Tại Sao Nhóm Nam Chủ Đều Dùng Loại Ánh Mắt Này Nhìn Tôi

Chương 62

Nghiêm Chấp và Bùi Úc đều nghiêm túc.

Hoắc Thành lắc rất lâu, cuối cùng Hồ Anh nhịn không được: "Anh ngừng được chưa."

Vừa dứt lời liền thấy Hoắc Thành úp xúc xắc lên bàn.

Mở hộp, ba cái sáu điểm.

Bùi Úc nghĩ, quả nhiên.

Nghiêm Chấp mím môi.

Hồ Anh trực tiếp há hốc mồm.

Ôn Nặc và Lâm Thanh Ninh đều khϊếp sợ: "Hoắc ca, anh thật lợi hại."

Địch Tinh Thần nói: "Cao thủ."

"Vận khí tốt, vận khí tốt." Hoắc Thành cười nói.

"Vậy bây giờ tôi chính là quốc vương đúng không?" Anh hỏi.

"Đúng vậy, anh phân đi." Lâm Thanh Ninh nói.

"Thế tôi trực tiếp quyết định, tôi sẽ phân chia theo ý mình, mọi người đừng trách tôi." Hoắc Thành nói: "Bùi Úc và Lâm Thanh Ninh, hai cậu đến công việc Mê Lộc."

Những người bên cạnh đều nở nụ cười. Ý rất tốt.

Lâm Thanh Ninh hơi thẹn thùng, cũng rất vui mừng, không lên tiếng.

Bùi Úc cũng không lên tiếng.

Hắn đã sớm đoán ra kết quả, đổi lại nếu là hắn hoặc là Hồ Anh hay Nghiêm Chấp, đều sẽ làm như vậy.

Đi cùng Lâm Thanh Ninh cũng tốt, nhân lúc đó có cơ hội nói cho rõ.

"Hồ Anh và Nghiêm Chấp, hai cậu đi thế giới băng tuyết."

Lúc này Lâm Thanh Ninh liền bật cười.

Y cảm thấy Hoắc Thành rất biết cách phân chia, rất công đạo, những người khác khả năng cũng sẽ phân như vậy.

Sắc mặt Hồ Anh và Nghiêm Chấp đều không đẹp lắm, nhưng khi Hồ Anh nhìn thấy nét mặt Nghiêm Chấp khó coi, trong lòng lại dễ chịu đôi chút.

Hiện tại chờ xem thử Hoắc Thành định phân mình với Địch Tinh Thần như thế nào.

Kết quả y nghe thấy Hoắc Thành nói: "Tinh Thần và Ôn Nặc một nhóm, hai người đi hồ băng câu cá đi?"

Lời này vừa ra, ngay cả Bùi Úc cũng ngây ngẩn cả người, huống chi những người khác.

Hồ Anh trực tiếp ngây người.

Y sai rồi sao, y cư nhiên hiểu nhầm Hoắc Thành?!

Đoan Nghệ Hoa đặc biệt ngoài ý muốn: "Cậu muốn cùng nhóm với tôi?"

"Đều phối Hồng Lam cho mọi người." Hoắc Thành cười nói.

Phân như vậy, xác thực đều xứng Hồng Lam.

"Nếu mọi người không có ý kiến, vậy cứ phân như thế đi." Hoắc Thành nói: "Tôi thích leo núi, cho nên sẽ không nhường."

Ngay cả Địch Tinh Thần cũng cảm thấy đây là phương thức phân chia hoàn hảo nhất, tất cả mọi người đều dẫn tới lỗi sai. Hơn nữa Hoắc Thành còn đem hành động khó khăn nhất để lại cho mình.

Núi bên này không có cảm giác leo trèo gì cả.

Mọi người bắt đầu ăn cơm, cơm nước xong từng người quay về phòng chuẩn bị. Trên đường trở về, Hồ Anh cảm khái với Bùi Úc: "Hoắc ca lần này thật khí phách, phân chia ngoài dự đoán của mọi người."

