Hắn nhớ rõ bọn họ vừa gặp, Địch Tinh Thần đã mặc chiếc áo khoác này rồi.
Địch Tinh Thần nói: "Không phải lúc cuối tuần anh đến nhà em sao? Anh vừa mới đi không bao lâu, khi em tiễn anh đi quay về đã thấy Hoắc ca ngồi trong phòng khách nhà em rồi."
Cậu kể cho Bùi Úc nghe chuyện mình cùng Hoắc Thành mua quần áo, và Hoắc Thành tặng áo khoác cho cậu như thế nào.
Bùi Úc cảm thấy hắn sai rồi.
Hắn vẫn luôn cho rằng Hoắc Thành tùy tiện, không biết hành động như Nghiêm Chấp, nhưng hiện tại xem ra, hắn đã sai mười phần.
Từng người từng người đều xem nhẹ bọn họ.
"Tôi nói tại sao em mặc áo khoác này lại không vừa người như vậy." Bùi Úc nói.
Nói xong câu này chính bản thân hắn cũng cảm thấy lời này có hơi giống trợn mắt nói dối, Bùi Úc bỏ thêm một câu: "Áo khoác này rất đắt, không giống với mũ."
"Đúng vậy, rất đắt, em còn đang nghĩ nên tặng lại anh ấy một món quà, còn không biết nên tặng cho anh ấy cái gì."
Bùi Úc "ừm" một tiếng, nói: "Tôi giúp em suy nghĩ."
"Được ạ."
"Chiếc mũ tôi tặng em không đáng bao nhiêu tiền." Bùi Úc lại nói thêm một câu: "Em không cần đáp trả. Chẳng phải em định tặng tôi vỏ sò sao."
Địch Tinh Thần nói: "Em thậm chí không dám lấy nó ra."
"Thật ra tám người chúng ta đều là người tốt, tặng quà đều xuất phát từ lòng chân thành, bất quá tình hình kinh tế mỗi người không giống nhau, khi bọn họ tặng quà sẽ không xem xét giá cả, em muốn đáp trả thì không cần, tôi cảm thấy vỏ sò đã rất tốt, tôi rất thích."
Địch Tinh Thần gật đầu nói: "Em biết rồi."
Cậu nói xong mỉm cười, nhìn Bùi Úc nói: "Mọi người đều là người rất tốt."
"Ừ." Bùi Úc nói: "Đều rất tốt."
Tốt thì tốt, nhưng lại trở thành tình địch.
Nghĩ đến tình địch, tình địch liền đến.
Hai người bọn họ bỗng nhiên phát hiện có người đi về phía mình.
Là Nghiêm Chấp.
Địch Tinh Thần lập tức vẫy tay với Nghiêm Chấp.
Tươi cười trên mặt Bùi Úc tức khắc phai nhạt, đút tay vào túi quần.
Nghiêm Chấp ở phía xa nói: "Sao ra ngoài lâu vậy."
Giống như ra ngoài đón tức phụ(1) vậy.
(1) Tức phụ 媳妇: Nàng dâu, ở đây có thể hiểu là vợ. Mặc dù có nhiều người biết nhưng cũng có người không biết nên mình giải thích một chút, mình thấy để nguyên là tức phụ thì hay hơn.
"Bọn em muốn đi thăm Đoan ca." Địch Tinh Thần nói: "Cùng nhau đi đi."
Nghiêm Chấp đi đến trước mặt cậu, nhìn thoáng qua Bùi Úc. Anh không mang kính, khuôn mặt thoạt nhìn có chút xa lạ. Anh vừa mới tắm xong, tóc tai xõa tung, môi hồng hơn so với ngày thường.
Diện mạo của tình địch này thật sự phi thường tinh xảo.
"Bọn Hoắc ca về rồi sao?" Nghiêm Chấp hỏi.
Địch Tinh Thần "vâng" một tiếng.
Nghiêm Chấp lấy găng tay của Địch Tinh Thần từ trong túi: "Tôi thấy em quen không mang theo. Vẫn nên mang vào đi, ở đây rất lạnh."
Nghiêm Chấp không đem Bùi Úc thành tình địch, bởi vậy cũng không kiềm chế trước mặt hắn.
