Tại Sao Nhóm Nam Chủ Đều Dùng Loại Ánh Mắt Này Nhìn Tôi

Chương 61


"Địch Tinh Thần đâu?" Hắn hỏi.

"Cậu ấy đang ở trong phòng." Hồ Anh hỏi: "Anh mang áo khoác cho ai vậy?"

"Tôi không cẩn thận làm bận áo khoác của em ấy." Bùi Úc nói.

Hoắc Thành và Nghiêm Chấp nghe vậy liền nhìn về phía hắn.

"Thì ra là cậu làm bẩn áo." Hoắc Thành nói.

Bùi Úc cầm chiếc áo khoác kia đi vào trong.

Hắn quang minh chính đại đưa áo khoác cũng không ai hoài nghi hắn.

Đặc biệt là khi còn ở trên chợ mọi người đều ship CP hắn với Lâm Thanh Ninh.

Hắn làm bẩn áo của Địch Tinh Thần rồi đưa cho cậu một chiếc áo mới, cũng rất hợp tình hợp lý, đổi lại những người khác cũng sẽ làm như vậy.

Nghiêm Chấp quay đầu nhìn phát hiện Bùi Úc không trực tiếp tiến vào phòng ngủ của bọn họ, chỉ đứng ở cửa nhẹ nhàng gõ cửa.

Người anh em Bùi Úc này vẫn còn nhớ thói sạch sẽ của anh, không tiến vào phòng ngủ.

Anh cảm thấy Bùi Úc đặc biệt có tố chất.

Đổi lại là Hoắc Thành, chưa chắc đã tự giác.

"Tinh Thần." Bùi Úc gọi.

Địch Tinh Thần nhô đầu khỏi nhà tắm. Bùi Úc vẫy tay.

"Tặng em một chiếc áo mới." Bùi Úc nói.

Địch Tinh Thần thực ngoài ý muốn: "Không cần, anh cũng không phải cố ý, em lau sạch là được."

"Áo trắng rất dễ nhìn thấy, ngày thường không sao nhưng đây là đay ghi hình, tốt nhất vẫn nên mặc áo sạch sẽ chút. Tôi mang theo vài chiếc." Bùi Úc nói xong đưa áo khoác cho cậu: "Em mặc khả năng sẽ có chút lớn."

Địch Tinh Thần đành phải nhận, nói: "Cảm ơn anh."

Bùi Úc ừm một tiếng, nói: "Xin lỗi."

Địch Tinh Thần nói: "Anh nói quá lời rồi."

"Nước lạnh không?" Hắn hỏi.

"Chỗ bọn em có nước ấm." Địch Tinh Thần nói.

Bùi Úc ừ một tiếng thì tránh ra.

Địch Tinh Thần lấy chiếc áo khoác kia ra, phát hiện rất giống với chiếc áo khoác mà Bùi Úc đang mặc, đến kiểu dáng cũng giống, chính là một chiếc thuần đen, chiếc kia thì là màu đen tro.

Thật ra Bùi Úc có chuẩn bị cho Địch Tinh Thần một chiếc áo khoác phù hợp với đo của Địch Tinh Thần, có hai bộ, hơn nữa màu sắc cũng tương đối đẹp nhưng hắn nghĩ, vẫn nên đưa áo khoác của mình, Địch Tinh Thần mặc vào khẳng định có chút lớn.

Nhưng hắn cảm thấy như vậy càng tốt, càng tự nhiên, hơn nữa một hòn đá ném trúng hai con chim.

Nghĩ đến hình ảnh Địch Tinh Thần mặc áo của hắn, trong lòng hắn có một loại cảm giác thỏa mãn quỷ dị.

Nếu tương lai Địch Tinh Thần không trả lại hắn, vậy Địch Tinh Thần có thể sẽ luôn mặc nó, tương lai nếu Địch Tinh Thần trả cho hắn, hắn lại mặc, càng tốt, hắn sẽ không giặt.

Địch Tinh Thần phát hiện trong túi đặt áo khoác còn có một chiếc mũ.

Cậu lấy chiếc mũ kia ra, nhận ra đỉnh đầu của chiếc mũ là Bugs Bunny đội mũ màu xanh.

Có khả năng lúc trước đến nhà cậu nhìn thấy Bugs Bunny trên giường cậu cho nên nhớ kỹ.

Chỉ cần nam chủ Tấn Giang nguyện ý, tâm sẽ trở nên rất nhỏ.

Địch Tinh Thần đem chiếc áo khoác màu trắng đi ra lau một lúc, sau đó treo lên móc trên tường, rồi cậu mặc vào chiếc áo khoác màu đen Bùi Úc đưa.

"Áo của Bùi ca lớn vậy sao?" Hồ Anh hỏi: "Tôi cho rằng chiều cao hai người không cách biệt lắm."