Dù sao chức vị quốc vương đặt lên người y, y khẳng định không khí phách như vậy.

Bùi Úc không đáp.

Hoắc Thành quả thật là người tốt, nhưng anh ta tuyệt đối không phải kiểu người nhường nhịn trong tình yêu, đầy căn bản không phù hợp với bản tính của anh ta.

Trong số bọn họ, người có thể giữ được phong độ quân tử trong tình yêu, phỏng chừng chỉ có Ôn Nặc.

Mọi người vừa đi không bao lâu, Hoắc Thành liền tìm đến Địch Tinh Thần, nói với cậu, người của tổ chương trình tới nói bọn họ kiến nghị không nên để Đoan Nghệ Hoa đi leo núi.

Anh ho khan, hôm nay leo núi sẽ rất lạnh, hơn nữa còn rất mệt nữa.

"Em và Ôn Nặc có thể đi leo núi. Hoặc là anh hỏi những người khác xem có muốn đổi với anh không."

"Nhưng anh vẫn muốn đi leo núi." Hoắc Thành nói: "Nếu không em đổi với Đoan ca đi, anh cảm thấy hai đôi kia không cần phá hủy, em thấy sao?"

Đó là sự thật.

"Thật ra anh đổi với Ôn Nặc cũng được, em có thể đi hồ băng với Đoan ca, anh và Ôn Nặc đi leo núi. Nhưng anh cảm thấy thể lực của Ôn Nặc không được tốt lắm. Suy xét lại, vẫn thấy em thích hợp nhất."

Cuối cùng Đoan Nghệ Hoa đổi với Địch Tinh Thần.

Hoắc Thành và Địch Tinh Thần đi núi Bạch Ngọc, Ôn Nặc và Đoan Nghệ Hoa đi hồ băng.

Mọi người đều hậu tri hậu giác(1).

(1) Hậu tri hậu giác 后知后觉: Là sự nhạy cảm đối với những điều mà người khác không nhận thấy, và điều đầu tiên bạn biết và là người đầu tiên thấy trước là sự biết trước. Khi người khác đã hiểu và biết điều gì đó, nhưng bản thân không tìm thấy nó và sau đó nhận thức nó, thì đó được gọi là nhận thức muộn màng. Mọi thứ luôn đến muộn hơn.

Hồ Anh cảm giác một phen cảm động vừa rồi của mình đều cho chó ăn hết rồi!

Y biết mà, Hoắc Thành sao có thể bỏ qua cơ hội này!

"Lý do nghe rất phong phú." Hồ Anh chế nhạo.

Hoắc Thành nhìn về phía Hồ Anh nói: "Tôi thật sự rất thích leo núi. Cậu không tin có thể vào tài khoản mạng xã hội của tôi xem thử."

"Anh là quốc vương, anh định đoạt, đã đánh cuộc thì phải chịu thua." Hồ Anh nói: "Leo núi ở đây không hẳn là trải nghiệm thú vị."

Y nói xong lại liếc nhìn Hoắc Thành, người gặp việc vui tâm tình liền sảng khoái, Hoắc Thành thoạt nhìn cả người đều sáng trưng.

Giống như Địch Tinh Thần là nguồn sinh cơ của anh, cả người anh đều bốc lên hơi thở vui mừng, chiều cao cũng cao hơn bình thường.

Bạch Ngọc Hồ cách nơi này gần nhất, Đoan Nghệ Hoa và Ôn Nặc chỉ cần đi theo người dân địa phương bắt cá là được. Vừa nới ăn cơm trưa xong, rất nhiều thông dân địa phương lập tức đến đây bắt cá. Bởi vì phòng số 2 cạnh hò băng, bọn Địch Tinh Thần đều đi qua xem náo nhiệt.

Chỉ có Nghiêm Chấp và Hồ Anh không đi.