Anh cảm thấy Bùi Úc hẳn sẽ không để bụng.
Bùi Úc đưa mắt chuyển đến nơi khác.
Nhìn một cái cũng làm hắn phiền lòng.
Nghiêm Chấp nhìn Bùi Úc thấy hắn quay đầu nhìn về nơi khác, nghĩ thầm, người anh em Bùi Úc này cũng không tệ, biết để không gian riêng cho bọn anh.
Bọn họ đến căn nhà số 2, Lâm Thanh Ninh đang rửa chân, thấy bọn họ tiến vào liền vội vàng đứng dậy.
Chỗ bọn họ cũng có một chiếc giường lớn, Đoan Nghệ Hoa bọc chăn nằm ở một bên chỉ lộ ra vài sợi tóc.
Ai biết cậu vừa nói xong lời này, Đoan Nghệ Hoa liền quay đầu lại.
Thấy mấy người Địch Tinh Thần, Đoan Nghệ Hoa định ngồi dậy.
"Anh đừng ngồi dậy." Địch Tinh Thần vội nói: "Bọn em đến thăm anh."
Đoan Nghệ Hoa nằm dựa vào gối, thần sắc của y hết sức tiều tụy, âm thanh khàn khàn nói: "Tôi khá hơn nhiều rồi."
"Không phát sốt chứ?" Nghiêm Chấp hỏi.
Đoan Nghệ Hoa ho khan một tiếng nói: "Không phát sốt, chỉ có ho khan thôi, hiện tại tốt hơn rồi."
"Bên này quá lạnh." Nghiêm Chấp nói.
"Phòng của các anh rất ấm." Địch Tinh Thần nói.
Lâm Thanh Ninh nói: "Phòng này đang đốt tường ấm(2)."
(2) Tường ấm 火墙: Ở bên Trung Quốc có giường đất thì cũng có tường ấm, kiểu tường có ống dẫn hơi nóng để sưởi ấm.
Địch Tinh Thần sờ sờ mặt tường bên cạnh, quả nhiên rất nóng.
Không khác lò sưởi lắm.
"Ấm hơn so với giường đất ở căn số 3 kia, đêm nay không biết Bùi Úc và Hồ Anh có biến thành cá nướng hay không." Địch Tinh Thần cười nói.
Đoan Nghệ Hoa dựa trên gối đầu, lẳng lặng mà nhìn Địch Tinh Thần, theo cậu nở nụ cười.
Có thể là do sinh bệnh, trái tim y phá lệ thương cảm mềm mại, nhìn thấy gương mặt tươi cười của Địch Tinh Thần, trái tim y liền ấm áp.
Địch Tinh Thần rót vào cơ thể yếu ớt của y một luồng sức sống mới. Thanh xuân hoạt bạt của cậu làm y cực kỳ hâm mộ, động tâm.
Cảm tình quả nhiên không thể áp chế, càng áp chế càng phản nghịch.
"Để Đoan ca nghỉ ngơi sớm đi." Nghiêm Chấp nói: "Thời gian không còn sớm."
Lâm Thanh Ninh mang đôi tất bông dày, nhìn về phía Bùi Úc nói: "Tôi nghe nói không phải người nào ngủ trên giường đất đều quen, buổi tối khi ngủ cậu nhất định phải chú ý, quá nóng cũng không được."
Bùi Úc "ừm" một tiếng.
Địch Tinh Thần nhìn thoáng qua Lâm Thanh Ninh.
Cậu bỗng nhiên cảm thấy Lâm Thanh Ninh có vẻ như rất để ý đến Bùi Úc, thường xuyên tìm lời muốn nói với Bùi Úc.
Không nghĩ tới Nghiêm Chấp cũng phát hiện ra điểm này, sau khi ra đến bên ngoài liền nói với Bùi Úc: "Hình như Thanh Ninh vẫn luôn quan tâm anh."
Một người cẩn thận như Bùi Úc sao không biết chuyện Lâm Thanh Ninh thích hắn. Nhưng Nghiêm Chấp ngay lúc này lại làm trò trước mặt Địch Tinh Thần, Bùi Úc rất hoài nghi anh đang cố ý.
Địch Tinh Thần lại nói thêm một câu: "Em cũng cảm thấy vậy."
Bùi Úc không đáp lời.
