Tại Sao Nhóm Nam Chủ Đều Dùng Loại Ánh Mắt Này Nhìn Tôi

Chương 60


Không khí người qua kẻ lại đông đúc náo nhiệt này khiến nhóm phú nhị đại mười ngón không dính nước mùa xuân(1) rất tò mò hưng phấn.

(1) Mười ngón không dính nước mùa xuân 十指不沾阳春水: Nước mùa xuân là nước tháng Ba, thời tiết vẫn khá lạnh và nước mát. Mười ngón tay không dính nước mùa xuân cho biết người đó không mó vào nước xuân tháng Ba bao giờ, ý nói những người không bao giờ làm việc nhà.

Thật ra Lâm Thanh Ninh là người hưng phấn nhất.

Đây là lần đầu tiên y thể nghiệm loại sinh hoạt như thế này, cũng là lần đầu tiên ăn tào phới, hơn nữa lần đầu tiên thấy món đậu phụ bỏ rau thơm. Quầy hàng không thể tính là sạch sẽ, tào phớ cũng không phải loại tốt nhất nhưng y cảm thấy đặc biệt thú vị, cái gì cũng đồng ý nếm thử.

Đang ăn y thấy nhân viên của tổ chương trình mua bánh nước không vừng ở bên cạnh, lập tức đứng lên hỏi: "Ăn ngon không?"

Nhân viên nói: "Rất thơm."

Lâm Thanh Ninh liền hỏi: "Các cậu ăn không?"

"Tôi muốn một cái." Hoắc Thành giơ tay.

"Em cũng muốn." Địch Tinh Thần nói.

"May lúc sáng không ăn nhiều." Hồ Anh nói.

Y nhìn thấy có rất nhiều người đang cầm điện thoại chụp bọn họ liền cười nói: "Mọi người làm ơn hãy chụp đẹp chúng tôi vào nhé."

Địch Tinh Thần nhìn y cười: "Lông mi và lông mày của anh đều đọng sương rồi kìa."

"Cậu còn nói tôi, cậu cũng thế."

Mọi người lại ăn bánh nướng nhân thịt bò, gần như đều đã no cả chỉ có Hoắc Thành vẫn cảm thấy chưa đủ lại mua thêm củ khoai lang nướng.

Lần này Bùi Úc chủ động muốn một nửa.

"Anh thích ăn khoai lang nướng?" Địch Tinh Thần quay đầu lại hỏi.

Bùi Úc nói: "Rất ngọt, em ăn thử không?"

Hắn nói bẻ ra một miếng, Địch Tinh Thần nhận lấy ăn thử, nói: "Thật sự ngọt."

Cậu lập tức quay sang gọi Hồ Anh: "Khoai lang nướng này ăn rất ngon, thơm thơm ngọt ngọt, anh muốn ăn không?"

Hồ Anh nói: "Tôi không ăn thêm được nữa...."

Mới vừa nói xong liền thấy Hoắc Thành bẻ cho y một miếng.

Miệng Hồ Anh tuy chê nhưng thân thể thành thật mà nhận lấy cắn một miếng nói: "Ăn ngon."

Y vội vàng chia sẻ cho Lâm Thanh Ninh và Ôn Nặc.

"Nghiêm ca ăn không?" Địch Tinh Thần hỏi.

Nghiêm Chấp nhíu mày lắc đầu, móc bao khăn giấy trong túi ra đưa cho mọi người.

"Trên tay vẫn còn dính." Địch Tinh Thần lau xong nói.

Nghiêm Chấp chạm vào ngón tay cậu rồi buông ra.

Tuy rằng không đến một giây nhưng lại bị đám Hồ Anh nhìn thấy.

Hồ Anh cuộn tròn đầu ngón tay, dùng khuỷu tay đẩy Địch Tinh Thần: "Đi thôi, đi mua đồ ăn!"