Bùi Úc lập tức nói: "Hai bọn tôi cũng không phải là xấp xỉ nhau."

"Bùi ca rất cao, 188 hay 189 nhỉ? Tinh Thần cũng cao, 183 gì đó?"

"Không cách biệt lắm." Lâm Thanh Ninh nói.

"Cũng không thua kém bao nhiêu, sao quần áo lại cách lớn nhiều như vậy?" Hồ Anh nói.

"Bùi Úc nhìn gầy nhưng vai lưng của hắn rất dày rộng, khung xương cũng lớn hơn Tinh Thần." Lâm Thanh Ninh nói liền liếc mắt ngắm Bùi Úc.

Mặc quần áo nhìn gầy, thoát y hiện thịt, Bùi Úc chính là loại này.

Dáng người của hắn siêu công.

"Nếu không tôi đưa cho cậu một chiếc đi." Hồ Anh nói: "Dáng người của hai chúng ta không khác lắm. Cậu mặc áo của tôi có lẽ vừa vặn."

"Không cần, áo khoác lớn chút cũng tốt, khá thoải mái." Địch Tinh Thần đáp.

Hoắc Thành hỏi: "Vậy áo khoác trắng đi đâu, không mặc sao?"

"Em vừa mới lau, đang treo lên phơi." Địch Tinh Thần nói.

"Chiếc áo khoác kia cũng rất đẹp." Hồ Anh nói: "Tại sao lúc tôi đi dạo cửa hàng chuyên bán không thấy kiểu dáng kia chứ, cậu mua khi nào vậy, bao nhiêu tiền?"

Địch Tinh Thần nói: "Không phải em mua, là Hoắc ca tặng em."

Nghiêm Chấp và Hồ Anh nghe xong đều sửng sốt.

Thay vào đó Lâm Thanh Ninh nở nụ cười: "Phải không? Khi nào vậy, sao chúng tôi không biết."

Hoắc Thành cười nói: "Chỉ là chuyện thường tình, không cần nói rõ."

Bùi Úc tìm cái ghế dựa ngồi xuống.

Hồ Anh mỉm cười, nói: "Hoắc ca thật tri kỷ, còn tặng áo khoác cho người khác."

"Áo khoác của em cũng là Hoắc ca tặng sao?" Ôn Nặc vừa giật mình vừa cảm động mà nói.

Y rốt cuộc tìm được người tặng áo khoác cho mình rồi sao?

Hoắc Thành quay đầu nhìn Ôn Nặc: "Áo khoác gì?"

Ôn Nặc nói: "Chính là chiếc em đang mặc này."

Hoắc Thành nói: "Vậy thì không phải."

Ôn Nặc có chút xấu hổ, nhưng nếu nói ra y rất muốn hỏi cho rõ.

"Vậy ai tặng áo khoác cho em?"

Hồ Anh hỏi: "Sao cậu nhận dược?"

"Có người đưa một cái vali và một chiếc áo khoác đến cửa hàng của em, buổi tối trước khi đến đây." Ôn Nặc nói: "Cũng không để lại thông tin."

Y nói xong nhìn về phía đám người Nghiêm Chấp và Địch Tinh Thần.

"Ai vậy?" Hồ Anh đánh giá một vòng, cuối cùng đem ánh mắt dừng lại trên người Địch Tinh Thần.

Lý do Địch Tinh Thần rất quan tâm đến Ôn Nặc.

Địch Tinh Thần nói: "Chiếc áo kia của anh ấy rất quý, em mua không nổi."

Địch Tinh Thần rất tò mò.

Ai, là ai!

Là ai tặng cho Ôn Nặc!

Tặng áo khoác cho Ôn Nặc, đơn giản có hai khả năng, một là người đó yêu thầm Ôn Nặc!

Oa oa oa, che giấu tuyến CP, người này nhất định là loại hình biết yêu thầm.

Vậy có thể PASS Hoắc Thành trước. Trong số những khách mời Lam phương, có khả nặng nhất chính là Nghiêm Chấp và Bùi Úc.

Cậu cảm thấy Bùi Úc có khả năng làm chuyện này nhất.

Bước đầu tiên khi nam chủ Tấn Giang lâm vào tình yêu chính là yêu thầm.

Khả năng thứ hai, người này chỉ đơn thuần là đang làm việc tốt.

Thiện ý đơn thuần khó đến, vậy có thể là người biết quan tâm!

Cảm giác khả năng lớn là Đoan Nghệ Hoa hoặc là Lâm Thanh Ninh

Đều khó mà nói.

Không ai nhận hiển nhiên người đưa quần áo không muốn nhận ân tình này, đây là xuất phát từ lòng hảo tâm, mọi người không tiếp tục truy hỏi,

Nhưng chuyện áo khoác này làm Hồ Anh và Nghiêm Chấp đều rất ngạc nhiên.