Nghiêm Chấp và Địch Tinh Thần đều rất thức thời mà không tiếp tục nói chủ đề này.
Sau khi rời khỏi căn nhà số 2, bọn họ phải chia tay với Bùi Úc.
Một hướng đi ra ngoài, một hướng đi vào khu quang cảnh.
Đi xa rồi, Địch Tinh Thần quay đầu lại nhìn, phát hiện Bùi Úc vẫn đứng ở đó.
Bùi Úc nhìn Nghiêm Chấp và Địch Tinh Thần đi xa. Trong đêm tối mơ hồ truyền đến tiếng hát, cũng chính là bài hát bọn họ nghe thấy khi ra khỏi quán lẩu, lăn qua lộn lại cũng không biết đã phát bài này bao nhiêu lần.
Trong cơn gió lạnh tê buốt, trăng lạnh tuyết lạnh đêm lạnh, bài hát này lại thực ôn nhu, hát:
【 Hứa hẹn thật lòng thật dạ, hứa hẹn một đời bình an, hứa hẹn vĩnh viễn có một phần tương lai,
Thế gian con người có muôn vàn loại yêu say đắm, chỉ có chân thành không thể vượt qua. 】
Hắn ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao trên đỉnh đầu.
Cái tên Địch Tinh Thần thật sự rất đặc biệt, vừa nghe sẽ không bao giờ quên được.
Đám bọn họ, mặc kệ là ai, sau này khi ngửa đầu nhìn sao trời liền sẽ nghĩ đến cậu.
Điều này thật độc ác.
Ánh mắt Bùi Úc thanh lãnh, không chịu làm cái người khi ngẩng đầu nhìn sao trời sẽ tiếc nuối mất mát.
Bùi Úc trở lại căn số 3, Hồ Anh đang ngâm chân.
Nói thật, sau khi bọn Địch Tinh Thần đi rồi, chỉ còn lại y và Bùi Úc, không khí thật sự có chút xấu hổ.
Dù sao bọn họ cũng là cặp Hồng Lam.
Tuy rằng so với nam nữ độc thân ở chung một phòng còn tốt hơn, nhưng ít nhiều cũng có chút biệt nữu.
Y dự định mặc áo lông và quần áo đi ngủ, tận lực nằm sang một bên không đυ.ng tới Bùi Úc.
Nhưng ngay sau đó y liền cảm thấy thoải mái.
Bời vì Bùi Úc hoàn toàn làm y đánh mất đi loại cảm xúc khác thường khi khách mời Hồng Lam ở chung.
Cả người Bùi Úc đều trở nên lạnh nhạt, ánh mắt nhìn hắn cũng không chút nào trốn tránh.
Y cảm thấy Bùi Úc tựa như người gỗ.
Y không chết tâm, lúc lên giường hỏi: "Anh không cảm thấy khó xử khi ngủ cùng tôi?"
Bùi Úc ngồi bên đầu giường còn lại, quấn một cái chăn bông khác, thản nhiên mà nhìn y nói: "Không."
Lần đầu tiên Hồ Anh nghi ngờ mị lực trời sinh của mình.
Được rồi.
Y mặc áo lông nằm xuống, vừa nằm xuống liền nghe Bùi Úc hỏi: "Trước đó không phải cậu rất thích Nghiêm Chấp sao? Gần đây sao lạnh nhạt đi nhiều rồi?"
Hồ Anh hơi sửng sốt quay đầu nhìn Bùi Úc.
Sở dĩ y sửng sốt, không phải bời vì nội dung câu hỏi của Bùi Úc.
Mà là không nghĩ tới Bùi Úc là người lạnh lùng như vậy cũng tò mò về cảm tình của bọn họ. Không phải hắn luôn làm người ngoài cuộc chưa bao giờ muốn tiến vào cuộc tranh giành này sao.
Nếu đổi thành ngươi khác, có thể y sẽ đùa cợt nhưng Bùi Úc thật sự không phải người thích nói giỡn, Hồ Anh nhìn thoáng qua camera, đè thấp âm thanh nói: "Tôi hiện tại đặc biệt thích Địch Tinh Thần."
Bùi Úc nghe xong cư nhiên không đáp lại.