Khu chợ hỗn loạn thỉnh thoảng còn có ô tô chạy qua chính giữa, bởi vì quá nhiều người khiến giao thông tắc nghẽn, đội ngũ rất nhanh bị kéo giãn. Bùi Úc cảm thấy giờ phút này bản thân không thể tiến lên phía trước, đơn giản ở bên cạnh đi dạo, người quay phim của hắn cũng đuổi theo chạy ra khỏi đội ngũ, dưới gốc cây bạch dương bên cạnh có một cái lán làm bằng tấm nhựa, bên trong có một người đàn ông trung niên khoảng bốn năm chục tuổi đang cạo đầu cho một ông già, bên cạnh có đặt một cái bếp đặt ấm nước và chậu rửa mặt.

Hắn chỉ thấy người cạo đầu bên đường trên TV.

Hắn nhìn một lúc bắt đầu không ngừng quay đầu nhìn Địch Tinh Thần.

Quả nhiên hắn nghe thấy Địch Tinh Thần hỏi: "Bùi ca đâu rồi?"

Bùi Úc cảm thấy mỹ mãn.

Hắn biết Địch Tinh Thần sẽ phát hiện khi không thấy hắn.

Hồ Anh nói: "Vừa rồi còn ở phía sau, nhoáng cái đã không thấy người đâu."

"Hắn ở đằng kia." Ôn Nặc chỉ vào Bùi Úc nói.

"Khu chợ này có chút lớn, đừng để bị lạc." Địch Tinh Thần nói.

Lâm Thanh Ninh nhìn về phía Bùi Úc, sau đó do dự một lúc liền nói: "Vậy các cậu đi mua đồ ăn trước đi, tôi đi gọi hắn."

Y nói xong liền xuyên qua đám người đi tới chỗ Bùi Úc.

Địch Tinh Thần cười nhìn Lâm Thanh Ninh.

Rất chủ động, Lâm Thanh Ninh.

"Đi thôi, chúng ta đi mua đồ ăn." Cậu nói với Hồ Anh.

Bọn họ đi mua khắp ngã đường, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, đào đông lạnh, hồng đông lạnh, gà kho tẩm, bánh đậu nếp, ba món ăn nổi tiếng nhất ở vùng Đông Bắc, bột trà dầu, bọn họ còn bắt gặp một xe bốn bánh bán thịt lợn, hầu hết các loại cá đều được bán được đông lạnh đúng cách.

Địch Tinh Thần nói: "Nếu đã tới đây chi bằng mấy ngày nay chúng ta ăn mấy món của địa phương đi."

"Em biết làm sao?" Hoắc Thành hỏi.

Địch Tinh Thần nói: "Biết."

Hoắc Thành và đám Hồ Anh đều giật mình nhìn cậu.

Ôn Nặc nói: "Cậu thật lợi hại."

"Không bận em đều thích nghiên cứu công thức nấu ăn."

Nghiêm Chấp đứng ở bên cạnh nghe vậy, mắt kính ngăn không được sự ái mộ của anh.

Anh không biết nấu cơm cho nên đặc biệt thích người biết nấu cơm, cũng bội phục được người biết nấu cơm, anh cảm thấy đây là một loại tài hoa.

Ai mà không thích một người biết nấu cơm cơ chứ, anh nhìn thoáng qua Hoắc Thành và Hồ Anh đứng bên cạnh, ngay cả Ôn Nặc, ánh mắt nhìn Địch Tinh Thần đều phát sáng.

Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt Địch Tinh Thần, trên lông mi cậu còn đọng lại sương trắng, chóp mũi thanh tú bị cái lạnh hun đến đỏ bừng.

Chuyến này bọn họ mua rất nhiều đồ ăn, mua liền một lúc bốn củ cải trắng cực kỳ nặng, sau khi mua được một thứ Hồ Anh lập tức cầm lấy từ trong tay Địch Tinh Thần, sau đó đưa ra.

Cố đôi khi Nghiêm Chấp sẽ nhận, có đôi khi Hoắc Thành sẽ tiếp.

Hồ Anh vui vẻ để bọn họ làm cu li.

Cái loại biết được tất cả này có cảm giác thật tốt.

Y phải cảm ơn Bùi Úc.

Mà Bùi Úc đâu rồi?