Không nghĩ tới động tác ngầm của mọi người nhiều như vậy!

Đặc biệt là Hồ Anh, y vẫn luôn cho rằng bản thân thông minh, hiện tại đột nhiên cảm thấy mình giống như một tên ngốc bạch ngọt!

Nghiêm Chấp thích Địch Tinh Thần, Hoắc Thành thô to thẳng nam cư nhiên rén rút tặng áo cho Địch Tinh Thần!

Ngay cả Ôn Nặc thoạt nhìn phúc hậu vô hại nhất lại ẩn giấu bí mật nhỏ như vậy!

"Chiếc áo khoác kia của cậu dính vết bẩn có phải rất khó lau sạch không?"Y hỏi Địch Tinh Thần: "Thật ra áo trắng về điểm này rất không tốt, một khi bị bẩn sẽ không thể mặc được nữa. Kỳ thực tôi cảm thấy cậu mặc chiếc áo khoác này của Bùi Úc đẹp hơn so với chiếc áo khoác trắng kia."

Sao Hoắc Thành có thể không nghe ra hàm ý của Hồ Anh, liền cười hỏi: "Chẳng phải trước đó cậu còn khen chiếc áo khoác kia rất đẹp sao?"

"Tuy nhiên Tinh Thần mặc màu đen sẽ càng đẹp hơn, màu trắng dễ dàng khiến người ta tối hơn, bất quá đây không phải là nguyên nhân chủ yếu, tôi làm trong ngày sản xuất trang phục, chụp ảnh cũng nhiều, đối với vấn đề này xem như có kinh nghiệm, theo kinh nghiệm cá nhân của tôi mà nói, chúng ta ghi hình ở nơi băng thiên tuyết địa tốt nhất không nên mặc màu trắng, rất dễ dàng chìm vào trong hình sắc xung quanh, ảnh hưởng hiệu quả ghi hình."

Y nói rất chuyên nghiệp, thật sự hù được Lâm Thanh Ninh và bọn Ôn Nặc: "Thật sao?"

"Đúng vậy, cho nên tôi kiến nghị mọi người mặc màu sắc lạnh chút, tỷ như màu đen xám xanh gì đó, đương nhiên màu đỏ cũng không tồi."

Thừa dịp mọi người đang nói chuyện phiếm, Nghiêm Chấp đi nhà vệ sinh.

Vừa ra liền thấy chiếc áo khoác màu trắng treo trên tường.

Cư nhiên là chiếc áo Hoắc Thành tặng cho Địch Tinh Thần.

Nghiêm Chấp cảm thấy căn phòng ngủ thuộc về anh và Địch Tinh Thần bị người ngoài xâm lấn, ô uế, không thuần túy.

Thật chướng mắt.

Vừa thấy liền khó chịu, muốn đem đi đốt sạch.

"Nghiêm ca!"

Anh nghe thấy Địch Tinh Thần gọi mình, liên tiếng, vừa ra thì thấy bọn Hồ Anh đang cầm một phong thư.

"Lại có nhiệm vụ?"

Hồ Anh thì thầm: "Mọi người đều biết, Tiểu Bắc Cực là khu du cảnh nổi danh ở quốc nội, ở nơi đây, bạn có thể đến công viên Mê Lộc cho nai ăn, có thể leo lêи đỉиɦ núi Bạch Ngọc Sơn vừa xem phong cảnh Bắc Quốc, cũng có thể đi thế giới băng tuyết cảm thụ sự lộng lẫy và mộng ảo, cũng có thể đi người chân địa phương đào hồ băng hương thụ sự tịch mịch và vui sướиɠ thả câu vào mùa đông. Như vậy chúng ta hãy bắt đầu cuộc hành trình Bắc Quốc từ hôm nay."

Y chuyển sang mặc sau nói: "Quốc Vương định đoạt. Mời chọn dùng phương thức lắc cái sàng để chọn một vị khách mời trở thành quốc vương, cậu ấy sẽ chỉnh định phân nhóm vào buổi chiều, tám khách mời chia làm bốn nhóm, phân biệt đi trước là công viên Mê Lộc, Bạch Ngọc Sơn, Băng Tuyết Thành, và cùng người dân phụ cận đến Bạch Ngọc Hồ."

"Quốc vương định đoạt?"

"Chính chúng ta sẽ chọn ra một người, người đó sẽ quyết định chiều này ai với ai sẽ ra ngoài và đi đến nơi nào." Hồ Anh nói.

"Lắc cái sàng rất công bằng." Nghiêm Chấp nói: "Còn chỉ định kia có chút không công bằng."

Lúc đó khẳng định muốn đem tình địch đá ra bên ngoài, đem cơ hội tốt nhất để lại cho mình.

Anh mạc danh cảm thấy Hoắc Thành và Hồ Anh rất biết cách lắc xúc xắc.