Hồ Anh tự mình chột dạ, cảm thấy chính mình như vậy, ở trong mắt bọn họ không biết có trông rất hoa tâm không, bên cạnh đều là máy thu hình, tuy bọn họ không đeo mic nhưng rất có thể chương trình sẽ nhận được, đề tài nguy hiểm như vậy y vẫn nên không cần nói tiếp.
Không ngờ Bùi Úc bỗng nhiên nói một câu: "Tôi thấy Nghiêm Chấp giống như cũng rất thích em ấy."
Hồ Anh sửng sốt, hỏi: "Nghiêm Chấp?"
Bùi Úc "ừm" một tiếng.
Hồ Anh rất khϊếp sợ: "Nghiêm Chấp sao?"
Bùi Úc gối lên cánh tay, thần sắc lạnh lẽo, càng nghĩ đến Địch Tinh Thần càng lạnh.
Trước có sói đói, sau có mãnh hổ, một mình hắn khó thành bốn tay.
Bọn Quách Băng nhìn chằm chằm máy theo dõi.
"Wow, Bùi Úc không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã tàn nhẫn như vậy rồi."
"Đây là muốn mượn đao gϊếŧ người? Tọa sơn quan hổ đấu(3)? Đệt, người này thật thông minh."
(3) Tọa sơn quan hổ đấu 坐山观虎斗: Ngồi trên núi xem hổ đánh nhau.
"Không phải hắn ngủ luôn che camera sao? Sao hôm nay không che vậy?"
"Tránh hiềm nghi, dù sao cũng ngủ cùng Hồ Anh, camera mở, có tổ chương trình nhìn chằm chằm liền không tính thành ở riêng với Hồ Anh."
"Bùi Úc thật sự... thật chó a."
Hồ Anh còn đang kinh ngạc.
Y đúng là thật sự không nghĩ tới phương hướng này, y chỉ biết Hoắc Thành rất thích Địch Tinh Thần.
Nguyên lai y vẫn còn có một tình địch nữa?
Đây là thời khắc Nghiêm Chấp chờ đợi đã lâu.
Thời khắc ở chung.
Có thể ở cùng Địch Tinh Thần, hơn nữa còn là cả một đêm, chỉ như thế thôi cũng đủ làm anh thỏa mãn.
"Anh tắm chưa?" Địch Tinh Thần hỏi.
Nghiêm Chấp nói: "Tắm rồi."
"Lạnh không?"
"Không lạnh, phòng tắm rất ấm áp." Nghiêm Chấp nói.
Địch Tinh Thần nói: "Vậy em đi tắm một lát."
Nghiêm Chấp gật đầu,
Địch Tinh Thần mở vali hành lý ra lấy quần áo muốn thay.
"Trong phòng tắm có khăn tắm, tôi đã chuẩn bị cho em rồi, không phải từ cửa hàng, yên tâm mà dùng rất sạch." Nghiêm Chấp nói.
"Vâng."
Địch Tinh Thần đi vào tắm rửa, Nghiêm Chấp đi lại trong phòng cầm lấy cái áo đậy lên camera.
"Hắn quả nhiên muốn che."
"Loại tương phản mạnh mẽ với Bùi Úc."
"A, đàn ông, thật sự có đủ các loại tâm tư."
Nghiêm Chấp ho nhẹ một tiếng lại đi ra ngoài bưng một bình trà vào, anh rót một ly, cầm lấy ly nước ngồi xuống đầu giường uống một ngụm, sau đó đưa mắt nhìn về phương hướng phòng tắm.
Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước rào rào.
Là Địch Tinh Thần đang tắm.
Ý nghĩ này làm cả người anh đều đặc biệt kích động, anh nằm trên giường dùng chăn che lại, gối lên cánh tay lắng nghe tiếng nước.
Anh muốn khắc chế bản thân, đây là luyến tống, bọn họ đang quay chương trình.
Anh vuốt cổ, dùng móng tay nhẹ nhàng cào cào hầu kết của anh.
Đại khái hơn mười phút sau, Địch Tinh Thần đi ra từ phòng tắm.
Thời điểm ra ngoài Địch Tinh Thần còn run rẩy, nói: "Vẫn có chút lạnh."
Nghiêm Chấp chỉ chỗ mặt bàn: "Máy sấy ở đó."