Y quay đầu lại nhìn, thấy Lâm Thanh Ninh đang vây quanh Bùi Úc nói gì đó, Bùi Úc đút hai tay trong túi, áo khoác màu đen, khuôn mặt trắng nõn nhưng lãnh đạm.

Y cảm thấy Lâm Thanh Ninh thật đủ nhẫn nhục.

Bộ dáng của Bùi Úc giống như không muốn yêu đương. Núi cao vốn dĩ đã khó bò, huống chi là đỉnh núi cao băng tuyết, không cẩn thận sẽ bị đông chết trên đó.

Vẫn là Địch Tinh Thần tốt nhất, dựa vào cậu liền thấy ấm áp.

Lâm Thanh Ninh sẽ không phải mà M đi.

Địch Tinh Thần nhìn theo ánh mắt của Hồ Anh, thấy Lâm Thanh Ninh đang đứng cạnh Bùi Úc.

Hai người bọn họ đứng chung một chỗ thật sự rất xứng đôi, khí chất đều rất quý, tuy rằng đều mặc chiếc áo khoác lông mập mạo nhưng hai người đứng giữa chốn hỗn loạn nhộn nhịp này lại giống như đang quay phim thần tượng.

Lúc Hồ Anh dựa gần giúp cậu nhặt khoai lang, cậu nói với Hồ Anh: "Anh xem Lâm Thanh Ninh người ta kìa."

Hồ Anh nói: "Tôi mới không nghĩ không thoáng như anh ấy, thích ai không thích lại đi thích Bùi Úc."

Hoắc Thành và Nghiêm Chấp đều nghe thấy quay đầu nhìn Bùi Úc và Lâm Thanh Ninh.

Hoắc Thành nở nụ cười.

Anh cũng cảm thấy dũng khí của Lâm Thanh Ninh đúng thật rất đáng khen.

Lâm Thanh Ninh theo đuổi Bùi Úc, mọi người đều thích thú theo dõi.

Địch Tinh Thần thay Lâm Thanh Ninh đổ mồ hôi/

Phải biết rằng, Tấn Giang nam chủ không phải cục xương dễ găm.

Trong ba vị nam chủ, người đọc có yêu cầu khắt khe đối với nam chủ Tấn Giang, nam chủ Hải Đường có thể gặp một người liền ngủ với người đó, nam chủ Điểm gia có thể gặp người nào sẽ yêu người đó, nhưng nam chủ Tấn Giang nhất định phải duy tâm một lòng một dạ, đặc biệt là nam chủ hệ cao lãnh hắc ám, ôn nhu và tình yêu của bọn họ chỉ dành cho duy nhất một người.

【 A, thiếu gia hắn cư nhiên biết cười, lần đầu tiên tôi thấy hắn cười đó. 】

【 A, đây là lần đầu tiên thiếu gia dẫn nam (nữ) về nhà. 】

Mọi việc như vậy.

Nhưng Lâm Thanh Ninh sẽ là vai chính được đối đãi đặc biệt kia sao.

Cậu không biết nữa.

Nếu như nói nam chủ Tấn Giang đối với người yêu giống như mùa xuân ấm áp, vậy thì khi bọn họ đối đãi với nam phụ sẽ vô tình giống như mùa thu cuốn lá vàng.

Nhưng Lâm Thanh Ninh là người rất sĩ diện, y rụt rè mà lòng tự trọng cũng lớn, nếu như bị đối đãi y như gió thu cuốn lá vàng không biết y có khó chịu hay không.

"Tinh Thần bọn họ nói hai ngày sẽ đến đây mua đồ ăn một lần, lần sau đến mua chính là vào ngày mốt, cậu muốn ăn cái gì không, nói với cậu ấy một tiếng nếu không hai ngày nay cậu cũng chỉ có thể ăn đồ ăn người khác chọn." Lâm Thanh Ninh nói.

Bùi Úc trả lời: "Tôi không có món nào đặc biệt thích ăn, đều được."

