéo mũ lên quá mức kín mít, che khuất tầm mắt của Địch Tinh Thần, lần này vừa vặn, lực độ cũng ôn nhu.

"Hôm nay cậu và Lâm Thanh Ninh chơi thế nào, chơi ở công viên Mê Lộc vui không?" Hoắc Thành hưng phấn hỏi.

Nhìn ra được tâm tình rất tốt.

"Bọn tôi cho nai ăn, rồi ngồi xe con nai." Bùi Úc nói.

"Con nai kéo xe sao?" Địch Tinh Thần hỏi.

Bùi Úc "Ừ" một tiếng, hỏi: "Hai người đi chơi thế nào?"

"Rất thú vị." Hoắc Thành nói: "Không uổng công, chúng tôi còn viết điều ước, treo vào khóa ước nguyện."

"Chỉ có điều gió có hơi lớn." Địch Tinh Thần cười nói.

Lúc này một chút ý nghĩ ghen ghét Bùi Úc cũng không có.

Hắn chỉ hâm mộ chút thôi. Có thể hắn ở trong tuyết quá lâu, cả người đều lạnh run, tay ủ trong túi khoác một lúc, cảm giác đau dần dần được giảm bớt, nhưng khớp ngón tay vẫn còn đang đau.

Ba người cùng nhau đi về phía phòng số 1.

Hồ Anh đang ở phòng số 1 nói chuyện phiếm với bọn Ôn Nặc, nghe thấy tiếng nói chuyện của đám Địch Tinh Thần, y lập tức ngồi ngay ngắn.

Ngay sau đó y liền thấy Địch Tinh Thần vén mành lên đi vào.

"Các anh cuối cùng cũng về rồi!" Hồ Anh đứng lên.

Đoan Nghệ Hoa và Ôn Nặc đều nhìn về phía cửa, nhìn Hoắc Thành và Bùi Úc mang theo tuyết tiến vào.

Ba anh chàng đẹp trai được bọc bởi hơi lạnh.

"Mọi người đều ăn cơm chưa?" Địch Tinh Thần nói.

"Cậu vừa vào liền hỏi bọn tôi ăn chưa." Hồ Anh nói.

"Trên đường về em vẫn luôn nghĩ vấn đề này." Địch Tinh Thần nói: "Ngượng ngùng, xe tổ chương trình gặp trục trặc, dẫn đến việc trì hoãn. Các anh đều ăn chưa?"

"Bọn tôi ăn mì rồi. Còn các cậu?" Hồ Anh hỏi.

"Bọn em ăn rồi." Địch Tinh Thần nói.

"Ăn gì vậy?"

"Thịt hầm loạn." Hoắc Thành đáp.

Hoắc Thành giúp Bùi Úc phủi tuyết, sau đó mới phủ tuyết trên quần áo mình, nói: "Vẫn là trong phòng ấm nhất."

Đang nói chuyện bọn họ liền thấy Nghiêm Chấp từ trong phòng ngủ đi ra.

Người của tổ chương trình ở cách vách đều đang cười.

"Đáng tiếc bọn họ không thể nhìn thấy phản ứng của Nghiêm Chấp!"

"Vốn dĩ giống như người chết nằm trên giường, nghe thấy tiếng của Địch Tinh Thần lập tức ngồi dậy."

"Không quan trọng, sau này cư dân mạng đều sẽ thấy!

"Con người Nghiêm Chấp thật sự hai mặt, vừa ra lập tức biến thành bình tĩnh."

"Lúc này mới khôi hài, đến lúc chiếu cư dân mạng khẳng định sẽ cười chết, đây vẫn là đại thần gặp thần gϊếŧ thần Nghiêm Chấp kia sao!"

"Về rồi sao." Nghiêm Chấp chào hỏi Địch Tinh Thần.

Địch Tinh Thần đang rót nước ấm, nói: "Đã về rồi."

Chỉ là về hơi muộn thôi, nhưng cậu cảm giác tất cả mọi người đều rất quan tâm bọn họ, giống như bọn họ đã lâu chưa gặp mặt vậy.

Địch Tinh Thần về được một lúc, phòng nhỏ vốn yên tĩnh lập tức náo nhiệt.

"Vẫn phải dựa vào Địch Tinh Thần." Tổ chương trình nói.

"Cậu ấy không ở, không khí lập tức trầm lặng, Hồ Anh không có tinh thần, cậu ấy vừa về mọi người đều hồi sức sống."

Biên kịch Lưu quấn chiếc chăn giày ôm cốc cà phê nói: "Tôi thật sự thích loại cảm giác này."