Địch Tinh Thần lau tóc, mặc bộ quần áo dài thật dày, đi qua cầm máy sấy, chờ sau khi sấy tóc xong, hơi nóng trong phòng tắm cũng tản đi gần hết cậu mới cầm áo ngủ đi thay.
Nghiêm Chấp thấy cậu vẫn chưa ra ngoài liền ở bên ngoài hỏi: "Em đang làm gì vậy?"
"Em đem bộ quần áo vừa thay đi giặt."
"Nhớ dùng nước ấm."
"Đã biết."
Nghiêm Chấp tới cửa phòng tắm nhìn vào, thấy Địch Tinh Thần đang giặt qυầи ɭóŧ của cậu.
Trắng thuần.
Quả nhiên, giống với trong tưởng tượng của anh.
Nghiêm Chấp quay lại giường nằm chờ. Lại qua mười phút, Địch Tinh Thần đi ra.
"Hôm nay mệt quá." Cậu bò lên giường chui vào trong chăn.
Vừa chui vào trong chăn cậu liền ngửi thấy mùi hương quen thuộc.
"Anh xịt nước hoa à?" Cậu hỏi Nghiêm Chấp.
Nghiêm Chấp "ừ" một tiếng nói: "Cùng loại với cái tôi tặng em, ngọt hơn một chút."
Nghiêm Chấp nhẹ nhàng cười một tiếng, áo ngủ của Địch Tinh Thần rất lớn, nút thắt tuy đều cài tận nút trên cùng nhưng cổ áo lại lớn lộ ra chút xương quai xanh, áo ngủ màu xanh khiến làn da cậu càng thêm trắng nõn, giống như có mùi sữa nhàn nhạt.
"Em uống nước không?" Anh ngồi dậy.
Địch Tinh Thần lắc đầu, nói: "Không uống."
Địch Tinh Thần nằm xuống, thở ra một hơi thật dài, liếc mắt nhìn camera bị che khuất, cười nói: "Em nghe nói khi các anh ngủ đều che camera, thật ra không cần che đâu, tổ chương trình không dám làm loạn."
"Bị quay không có cảm giác an toàn." Nghiêm Chấp nói.
"Bọn họ thu được âm thanh không?" Địch Tinh Thần thấp giọng hỏi.
"Không đeo mic, hẳn là không thu được rõ ràng lắm."
Địch Tinh Thần xoay người: "Có thể mở nhạc."
Cậu nói liền đưa tay cầm điện thoạt bật nhạc lên.
Bài cậu mở lên chính là 《 Dạ Oanh 》, cậu cảm thấy loại phong cách Liên Xô này rất thích hợp với hoàn cảnh hiện tại.
So với Nghiêm Chấp đang khẩn trương, Địch Tinh Thần lại cực kỳ thả lỏng. Giống như lúc cậu ở ký túc xá hồi cấp 3, nói chuyện với Nghiêm Chấp.
"Anh cảm thấy bài này cũ không?" Cậu hỏi Nghiêm Chấp.
Nghiêm Chấp nói: "Rất hay."
"Bạn học thường nói em nghe bài này thật cổ hủ, em rất thích mấy bài hát xe, đặc biệt là mấy bài hát được sửa lại, được Cover lại một lần nữa."
Nghiêm Chấp nói: "Ngày thường tôi nghe nhạc Âu Mỹ nhiều hơn."
"Em biết phong cách nhạc anh thích." Địch Tinh Thần cười nói: "Loại mà bùng nổ ấy."
"Em biết tôi thích bài gì sao?" Nghiêm Chấp thụ sủng nhược kinh, cong môi cười nói: "Em xem được ở đâu?"
"Nghe fans anh nói."
"Người thường sẽ thấy khá ồn ào, tôi thì không." Nghiêm Chấp nói: "Tôi thích heavy metal(4)."
(4) Heavy metal 重金属: Là một thể loại nhạc rock phát triển vào cuối những năm 1960 và đầu 1970, chủ yếu ở Anh và Mỹ.
Địch Tinh Thần nói: "Cho nên nói bề ngoài anh ôn như lại ấn dấu một mãnh thú hồng thủy."
Tương phản Hải Đường công!
