Tại Sao Nhóm Nam Chủ Đều Dùng Loại Ánh Mắt Này Nhìn Tôi

Chương 56


Bên ngoài quả nhiên rất lạnh, gió cũng lớn hơn ban ngày. Những hạt tuyết bị gió thổ lăn tròn trên mặt đất.

Ngay từ đầu Hoắc Thành không chịu đội mũ, đứng trong gió hai phút liền chịu không nổi nữa kéo mũ đội lên.

Bất quá bầu trời đêm lại cực đẹp, một vầng trăng khuyết treo lơ lửng trên bầu trời, vô số vì sao, không khí thực trong lành.

"Sao đầy trời." Hồ Anh ngửa đầu cảm khái.

Mọi người đều ngửa đầu xem sao trời, trên bầu trời đầy những đốm nhỏ rực rỡ, khiến một vài người trong đó liên tưởng tới Địch Tinh Thần.

Một hiệu sạch bên cạnh đang bật một bài hát rất hay và nhu hòa.

"Bài hát này nghe thật hay."

"Bài hát Giáng Sinh sao?"

"Các anh chưa từng nghe qua sao, bài hát tên 《 Tình yêu cao thương 》(1)." Địch Tinh Thần nói: "Trước kia em từng xem một bộ phim điện ảnh cùng tên, sau đó tìm được bài hát này."

(1) Nguyên văn 真愛至上 (Love Actually): Làà một bộ phim hài lãng mạn năm 2003 của đạo diễn Richard Curtis và các ngôi sao Hugh Grant, Alan Rickman, Bill Nighy, Liam Neeson, Colin Firth, Emma Thompson và Andrew Lincoln. Bộ phim được công chiếu lần đầu tiên tại Liên hoan phim Toronto ở Canada vào ngày 7 tháng 9 năm 2003. Bộ phim tập trung vào một tập hợp hài hước của 10 câu chuyện tình yêu. Câu chuyện tình yêu cảm động của người Anh hội tụ trong đêm Giáng sinh lãng mạn, ngọt ngào và không kém phần hài hước. Trong số đó, Thủ tướng Anh bị cuốn hút bởi người cấp dưới xinh đẹp, người đã giao trà cho ông trong ngày đầu tiên ông đến làm việc ở phố Downing. Em gái của Thủ tướng Anh đã kết hôn nhiều năm, bị nghi ngờ chồng không chung thủy,... — Bài

"Tôi biết bộ phim này, mùa đông hằng năm tôi đều sẽ xem một lần. Có câu chuyện yêu thầm tôi cực thích." Lâm Thanh Ninh hỏi: "Đây là bài tiếng Trung của bộ phim kia sao?"

"Không biết có liên quan không."

Cậu vừa nói xong, quả nhiên vang lên giai điệu Giáng Sinh.

"Các anh nghe đi." Địch Tinh Thần nói: "Ting tang tang tang, ting tang tang tang."

Cậu hát thầm.

"Cậu làm ơn đừng hát nữa." Hồ Anh nói: "Một anh chàng rất đẹp trai nhưng một khi mở miệng là một lần vỡ mộng."

Bọn Ôn Nặc đều bật cười.

Hoắc Thành nghĩ thầm, HỒ Anh thật không biết thưởng thức, hát rõ đáng yêu như vậy mà!

Đáng yêu đến mức anh hận không thể ôm Địch Tinh Thần hôn một cái.

Bạn nói xem nếu như Địch Tinh Thần là bạn trai anh, những người này đều là bạn anh, như vậy thật tốt biết bao. Anh có thể ôm Địch Tinh Thần, Nghiêm Chấp, Hồ Anh gì đó, anh đều sẽ đối đãi chân thành với bọn họ! Mọi người liền trở nên hài hòa hơn.

Tiểu Bắc Cực về đêm rất đẹp, những kiến trúc đều được thắp sáng bằng đèn màu, trên đường cái nơi nơi đều là ngọn đèn hình con nai.