Khoảng cách của thế giới băng tuyết xa nhất, hai người bọn họ đã ngồi lên xe đi về phía thành phố băng tuyết từ sớm.

Quan hệ giữa hai người vốn dĩ đã rất vi diệu, hơn nữa Địch TinH Thần đã bị Hoắc Thành đưa đi, dọc theo đường đi hai người chưa nói với người kia lời nào.

Camera đi theo bọn họ cũng không dám tin quan hệ hai người đã trở thành như vậy.

Hồ Anh cũng thôi đi, y vốn là người yêu hận rõ ràng, nhưng Nghiêm Chấp vẫn luôn giữ phong độ quân tử, bọn họ chỉ có thể nói tâm tình ngày hôm nay của Nghiêm Chấp phỏng chừng không đến nỗi nào.

Tình yêu thật sự làm người điên cuồng.

"Chúng ta ghi hình hình như tuyên truyền cho địa phương luôn thì phải, là chuyện tốt cho nước cho dân, chờ lúc xuống xe chúng ta phối hợp một chút đi?" Hồ Anh bỗng nhiên mở miệng.

Nghiêm Chấp "ừ" một tiếng nói: "Được."

Nghe giống như hợp đồng tình yêu vậy, việc công xử theo pháp luật.

Nhưng vừa xuống xe, Hồ Anh đã bị cảnh tượng tuyệt đẹp trước mặt làm cho kinh ngạc đến ngây người.

Bởi vì thứ hiện ra trước mặt y là một tòa lâu đài được điêu khắc bằng băng, vì hôm nay không có ánh mặt trời cho nên hình ảnh ghi được càng thêm đẹp, đèn của khu du lịch đã được bật lên từ sớm, toàn bộ thế giới băng tuyết to lớn nhìn không thấy đầu, rộng lớn lại hoa lệ.

"Oa." Hồ Anh kinh ngạc cảm thán.

Ngay cả Nghiêm Chấp luôn luôn bình tĩnh đều bị cảnh đẹp trước mặt làm cho kinh sợ.

Trong đầu hai người cơ hồ hiện lên cùng một suy nghĩ.

Đó chính là:

Về sau có cơ hội nhất định phải đưa Địch tinh Thần đến đây xem!

Hai người bọn họ không cần phối hợp, bọn họ vừa bước đi vì thế giới băng tuyết mà khuynh đảo.

Cung điện lưu ly, mê cung bằng tuyết, người tuyết được đắp thành từng phiến từng phiến, cây ngọc bích trạm khắc cao vài mét, cầu trượt băng, xe nai sừng, xe lửa nhỏ, những thức này hoàn toàn là thế giới băng tuyết trong truyện cổ tích.

Hướng dẫn viên du lịch nói với y: "Đây là thành băng tuyết lớn nhất ở quốc nội chúng ta, bổi tối sẽ càng đẹp hơn, đủ mọi màu sắc rất mộng ảo, khách du lịch cũng rất nhiều."

Hồ Anh vội gật đầu không ngừng: "Tưởng tượng được."

Y nói xong quay đầu về phía Nghiêm Chấp: "Chúng ta chờ buổi tối đèn sáng rồi về đi, quay video chụp vài bức ảnh mang về cho bọn họ xem."

Thật sự quá đẹp rồi.

Y chỉ tiếc Địch Tinh Thần không thể tới.

Thích một người chính là như vậy, nhìn thấy phong cảnh phi thường đẹp, ăn được đồ ngon, suy nghĩ đầu tiên nảy ra là nghĩ về người đó.

Nghĩ đến chuyện cậu không thể nhìn thấy những thứ này, đẹp nhưng vẫn cảm thấy tiếc nuối.

Hai người cậu chụp cậu, tôi chụp tôi, rất nhiều lần tách nhau rất xa.

Người quay phim nói: "Tốt nhất chúng ta nên đi cùng nhau. Lần này chỉ có một mình tôi, hai người đi xa tôi không biết quay ai."