Quách băng cười nhìn cô nói: "Cảm giác người trẻ tuổi vui vẻ hòa thuận sao?"

Biên kịch Lưu nói: "Đôi khi mọi người xem nhau là tình địch giương cung bạt kiếm, có đôi khi sẽ làm ra vài chuyện nhỏ, người trẻ tuổi ấy mà, muốn ở trong thời gian ngắn đánh bại đối thủ, giành được trái tim của crush, thời gian eo hẹp, nhiệm vụ nặng về, có đôi khi không thể khắc chế được tính công kích của mình, bại lộ mặt âm u của mình. Nhưng thời điểm hài hòa lại rất hài hòa, giống như bạn bè, khán giả thích xem Tu La tràng nhưng so với trước kia, tôi lại vì cảm giác bạn bè này làm cho cảm động."

Nhân viên ở bên cạnh nói: "Tôi vừa xem quy tắc đổi phòng của cô Lưu, tôi cảm thấy cô đang ngóng trông bọn họ đánh nhau thì có."

Biên kịch Lưu cười, nói: "Khả giả càng thích xem Tu La tràng hơn."

Hồ Anh lập tức cho Địch Tinh Thần xem ảnh chụp thế giới băng tuyết của y.

Ban đầu y không định cho bọn Đoan Nghệ Hoa xem, y muốn Địch Tinh Thần là người xem đầu tiên.

Mọi người ghé vào nhau xem, đều cảm thấy thực kinh diễm.

"Tôi cảm thấy chuyến này đi thật sự rất đáng giá, phi thường xinh đẹp. Có thời gian chúng ta cùng nhau đi một chuyến đi." Hồ Anh nói.

Nghiêm Chấp cười nói: "Thật sự không tồi."

"Có phải các cậu đi dạo ở đó cả buổi chiều không, tối muộn mới về?" Hoắc Thành hỏi.

Hồ Anh nói: "Bởi vì bọn tôi phải đợi tổ chương trình ghi hình cảnh buổi tối. Thực tế nếu đi dạo thôi cũng phải mất hơn một tiếng, về sau bọn tôi phải đợi trời tối, bên kia cái gì cũng đẹp chỉ là quá lạnh, có thể là thế giới băng tuyết cho nên tâm lý cũng cảm giác lạnh hơn. Hai người leo núi hẳn là cũng mất sức đi?"

"Gió rất lớn. Bất quá lúc leo lên đến nơi tầm nhìn thật sự rất rộng lớn." Địch Tinh Thần nói: "Cho các anh xem ảnh chụp bọn em chụp."

Địch Tinh Thần cho bọn họ xem ảnh chụp quá trình leo núi của hai người.

Hồ Anh liếc nhìn một cái liền phát hiện ra khóa ước nguyện.

"Các cậu còn ước nguyện?"

"Chỗ đó có đỉnh núi ước nguyện, nghe nói là nơi ước nguyện hiệu nghiệm nhất phía bắc. Em và Hoắc ca mỗi người mua một ổ khóa, anh biết cái khóa này bao nhiêu không, một cái mất một trăm tệ!"

Hồ Anh có hơi đố kỵ, không hỏi bọn cậu ước nguyện cái gì.

Đoan Nghệ Hoa cho bọn họ xem video bắt cá ngày hôm nay, hoạt động này thoạt nhìn náo nhiệt hơn, có rất nhiều người dân địa phương đến đây.

Địch Tinh Thần giờ mới phát hiện Lâm Thanh Ninh không ở đây.

"Lâm ca đâu rồi?"

"Anh ấy không khỏe nên đi nghỉ trước rồi."

Địch Tinh Thần sửng sốt, ngay sau đó có dự cảm không tốt.

"Hôm nay quá lạnh. Rất dễ mệt." Hồ Anh giải vây giúp Lâm Thanh Ninh nói: "Mọi người đều muốn ở lại."

"Hôm nay thời tiết lạnh hơn, ngày mai có khi tuyết càng lớn hơn." Hoắc Thành nói: "Ngay mai có hoạt động phỏng chừng không thể tiến hành được, mọi người đừng ra cửa."

"Ngày mai có phải phải đổi phòng rồi không?" Hồ Anh hỏi.

Hoắc Thành cười giương mắt nhìn thoáng qua Nghiêm Chấp ngồi đối diện: "Đúng vậy."

"Tôi hy vọng vận khí tôi tốt một chút, tôi thật sự không muốn ở phòng số 3 nữa."

"Không biết sẽ đổi như thế nào." Ôn Nặc nói.