Nhân viên nói: "Từ đây đi về hướng đông, cách mấy km có thế giới băng tuyết, siêu nổi tiếng."

"Mấy km?" Hồ Anh nói: "Quá xa rồi đi?"

"Nếu lái xe vài phút là sẽ tới. Đi bộ phải mất nửa giờ."

Tổ chương trình hiển nhiên rất muốn bọn họ đi bộ.

Thế giới băng tuyết là một điểm thu hút rất quan trọng của địa phương.

Hồ Anh nói: "Hôm nay cả một ngày ngồi máy bay ô tô, mệt muốn chết, các anh để chúng tôi nghỉ ngơi một chút đi, chúng ta ngày mai hẵng đi."

Tổ chương trình trưng cầu ý kiến của những người khác, Hoắc Thành đồng ý đi, Bùi Úc cũng đồng y đi, nhưng những người khác đều không muốn đi.

Quá mệt, lại lạnh nữa, vừa ăn cơm no, uống rượu, người càng lười thêm.

Nghiêm Chấp cực kỳ không muốn đi.

Anh hận không thể cùng Địch Tinh Thần quay về ngôi nhà nhỏ Hồng Lam sớm chút, hưởng thụ thế giới riêng của hai người.

Đồng nghĩa với việc bọn họ tan sớm về nghỉ ngơi sớm, thời gian hai người ở cùng nhau càng dài hơn.

Cuối cùng mọi người quyết định ngày mai đi.

Bọn họ về tới căn nhà số 1, bàn bạc vấn đề ăn cơm ngày mai.

"Vẫn như cũ, sáng sớm ngày mai mọi người đến đây ăn đi, phòng bếp chỗ bọn em đủ lớn, bàn ăn cũng lớn." Địch Tinh Thần chủ động nói.

Bọn Hoắc Thành đương nhiên không ý kiến.

"Vậy mua đồ ăn thì sao, đi đâu mua?" Hồ Anh nói: "Ở đây có siêu thị không?"

"Siêu thị nhỏ thì có, bất quá tổ chương trình nói ngày mai chúng ta đi họp chợ." Địch Tinh Thần nói.

"Xa không?" Hồ Anh hỏi.

"Bảy tám dặm(2) gì đó." Địch Tinh Thần nói: "Đi bằng xe. Tổ chương trình có xe."

(2) Một dặm là 1/2 km.

"Ngày mai tôi đi cùng em." Hoắc Thành nói.

"Tôi cũng muốn đi."

Những nơi như chợ này khẳng định rất thú vị, Địch Tinh Thần nói: "Chắc hẳn mọi người đều muốn đi, nếu không ngày mai cùng nhau đi đi."

Ôn Nặc vội gật đầu không ngừng.

Y cũng rất muốn đi, y nghe nói chợ bên này hoàn toàn khác so với chợ phương nam, đặc biệt là chợ nông thôn, y chỉ thấy trên TV.

"Cần xác định thực đơn trước không, nghĩ thử ngày mai muốn mua cái gì." Địch Tinh Thần hỏi.

Nghiêm Chấp bưng một bình trá nóng đến, tách chén ra, rót cho bọn họ mỗi người một ly.

Hoắc Thành hơi nâng tay tỏ vẻ mình không uống.

Đến căn nhà số 1 một lúc, Hoắc Thành cảm thấy Nghiêm Chấp giống như chủ nhà, bắt đầu dùng các loại chiêu đãi bọn họ, chủ động đi lấy chén trà, rót trà.

"Không cần đâu, ngày mai đi chợ nhìn thử ở đó bán cái gì, đến lúc đó muốn mua cái gì thì mua cái đó, không phải càng thích hơn sao." Hồ Anh nói: "Đến đây rồi thì chúng ta cứ buông thả mà chơi, nói không chừng ở chợ còn bán cả đồ ăn nữa, chúng ta có thể đến đó ăn trưa xong rồi về."