Công viên Mê Lộc khá gần Bạch Ngọc sơn, Bùi Úc, Lâm Thanh Ninh và Địch Tinh Thần, Hoắc Thành bống người cùng ngồi chung một xe xuất phát.

"Thời tiết hôm nay không được tốt lắm." Lâm Thanh Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ: "Hai người leo núi nhất định phải chú ý an toàn."

"Vốn dĩ tổ chương trình chuẩn bị kế hoạch cho ngày mai, chủ yếu là nghe nói ngày mai có trận tuyết lớn, cho nên chuyển sang đi buổi chiều hôm nay." Địch Tinh Thần nói.

"Thời tiết hôm nay còn tạm được, chắc sẽ không có tuyết." Hoắc Thành nhìn mặt trời lúc ẩn lúc hiện.

"Tại sao chúng ta phải đến những điểm tham quan này vậy, có phải là do chính quyền địa phương yêu cầu không?" Lâm Thanh Ninh hỏi.

Y nghe nói chương trình của bọn họ và chính quyền địa phương có quan hệ hợp tác.

"Cũng có thể là muốn quay nhiều cảnh đặc sắc, tăng thêm vài phần thú vị cho chương trình." Địch tinh Thần nói.

Công viên Mê Lộc nằm trong rừng cây dưới chân núi Bạch Ngọc, bốn người cùng xuống xe, Lâm Thanh Ninh hỏi: "Các cậu có muốn đi xem nai trước không, hai đi leo núi luôn?"

"Bọn tôi vẫn nên đi leo núi trước đi." Hoắc Thành nói: "Chờ khi nào xuống xem thử còn thời gian hay không, đợi chút nữa chỉ sợ có gió lớn."

Bốn người bọn họ liền chia tay ở dưới chân núi, Địch Tinh Thần và Hoắc Thành nương theo con đường sạn đạo bằng gỗ đi lên trên, thời điểm rời khỏi rừng cây, Địch Tinh Thần quay đầu nhìn Bùi Úc và Lâm Thanh Ninh cùng nhau vào công viên Mê Lộc.

Hoắc Thành theo hướng ánh mắt cậu nhìn qua nói: "Hy vọng hôm nay mặt Bùi Úc không cần quá thối."

Lúc ở trên xe Bùi Úc vẫn luôn trầm mặc, nhưng thời điểm hắn cao lãnh lại rất đẹp trai.

Núi Bạch Sơn mà bọn họ phải leo rất có danh tiếng ở địa phương, cũng không tính là quá cao nhưng rất dài, tới đài ngắm cảnh sẽ mở rộng tầm mắt, có thể trực tiếp nhìn thấy nước láng giềng, nhưng có thể là do lạnh, du khách trên núi không nhiều, sạn đạo kia rất bằng phẳng, không khí mát lạnh, chỉ là càng lên cao gió càng lớn. Ngẫy nhiên sẽ có lữ khách đi qua hỏi thăm bọn họ.

Bởi vì mặc quần áo dày cho nên bọn họ leo rất chậm, Hoắc Thành duỗi tay nói: "Có muốn anh kéo em không?"

Địch Tinh Thần cười lắc đầu, kéo khẩu trang xuống nói: "Trên lông mày anh kết băng rồi kìa."

Hoắc Thành xoa trán nói: "Không nghĩ tới gió trên này lớn như vậy."

Thật ra anh muốn leo lâu chút nữa, ở đây có ba đài ngắm cảnh, nghe nói phong cảnh mỗi nơi không giống nhau, vốn dĩ anh muốn leo lên nơi cao nhất, anh nghe nói trên đó có khóa ước nguyện, rất nhiều người đều đến nơi đó cầu nguyện.

Leo càng lâu, thời gian anh ở riêng cùng Địch Tinh Thần càng lâu.

Bất quá anh thấy gió lớn như vậy, bỗng nhiên không đành lòng. Không nỡ để Địch Tinh Thần vất vả.