"Khẳng định không phải tùy ý chọn." Hồ Anh nói: "Tổ chương trình khẳng định có trò."

Y vừa nói xong liền nhìn về phía cửa, thấy Quách Băng cầm tấm thẻ đi vào.

"Quách đạo tới."

Mọi người quay đầu nhìn Quách Băng.

Quách Băng cười tủm tỉm nói: "Chào buổi tối, mọi người."

"Xem đi, tôi đã nói bọn họ khẳng định muốn làm trò." Hồ Anh cười nói.

Quách Băng ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, nói: "Ngày mai có tuyết lớn, mọi hoạt động đều phải hủy bỏ, bất quá thời gian quá vội, chúng ta không thể lãng phí thời gian, vì vậy chúng ta dời buổi liên hoan sang ngày mai. Ngày mai, mọi người cùng đến rạp hát ở tiểu Bắc Cực, làm việc cùng với nhân viên rạp hát, tổ chức một buổi biểu diễn miễn phí cống hiến cho người dân địa phương."

"A?" Hồ Anh nói: "Quá đột ngột, chúng ta chưa có chuẩn bị gì hết!"

"Chúng tôi đã thông báo cho mọi người trước khi đến, mọi người hẳn là có chuẩn bị chứ?" Quách Băng hỏi.

"Tôi còn tưởng rằng phải diễn bộ dáng không biết gì." Hồ Anh nói.

Mọi người đều bật cười.

Địch Tinh Thần cảm thấy Hồ Anh thật sự đáng yêu muốn chết.

"Nhưng mà!" Quách Băng âm hiểm mà cười.

"Xong rồi, tôi có dự cảm không tốt." Hoắc Thành nói.

"Nhưng mà cái gì?" Hồ Anh hỏi.

"Tôi cảm thấy bất ngờ mới hay, tỷ như Địch Tinh Thần của chúng ta, cậu ấy khẳng định sẽ múa đúng không?"

Địch Tinh Thần gật đầu: "Đúng vậy, em chuẩn bị múa một điệu dân vũ."

"Cậu xem, cậu múa rất nhiều lần, múa rất đẹp, nhưng có phải một chút cũng ngạc nhiên cũng không có không?" Quách Băng nói.

"Đạo diễn, anh muốn làm gì." Hồ Anh hỏi.

"Tôi xem qua một số tài năng của mọi người đã báo, mọi người đều rất có năng khiếu." Quách Băng nói nhìn tấm thẻ trong tay.

Hồ Anh ngó lại xem, Quách Băng tránh sang một bên: "Trước hết nghe tôi nói."

"Tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi." Hoắc Thành nói.

"Chúng tôi quyết định cho mọi người một kinh hỉ, chúng tôi viết tài nghệ của mọi người lên tấm bảng." Quách Băng lập bảng cho mọi người xem: "Nhảy, hát, dương cầm, đàn violon, võ thuật, ảo thuật."

"Võ thuật??!!!" Hồ Anh há hốc mồm.

Mọi người lập tức quay sang nhìn Hoắc Thành.

Hoắc Thành nói: "Không phải tôi!"

"Không phải anh?" Hồ Anh chất vấn.

Đúng lúc này, Ôn Nặc đỏ mặt giơ tay: "Là tôi."

Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.

Quách Băng rất vừa lòng với phản ứng của mọi người.

Hắn cảm thấy màn biểu diễn này nhất định sẽ cho mọi người thêm hiểu biết về nhau.

Khói thuốc súng lại thăng cấp!

Nhóm khách mời tài hoa hơn người, lần nữa vì cư dân mạng cống hiến một thịnh yến hoa lệ!

Địch Tinh Thần nhìn ánh mắt không có ý tốt của đạo diễn: "Cho nên món quà kinh hỉ mà tổ chương trình cho bọn em là..."

"Mỗi người biểu diễn màn tiết mục bản thân chuẩn bị trước thật không quá thú vị, các cậu mỗi người chuẩn bị không có gì là kinh ngạc, xem ra rất bình thường, cho nên chúng tôi thương lượng, quyết định cho các cậu... rút thăm." Quách Băng nói.

Bùi Úc kéo ghế nhỏ ngồi phía sau Địch Tinh Thần, hắn thấy trên mũ Địch Tinh Thần rơi xuống một sợi tóc, duỗi tay nhặt lấy, đôi mắt còn đang nhìn Quách Băng nghe giới thiệu quy tắc.

————

Màn cao trào của Tu La Tràng sắp xuất hiện, tình cảm của mọi người cũng dần được hé lộ với đối phương. Mọi người cùng đón xem.