"Chợ ở đây mở mấy giờ, là chợ sáng hay là chợ chiều?" Ôn Nặc hỏi.

"Chúng ta không cần đi sớm đâu, quá lạnh, lạnh như vậy người ở đây hẳn là sẽ không mở quá sớm, tôi cảm thấy chúng ta ăn cơm sáng rồi đi cũng được." Hồ Anh nói.

"Cơm sáng ăn cái gì?" Lâm Thanh Ninh nói.

"Em không ăn sáng, em muốn ngủ nướng." Hồ Anh nói.

"Chẳng phải mọi người đều mang theo đồ ăn sao, tùy tiện ăn một chút đừng để Tinh Thần làm, quá lạnh." Hoắc Thành nói với Địch Tinh Thần: "Em nghỉ ngơi cho tốt đi, vừa đến cơ thể còn chưa kịp thích ứng, đừng giống như Đoan ca mà ngã bệnh."

Địch Tinh Thần nói: "Ngày mai xem sao."

Nghiêm Chấp muốn đi tắm, Lâm Thanh Ninh đứng dậy nói: "Vậy cứ quyết định thế đi, tôi đi trước."

Ôn Nặc cũng đứng lên quay đầu nhìn Hoắc Thành.

Hoắc Thành lại không nhúc nhích, nói: "Các cậu ngủ sớm vậy sao? Tôi một chút cũng không buồn ngủ."

"Tôi cũng vậy." Hồ Anh nói nhìn về phía Địch Tinh Thần, dùng giọng điệu mang theo chút làm nũng, ủy khuất mà nói: "Nếu không cho tôi chen chúc ở nơi này của các cậu đi, tôi không muốn quay lại căn phòng kia, điều kiện ở đó thật sự rất kém."

Địch Tinh Thân nói: "Anh bỏ rơi Bùi Úc à?"

Vẫn luôn cầm cốc nước ấm không nói chuyện Bùi Úc bỗng nhiên mở miệng nói: "Một mình tôi ở cũng không thành vấn đề."

Nghiêm Chấp nghe vậy liền đứng tại chỗ, mím môi nhìn về phía Hồ Anh.

Hoắc Thành nhân cơ hội thêm lửa: "Phòng ngủ của bọn họ rất lớn, cậu có thể ngủ dưới đất, tất cả đều có hệ thống sưởi ấm, khẳng định sẽ không đóng băng cậu. Bất quá việc này cậu không nên hỏi Tinh Thần, cậu phải hỏi cái người có thói ở sạch kia kìa."

Nghiêm Chấp sao có thể không biết tâm tư của Hoắc Thành, thần sắc có chút thay đổi, nhàn nhạt nói: "Nếu thật sự làm như vậy, vậy sau này cần gì phân lại phòng ở."

Anh nói xong liền đi tắm rửa.

Giải quyết dứt khoát.

Trong lòng Hoắc Thành còn có chút bội phục đối thủ này.

Thật biết tìm lý do!

Hồ Anh cũng chỉ tùy tiện làm nũng, không phải thật sự muốn ngủ lại ở đây. Nghiêm Chấp nói rất đúng, quy tắc chính là quy tắc, luyến tống chính là được thành lập dựa trên một loạt các quy tắc, nếu tùy ý thay đổi sẽ lộn xộn, tổ chương trình khẳng định sẽ can thiệp, đối với đám khách mời bọn họ không có chỗ tốt.

Lâm Thanh Ninh cười, nhẹ giọng nói: "Tôi đi trước đây."

"Muốn em đưa anh đi không?" Địch Tinh Thần hỏi.

Lâm Thanh Ninh nói: "Không cần, còn có camera đi theo mà."

Y nói lại nhìn về phía Bùi Úc: "Bùi Úc, cậu đi không?"

Ngay lúc này Hồ Anh đứng dậy: "Đi thôi, cùng nhau đi."

Ôn Nặc nhìn Hoắc Thành.

Hoắc Thành thật không tình nguyện mà đứng dậy.