Thời tiết hôm nay không được tốt lắm, lúc sáng sớm mặt trời xán lạnh mà đến buổi sáng đám mây bắt đầu càng lúc càng nhiều, sau một lúc ánh nắng dần biến mất, nhiệt độ không khí lập tức hạ thấp.

Bọn họ mua thức ăn gần như đã đủ, đoàn người dự định quay về địa điểm xuất phát.

Kết quả Nghiêm Chấp vừa mới mở cửa xe, Hồ Anh lại ngồi trên ghế phụ ban đầu.

Nghiêm Chấp lần này không nhịn nữa hỏi: "Cậu xác định muốn ngồi xe tôi?"

"Cậu có nói người nào được ngồi ghế phụ xe cậu à?" Hồ Anh vẻ mặt vô tội: "Nếu có, tôi sẽ không ngồi ở đây."

Nghiêm Chấp giơ tay "phanh" một tiếng đóng cửa xe lại.

Bùi Úc cười nhẹ, hắn cảm thấy quả pháo cỡ nhỏ như Hồ Anh bỗng nhiên trở nên đáng yêu.

Hắn quay đầu hỏi Địch Tinh Thần: "Em ngồi xe nào?"

"Lúc tới ngồi như thế nào thì ngồi như thế đó đi." Địch Tinh Thần ngồi lên ghế phụ xe Hoắc Thành: "Anh với Lâm ca ngồi phía sau đi."

Bùi Úc: "...."

Lâm Thanh Ninh đẩy kính ngồi vào trong, giữ lại cửa xe cho hắn.

Khóe môi tươi cười của Bùi Úc lập tức đình trệ.

Bùi Úc cảm thấy bản thân rơi vào trong một hoàn cảnh phi thường nguy hiểm.

Luyến tống thường xuyên xảy ra các loại chuyện này, ví dụ như có hai khách mời, mọi người đều cảm thấy hai người bọn họ rất xứng đôi hoặc có ý với nhau sau đó hình thành một loại ăn ý, cố ý tạo điều kiện cho hai người bọn họ ở chung một chỗ.

Trên đường trở về, Hoắc Thành luôn nói chuyện với Địch Tinh Thần.

Hoắc Thành rất biết cách nói chuyện phiếm, anh hài hước, dí dỏm, luôn có thể khiến Địch Tinh Thần cười ha ha.

Mà hắn và Lâm Thanh Ninh, trầm mặc mà ngồi ghế sau.

Hắn phát hiện Hoắc Thành mới là người thắng lớn nhất.

Hắn đã thay Hoắc Thành may áo cưới(2).

(2) Nguyên câu là 为他人做嫁衣裳 - Làm áo cưới cho người khác: Nghĩa là làm gì đó không công cho người khác, giành phần thiệt về mình.

Bùi Úc tức khắc cảm thấy tiếng cười của Hoắc Thành thực chói tai.

Hoắc Thành rất vui vẻ.

Anh không biết vì sao Hồ Anh lại đột nhiên ân cần với Nghiêm Chấp như vậy nhưng anh rất vui khi thấy hình ảnh này, có Hồ Anh quấn lấy Nghiêm Chấp, Địch Tinh Thần chính là của một mình anh.

Đến nỗi anh cho rằng Bùi Úc và Lâm Thanh Ninh ngồi phía xe xem bọn họ như hai cái bóng đèn.

Anh không cần kiêng kị hai người, Bùi Úc không hứng thú với bất cứ ai, đến Lâm Thanh Ninh chẳng phải vẫn luôn nỗ lực theo đuổi Bùi Úc đấy sao.

Đều không có sự uy hϊếp với anh.

Hoắc Thành thậm chí khờ dại cho rằng Bùi Úc và Lâm Thanh Ninh sẽ trợ công cho anh.

Rốt cuộc thì bọn họ đều là bạn bè.

Quan hệ trong luyến tống chỉ có ba loại, tình yêu, bạn bè và tình địch.

Mặc kệ là luyến tống của quốc gia nào, những vị khách không có tia điện sẽ trở thành bạn bè, bọn họ trợ công cho nhau, giữa bọn họ không có bất luận quan hệ cạnh tranh nào.