Nghiêm Chấp cười nhìn về phía cậu, ánh mắt sâu kín, nói: "Đúng vậy, con người tôi có tương phản rất lớn, sau này sẽ cho em xem, hi vọng không làm em sợ."
Địch Tinh Thần cười nói: "Được, em xem thử nó lớn đến cỡ nào."
Trong lòng Nghiêm Chấp bỗng nhiên nổi lên một loại xúc động, muốn lột chính mình ra cho Địch Tinh Thần xem.
Anh ngồi dậy cởϊ qυầи áo ra, chỉ còn lại chiếc áo thun và quần đùi, kéo chăn lên nằm vào.
Địch Tinh Thần nhịn không được rén nhìn.
Thật sự không thể trách cậu, phải biết rằng tính cách thiết lập của Nghiêm Chấp chính là cấm dục công bao vây kín mít, cậu không thể không nói, mặc kệ là nghề nào hunger maketing(5) đều có tác dụng. Rõ ràng Nghiêm Chấp cũng giống cậu có hai tay hai cái đùi, so với những đàn ông khác cũng không có điểm gì khác, nhưng thấy Nghiêm Chấp cởϊ qυầи áo, vẫn không có biện pháp hé hai mắt nhìn,
(5) Hunger maketing 饥饿营销: Được áp dụng cho việc xúc tiến thương mại hàng hóa hoặc dịch vụ, đề cập đến việc các nhà cung cấp hàng hóa có chủ ý giảm sản lượng nhằm kiểm soát mối quan hệ cung cầu, tạo ra "ảo tưởng" về việc cung không đủ cầu, duy trì hình ảnh của sản phẩm và duy trì mức giá và tỷ suất lợi nhuận cao hơn của chiến lược tiếp thị sản phẩm.
Ngoài dự kiến chính là, cậu phát hiện Nghiêm Chấp cư nhiên có lông bụng.
Điều này không phù hợp với vẻ ngoài tuấn mỹ ôn nhu của cậu, lại mạc danh phù hợp với nhân thiết của anh.
Giờ khắc này trong lòng Địch Tinh Thần nghĩ, Hồ Anh hẳn là rất thích đi?
Nghiêm Chấp nằm trong chăn xoay người mặt hướng về Địch Tinh Thần.
Thật ra anh rất khẩn trương, cũng rất hưng phấn.
Trên thực tế cũng không có chuyện gì xảy ra, chỉ làm trò cởϊ qυầи áo trước mặt Địch Tinh Thần thôi, nhưng chính điểm nhỏ này cũng kích mở vô số phán đoán.
Thích một ai đó sẽ muốn ái muội từng chút một, tim đập cũng trở nên nhanh chóng. Trên mạng nói, rất nhiều người lần đầu nắm tay có thể cùng nhau đi hết một quãng đường, thì ra là sự thật.
Địch Tinh Thần bật cười: "Anh biết trên mạng có bao nhiêu người muốn xem anh không mặc quần áo không."
Nghiêm Chấp nói: "Biết."
Địch Tinh Thần nói: "Ngày mai anh có muốn đến suối nước nóng ngâm mình không? Em cảm giác fans anh sẽ điên lên mất."
Nghiêm Chấp nói: "Có camera, không đi."
Thật ra anh muốn đi, đi cùng Địch Tinh Thần.
Dù sao tổ chương trình cho bọn họ cơ hội như vậy, không muốn thật sự quá lãng phí.
Nhưng ở đó có camera, anh biết tổ chương trình muốn ghi lại hình ảnh gì.
Nhưng anh không muốn cho người khác nhìn thấy. Càng không muốn để muôn vàn cư dân màng xem được.
Anh chỉ muốn cho một mình Địch Tinh Thần xem.
Chỉ cho một mình cậu....
Ý nghĩ này bỗng nhiên làm cả người anh trở nên hưng phấn, không thể hiểu được, cảm giác cực kỳ mãnh liệt. Con người anh thật là kỳ quái muốn chế, anh rõ ràng bạo liệt nhưng các loại cực đoan nhất và nam đức lại làm anh phi thường hưng phấn.
Toàn bộ đều cho cậu, chỉ cho cậu, tất cả.
——————
Tác giả tà râm nên cũng cho các anh toàn người tà râm.