Địch Tinh Thần cảm thấy vừa rồi Hồ Anh tuy chỉ làm nũng một chút, chỉ đùa một chút nhưng Nghiêm Chấp lại không tiếp thu được y đang đùa, khiến Hồ Anh có chút xấu hổ, nói: "Đi, em cùng các anh đến phòng số 3 xem thử có bao nhiêu kém."

Hồ Anh vừa nghe vậy liền khôi phục nguyên khí: "Thật sự rất kém!"

Đoàn người ra cửa, vừa ra khỏi khu quang cảnh, Lâm Thanh Ninh về căn số 2 trước.

Hoắc Thành và Ôn Nặc cũng đi tham quan căn số 3.

Hồ Anh bật đèn trong phòng lên, Hoắc Thành vừa thấy đèn liền nói: "Wow, tối như vậy à."

Một chiếc đền tối tăm chiếu xuống căn phòng lạnh lẽo.

"Có thể đốt giường đất lên không?" Địch Tinh Thần cũng thương cảm cho bọn họ.

"Có thể." Bùi Úc nói.

Hắn từ một góc trong phòng ôm một đống củi lửa đến, mọi người đối với chuyện đốt giường đất này rất tò mò, đều ngồi xổm trước giường xem.

Một nhóm soái ca quần áo chỉnh tề ngồi xổm trước giường đất, hình ảnh này vừa ấm áp vừa khôi hài khiến bọn Quách Băng rất thích thú xem.

Phú nhị đại như Bùi Úc chưa từng đốt lửa, loay hoay cả buổi, giấy châm rửa cũng sắp dùng hết rồi, củi lửa lại không có chút nào hoạt động, Hoắc Thành không nỡ nhìn đẩy bọn họ ra nói: "Để tôi."

Dù sao cũng là xuất thân từ nghèo khổ, có kinh nghiệm, Hoắc Thành hai ba phát liền dẫn lửa đốt củi, ngọn lửa càng lúc càng lớn, "tách" một tiếng tung ra tia lửa, khiến hổ Anh giật mình ngồi bệt dưới đất.

Lúc ngã y đυ.ng phải Địch Tinh Thần, Địch Tinh Thần cảm giác có đôi tay ôm lấy eo mình, cậu mới không theo đó mà ngồi lên mặt đấy. Cậu quay đầu nhìn lại, là Bùi Úc.

"Tôi đệt, quần áo của tôi!" Hồ Anh hô to.

Trên áo khoác lông của y bị nóng thành một cái lỗ lớn.

Địch Tinh Thần đứng dậy lại nhanh chóng kéo y đứng dậy, Hồ Anh tự mình nở nụ cười, ánh lửa chiếu lên mặt y, y nhìn Hoắc Thành cầm than ném vào bên trong cũng học theo ném vào mấy khối than, ném xong còn đưa tay lau mặt, trên mặt đều bị vụn than quét đen.

"Tôi nghe nói buổi tối chơi lửa sẽ tè dầm." Hồ Anh nói: "Tôi cảm giác giống như bị nướng ấy."

Mặt nóng, sau lưng lại lạnh, nóng lạnh đan xen tạo ra cảm giác rất không thoải mái.

"Các cậu nhất định phải uống nhiều nước ấm chút." Hoắc Thành nói: "Nếu không sẽ dễ nóng."

"Hôm nay còn ăn nhiều thịt dê nữa." Hồ Anh nói.

Địch Tinh Thần cười nói: "Khô nóng không?"

Hồ Anh nói: "Nhất trụ, kình thiên(3)."

(3) Nhất trụ kình thiên 一柱擎天: Có nghĩa là cây cột chống đỡ bầu trời. Đó là một phép ẩn dụ để chỉ mọi người đảm nhận những trách nhiệm quan trọng nhất trên thế giới. Mà nghĩa trong lời Hồ Anh chính là cái đó dựng thẳng lên trời.

Ôn Nặc sắc mặt đỏ bừng, nói: "Cái này có thể đốt cả đêm không?"