"Vậy chúng ta leo lên đài ngắm cảnh đầu tiên rồi quay lại đây đi." Hoắc Thành nói.

"Đợi lát nữa xem thời tiết thế nào đã." Địch Tinh Thần nói: "Tổ chương trình khẳng định muốn chúng ta leo lên cao chút, nghe nói cảnh đẹp ở đây chủ đây chủ yếu là đài ngắm cảnh trở lên."

Một giờ sau, bọn họ leo đến đài ngắm cảnh thứ nhất.

Đứng đây nhìn xuống chỉ thấy con sông lớn phía xa, dãy núi dài ngoằng ngoẵng, lòng dạ đều trở nên trống trải.

Hoắc Thành tháo khẩu trang, hô to một tiếng.

Âm thanh của anh bị gió bắc quấn đi, tiêu tán giữa rừng núi mênh mông, Hoắc Thành quay đầu cười nói với cậu: "Em cũng hô đi, rất sảng khoái."

Địch Tinh Thần cũng hô lên một tiếng, nhìn thấy có người từ phía trên sạn đạo đi xuống, cậu liền hỏi: "Anh gì ơi, phong cảnh trên đó thế nào?"

"Rất đẹp, chỉ là độc dốc có chút run." Đối phương cười tủm tỉm hỏi: "Các cậu đang quay chương trình sao? Vậy các cậu nên lên trên ghi hình, tầm nhìn phía trên đẹp lắm."

"Cảm ơn anh." Địch Tinh Thần nói với Hoắc Thành: "Vậy chúng ta leo lên cao chút đi, em thấy mặt trời sắp ló ra rồi."

Bọn họ tiếp tục leo lên trên, kết quả khi leo tới đài ngắm cảnh thứ hai, vừa lúc có một đoàn du lịch từ trên đi xuống, đại khái có mười mấy người đều là lão trung niên, bọn họ thống nhất mang mũ Lôi Phong, hướng dẫn viên du lịch còn cầm lá cờ nhỏ trong tay.

Hoắc Thành hỏi: "Leo lên có dễ không ạ?"

Hướng dẫn viên du lịch còn chưa kịp trả lời, đôi bác trai bác gái cướp lời nói: "Tạm được, chỉ là gió có hơi lớn."

"Phía trên có tảng băng điêu khắc tiên tử Bạch Ngọc, còn có khóa ước nguyện, rất đáng để xem."

Hoắc Thành và Địch Tinh Thần vừa nghe, lập tức quyết định leo lên trên.

Nhưng không đợi bọn họ leo lên tới tượng điêu khắc Bạch Ngọc tiên tử, hai người liền cảm giác gió càng lúc càng lớn.

Nhưng khoảng cách đến đài ngắm cảnh đã rất gần, lúc này đi xuống, có chút không nỡ bỏ dở giữa chừng. Hoắc Thành hỏi người quay phim: "Vẫn lên sao?"

Camera cũng rất chuyên nghiệp nói: "Leo đến đây rồi, còn mấy trăm mét nữa, tiếp tục lên đi."

Nhưng chờ bọn bọ leo đến nơi cao nhất, cảm giác toàn bộ vất vả đều đáng giá.

Cảnh sắc quá đồ sộ, toàn bộ Bắc Thành cơ hồ đều thu hết vào trong mắt, núi tuyết liên miên, bọn họ thấy được trên một lãnh thổ có một lá cờ năm sao.

Trời đất đều rộng lớn như vậy, Hoắc Thành rất kích động. Anh xem toàn cảnh trời đất, một hồi lại nhìn Địch Tinh Thần đứng bên cạnh.

Anh leo rất nhiều đỉnh núi, có lẽ núi này cao hơn núi kia, cũng hoa lệ hơn, đồ sộ hơn nhưng không thể mang cho anh cảm thụ như lúc này.

"Chúng ta mua ổ khóa đi, ước một điều ước." Hoắc Thành nói.