"Rất công bằng, tương đương với lắc xúc xắc phân thắng thua." Hồ Anh nói: "Không khác thời điển phân phòng lắm,"

Y vừa nói, càng nghiệm chứng cho phỏng đoán của Nghiêm Chấp.

Lâm Thanh Ninh nói: "Tôi cảm thấy tạm được, xem vận may."

Thật ra y không vấn để gì, y cảm thấy sẽ không có ai tranh Bùi Úc với mình, dù sao mặc kệ ai làm quốc vương, y đều chiếm phần lớn được phân cùng nhóm với Bùi Úc.

Lâm Thanh Ninh thưởng thức cái hộp nhỏ trong tay: "Lắc thế nào?"

Hoắc Thành cầm cái hộp mở ra xem xúc xắc bên trong trong.

"Xác định điểm số lớn nhỏ đi." Anh nói.

"Chò Đoan ca chút đi." Địch Tinh Thần nói: "Chờ ăn cơm lại nói."

"Tôi đi gọi anh ấy." Ôn Nặc nói.

Ôn Nặc chạy đi gọi Đoan Nghệ Hoa, Bùi Úc và bọn Lâm Thanh Ninh ngồi trên ghế chơi.

Bùi Úc lắc được một lần đại, hai 5 một 6, một lần tiểu, hai 3 một 1.

Lâm Thanh Ninh cũng không khác lắm, có đôi khi lắc được điểm số rất lớn, có đôi khi lại lắc được điểm số tương đối nhỏ.

"Cái này thật sự dựa vào vận khí." Lâm Thanh Ninh đem xúc xắc đưa cho Hoắc Thành: "Anh thử xem?"

Hoắc Thành nói: "Tôi không thử, tôi muốn tích góp vận khí đến thời điểm thi đấu chính thức."

Bùi Úc đột nhiên phát hiện đuôi lông mày của Hoắc Thành đều là vẻ vui mừng, trong lòng liền có dự cảm không tốt.

Chỉ chốc lát Đoan Nghệ Hoa và Ôn Nặc đều tới.

"Đoan ca tốt hơn chút nào chưa?" Hồ Anh quan tâm hỏi.

Đoan Nghệ Hoa gật đầu, nói: "Tốt hơn rồi."

"Hôm nay bọn em đi chợ rất thú vị, đáng tiếc anh không thể đi." Hồ Anh nói.

"Mọi người đều đến đông đủ rồi chứ." Hoắc Thành chờ không kịp nói: "Tới đây lắc xúc xắc đi?"

"Bộ dáng của Hoắc ca giống như rất lành nghề." Bùi Úc nhàn nhạt nói.

Hoắc Thành kiêu ngạo vuốt mũi: "Tôi chỉ cảm thấy vận may hôm nay của tôi rất không tồi."

Bữa cơm sắp làm xong, thừa dịp trước khi ăn cơm mọi người lắc xúc xắc một lần.

Hoắc Thành lần này phi thường khiêm nhường, anh muốn lắc cuối cùng.

Thần sắc Bùi Úc vì vậy mà nghiêm túc.

Lâm Thanh ninh lắc xúc xắc trước, y lắc được một lần ba, một lần sau, một lần hai, cộng vào là 9 điểm.

Ôn Nặc vận khí tốt, lắc được mười hai điểm.

Những người còn lại điểm số có cao có thấp nhưng không ai vượt qua Ôn Nặc.

Bùi Úc lắc được mười điểm.

Nghiêm Chấp lắc được chín điểm.

Địch Tinh Thần vận khí kém nhất, lắc được sáu điểm.

Đến phiên Hồ Anh, Hồ Anh tràn đầy tự tin, y dùng một tay lắc sau đó trực tiếp đập lên bàn.

Mở ra thấy, cư nhiên chỉ có mười một điểm.

"Đệt." Hồ Anh hiển nhiên không vừa lòng.

Không phát huy tốt.

"Xem ra Ôn Nặc rất có khả năng làm quốc vương." Hồ Anh nhìn thoáng qua Hoắc Thành, trong lòng yên lặng cầu nguyện vì Ôn Nặc: "Kỳ thật Ôn Nặc khá tốt, tôi tin tưởng cậu ấy nhất định sẽ phân nhóm công bằng."

Ai không hi vọng người thắng cuộc cuối cùng là Ôn Nặc chứ.

Chỉ sợ y chọn Địch Tinh Thần.

Đám Nghiêm Chấp đều khẩn trương, bởi vì người cuối cùng chỉ còn lại Hoắc Thành.

Không ai hy vọng anh thắng.

Hoắc Thành cười cầm lấy xúc xắc, làm bộ thổi vào lòng bàn tay một hơi.

Hồ Anh niệm phật ở trong lòng: "A di đà phật, làm ơn để hắn rớt."