"Không đủ, sau nửa đêm sẽ ngừng." Hoắc Thành nói: "Bất quá sẽ dư lại hơi ấm đến sáng."

Ôn Nặc rất tò mò sờ sờ giường đất, vui mừng nói: "Bắt đầu ấm rồi."

Địch Tinh Thần giúp bọn họ dọn giường, mọi người ngồi trong ngôi nhà nhỏ tồi tàn tâm sự. Giường đất càng ngày càng nóng, có nơi cách chăn sẽ thấy nóng bừng.

"Thật ra rất thú vị, còn tốt hơn khách sạn." Hoắc Thành nói: "Nói không chừng chúng ta ở nơi này ngủ được, ngủ chung một cái giường lớn, giường sưởi ấm cũng rất thú vị."

"Chờ đến khi chương trình sắp kết thúc, tám người chúng ta thật sự có thể ngủ chung trên một cái giường đất." Địch Tinh Thần nói.

Biên kịch Lưu nghe đến đây lập tức vỗ đùi: "Đúng rồi, sao tôi không nghĩ tới!"

Tám khách mời ngủ chung trên một chiếc giường, tình địch tình nhân nằm thành một hàng.

Ai nằm gần ai, sẽ làm cái gì, cẩn thận suy nghĩ chút, chớ quá khích!

Mấy người bọn họ ngây người ở trong căn số 3 ba bốn mươi phút, Ôn Nặc bắt đầu ngáp.

Địch Tinh Thần nói: "Thời gian không còn sớm, bọn em đi về đây. Thật sự quá mệt."

Ba người ra khỏi phòng, quần áo trên người vẫn còn ấm, vừa ra cửa liền gặp phải gió lạnh thổi tới, đông lạnh bọn họ lập tức run lập cập.

Địch Tinh Thần quay đầu nói với Hồ Anh: "Anh cởϊ áσ khoác rồi, đừng ra."

Hồ Anh "ừm" một tiếng, ngồi trên giường đất nhìn bọn họ ra cửa.

Địch Tinh Thần quay đầu nhìn Bùi Úc cũng đi theo, nói: "Anh không cần tiễn đâu, em tiễn anh anh tiễn em, tiến đến ngày tháng năm nào."

Hoắc Thành cười nhìn Bùi Úc, nói: "Cậu đi rồi, Hồ Anh ở một mình sợ hãi sẽ kêu cứu mạng đấy."

Anh vừa dứt lời, liền nghe Hồ Anh ở trong phòng hô: "Hoắc Thành, anh đừng cho rằng tôi không nghe thấy!"

Hoắc Thành cười ha ha, tiếng người làm chấn động đêm tối yên tĩnh.

Ôn Nặc kéo mũ đội lên, cười hắc hắc.

Giờ phút này, bầu không khí thật sự rất tốt. Không có tình địch gì đó chỉ có một đám bạn bè trẻ tuổi là bọn họ.

Đến giao lộ Hoắc Thành liền phải ra tới bên ngoài, Hoắc Thành quay đầu nhìn thoáng qua Địch Tinh Thần, nói: "Phải đi đây."

Thật ra anh rất luyến tiếc, nghĩ đến chuyện Địch Tinh Thần phải đi về ở chung một chỗ với Nghiêm Chấp, trái tim anh tựa như bị ngọn lửa dưới giường đất chiên nóng rất khó chịu.

Đây là một loại cảm xúc phức tạp, có chút lo âu, có chút thương cảm, còn có chút không cam lòng, ngũ vị tạp trần, không thể tả rõ.

Địch Tinh Thần đội mũ lông thật dày, kéo khóa lên cao nhất che đến trên miệng, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt trắng: "Ngày mai gặp."

Cậu lại vỗ vỗ bả vai Ôn Nặc.

Cậu muốn thêm chút động lực cho Ôn nặc.

Kỳ thật cậu cảm thấy Ôn Nặc rất hợp với Hoắc Thành.