Trên lan can treo xích sắt, trên xích sắt đều là khóa ước nguyện, bên cạnh có hai cô gái đang ghé vào nhau ghi điều ước của mình.

"Cái này phải viết lên giấy sao?" Địch Tinh Thần hỏi.

"Đúng vậy, viết trên giấy nhét vào bên trong sau đó khóa lại là được." Ông chủ nói: "Cậu đẹp trai, ước một điều ước đi, chỗ chúng tôi là đỉnh núi ước nguyện ở cực bắc."

Bất cứ nơi nào cộng với một địa điểm cực bắc và cực nam khiến nó đột nhiên trở nên đặc biệt. Hoắc Thành nói: "Chúng tôi muốn hai cái."

Phía trên quá lạnh, tay cũng bị đông lạnh đến run. Địch Tinh Thần chà hai tay hà hà hơi.

"Anh muốn ước nguyện điều gì?" Cậu hỏi Hoắc Thành.

"Nói ra sẽ không linh nghiệm." Hoắc Thành cười nói.

Anh không đeo khẩu trang, sống mũi cao thẳng bị đông lạnh đỏ bừng, tươi cười xán lạn, đôi mắt đều phát sáng, phi thường anh tuấn, hai cô gái bên cạnh vẫn luôn nhìn anh.

Địch Tinh Thần nghĩ, ước một điều cho nơi hiện thực kia đi.

Cậu ước người cậu yêu thương đều khỏe mạnh, không cần bi thương, luôn vui vẻ, bình bình an an.

Mặc kệ là thế giới nào.

Cậu nhét tờ giấy vào, quay đầu nhìn Hoắc Thành.

Hoắc Thành còn đang cúi đầu viết, dùng một tay che lại.

Cậu cố ý thò lại xem, Hoắc Thành che lại: "Hiện tại không thể cho em xem."

"Anh vừa để camera quay được rồi." Địch Tinh Thần nói.

Hoắc Thành quay đầu nhìn người quay phim, anh trai kia nói: "Không có, thật sự không quay được."

Địch Tinh Thần khóa ổ khóa của mình lại.

Chữ Hoắc Thành viết rất xấu, chủ yếu do quá lạnh, tay có chút không nghe sai sử.

Sau khi viết xong, anh cuốn thành hình ống, nhét vào khóa lại, sau đó dịch lại bên người Địch Tinh Thần. Gió lớn như vậy, thổi bay khóa đồng phát ra tiếng vang thanh thúy.

"Địch Tinh Thần." Anh gọi.

Địch Tinh Thần xoay đầu nhìn Hoắc Thành, cậu cảm thấy ánh mắt Hoắc Thành thật sáng.

"Chúng ta xuống thôi." Địch Tinh Thần nói: "Quá lạnh."

"Cảm ơn em đã leo núi cùng anh, vất vả rồi vất vả rồi." Hoắc Thành nói.

Người quay phim đem hình ảnh nhắm ngay vào hai ổ khóa của bọn họ,

Camera rất cảm động, hắn thậm chí có chút thương cảm.

Hắn cho rằng Hoắc Thành sẽ ước nguyện, hi vọng người tôi yêu cũng yêu tôi, ước nguyện cuối cùng anh sẽ có được Địch Tinh Thần, ước công việc thuận lợi, tiết mục thuận lợi....

Hắn nghĩ điều ước của Địch Tinh Thần khẳng định không thể nghĩ ra, cư dân mạng cũng không nghĩ ra, màu sắc nhất, trực tiếp nhất, cũng thô nhất như Hoắc Thành, ước nguyện:

Tôi hy vọng ước nguyện của Địch Tinh Thần sẽ thành hiện thực.

Anh tin vào một giây kia, anh thật sự yêu cậu, bởi vì cậu đã dành mọi sự dịu dàng cho một kẻ hán tử thô kệch.

———

Kiều: Đau lòng cho Hoắc ca.