Cho nên, trong luyến tống có bạn bè rất quan trọng.

Có thể hộ trợ đánh chiến.

Anh dự định sẽ tặng cho Lâm Thanh Ninh một cành ô liu.

"Mở ca nhạc đi." Anh nói rồi cầm điện thoại.

Địch Tinh Thần nói: "Em xem thử anh nghe bài gì."

Hoắc Thành cười khẽ, lật xem một hồi sau đó bật một bài hát.

Bài hát này rất ít được chú ý, Địch Tinh Thần hoàn toàn chưa từng nghe.

"Bài hát gì vậy?"

"《 Thanh Mai Trúc Mã 》"

Hoắc Thành cười nói.

Bùi Úc ngồi phía sau mặt lạnh đi vài phần.

"À." Địch Tinh Thần làm bộ dáng bừng tình đại ngộ.

Khuôn mặt Bùi Úc lại lạnh thêm vài phần.

Lâm Thanh Ninh nhẹ nhàng thở ra một hơi, kéo khóa áo khoác xuống.

Y có chút nóng.

Tên CP của y và Bùi Úc gọi là "Thanh mai trúc mã".

Nhưng nghiêm túc mà nói, y và Bùi Úc kỳ thật không tính là thanh mai trúc mã.

"Những bài hát Hoắc ca nghe đều rất cổ hủ." Bùi Úc mở miệng: "Tinh Thần nghe không quen, người ta mới hai mươi tuổi."

"Em rất thích nghe mấy bài cũ." Địch Tinh Thần cười nói.

Bùi Úc gãi gãi cái mũ trong túi không nói.

Sau khi về tới tiểu Bắc Cực, Bùi Úc nhanh chóng xuống xe, mọi người cùng xách túi đồ ăn từ cốp xe ra, thức ăn khá nhiều trong đó còn có một ít mà tổ chương trình mua, có mấy củ cải trắng rơi ra từ trong túi, Bùi Úc nhặt lên bỏ vào hỏi: "Còn có thể ăn không?"

"Rửa sạch là được, dù sao cũng phải cắt nhỏ ngâm một lúc nữa." Địch Tinh Thần nói.

Mỗi người xách một túi, Địch Tinh Thần xách túi cải trắng cố gắng đi về phía trước, bỗng nhiên lại bị Bùi Úc ở phía sau gáy dùng sức nhéo một cái.

Lần này siết quá mạnh, Địch Tinh Thần rụt cổ lại.

Từ khi nào người này lại thích nhéo cổ người khác vậy.

Cậu quay đầu lại nhìn Bùi Úc đã buông tay, đoạt lấy túi đồ trong tay cậu tiến vào trong phòng.

Xe của Nghiêm Chấp đến nơi chậm hơi một chút, Địch Tinh Thần liền đi qua giúp bọn họ xách đồ.

Hồ Anh nói: "Tinh Thần, sau áo cậu bị bẩn kìa."

Địch Tinh Thần quay đầu lại xem thử nhưng không thấy cái gì hết.

Nghiêm Chấp nói: "Trên mũ có vết bẩn."

Phòng chừng ban nãy Bùi Úc nhặt củ cải trắng bị rơi trên tay mang theo vết bẩn nên không cẩn thận làm dơ mũ cậu.

Địch Tinh Thần quay về phòng soi gương, quả nhiên nhìn thấy trên mũ có vết bẩn, nhấc mũ lên thì thấy chỗ cổ còn bẩn hơn, vì áo khoác trắng nên rất dễ trông thấy.

Cậu cởϊ áσ khoác ra dùng khăn mặt dùng một lần thấm chút xà phòng lau đi.

Mọi người đều ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm trưa liền thấy Bùi Úc cầm một chiếc áo khoác đi vào.

********

Kiều: Mãi mới vào được s1apihd.com T_T quá trời quá đất khổ thân tôi. Mình thì vẫn thích đăng trên s1apihd.com hơn vì được xem bình luận của mọi người, cho nên phải mò vào s1apihd.com bằng được để đăng.