Ôn Nặc mẫn cảm tự ti, lại là đứa nhỏ mềm mại đáng yêu, không thích hợp với Nghiêm Chấp và Bùi Úc, người đó xuất thân phú nhị đại, nhưng tính cách phải sang sảng, biết chiếu cố người, có hơi giống với chủ nghĩa đàn ông là Hoắc Thành.

Bạn nhìn xem, hai người bọn họ đứng cạnh nhau có bao nhiêu xứng đôi.

Nhưng cậu không biết tâm tư của Ôn Nặc, Ôn Nặc đi theo Hoắc Thành về khách sạn, thật ra rất thương tâm.

Nếu y được ở chung một chỗ với Địch Tinh Thần thì tốt rồi.

Khi đó tốt đẹp cỡ nào.

Địch Tinh Thần nhìn Hoắc Thành và Ôn Nặc đi xa, quay đầu nhìn Bùi Úc: "Anh còn chưa quay về à?"

"Đưa em đi." Bùi Úc nói.

Địch Tinh Thần nói: "Em không cần đưa đi."

Bùi Úc vẫn kiên trì như cũ: "Đi thôi."

Địch Tinh Thần nói: "Vậy chúng ta đi thăm Đoan ca đi,"

Trên thực tế cậu vẫn còn nhớ đến bệnh tình của Đoan Nghệ Hoa, có người cùng mình đi cũng tốt.

Bùi Úc gật đầu.

Hai bọn họ liền đi về hướng căn số 2.

Tuyết đọng ở đây rất dày, đặc biệt là đường nhỏ, chân đạp lên sẽ vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, đây đều là tuyết cũ, không giống với tuyết mới rơi xuống sẽ mềm mại, mặt đường có chút trơn. Dưới chân Địch Tinh Thần đột nhiên loạng choạng, Bùi Úc nhanh chóng bắt lấy cánh tay cậu, chờ sau khi cậu đứng vững hắn cũng không lập tức buông tay mà nắm lấy tay cậu đi về phía trước.

Hắn cảm thấy Địch Tinh Thần mặc áo khoác lông vũ màu trắng này rất xinh đẹp, Địch Tinh Thần quả thực rất hợp với đồ trắng.

Không có người quay phim, giờ đây chỉ có hai người bọn họ, xung quanh là một mảnh yên tĩnh.

Không biết có phải đàn ông đều như thế không, hoặc là nói, sa vào con đ.ĩ tình yêu cả trai lẫn gái đều như thế, ở trong không gian bốn bề yên tĩnh, trên con đường vắng lặng, đi cùng với người mình thích, trái tim đập thình thịch chậm rãi gia tốc.

Thân thể hắn không chịu khống chế, giống như nam sinh trung học 18 tuổi, chỉ cần một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ bên ngoài hoặc tư tưởng, thân thể lập tức tăng nhiệt.

Rất khoa trương, rất sinh động. Rõ tàng bên ngoài lạnh như vậy.

Bàn tay hắn nắm lấy cánh tay Địch Tinh Thần bị đông cứng đến đỏ bừng, càng thêm dùng sức nắm.

Bùi Úc nói: "Trước khi đến tôi có mua mũ, trên đỉnh mũ có một điểm, vừa thấy liền biết sẽ rất hợp với em, sau đó tôi lập tức mua nó, ngày mai đưa cho em."

Địch Tinh Thần nói: "Mũ gì?"

"Ngày mai em sẽ biết." Bùi Úc nói.

Địch Tinh Thần nói: "Các anh đều tặng đồ cho em, em có chút xấu hổ, không biết nên tặng các anh cái gì."

"Các anh?" Bùi Úc rất giỏi nắm bắt được trọng điểm, hỏi: "Còn có ai tặng đồ cho em nữa?"

Địch Tinh Thần nói: "Áo khoác trên người em là Hoắc ca tặng."

————————

Hôm nay định không lên chương đầu vì tự nhiên cái đau đầu, khó lắm mới đỡ được.