Tại Sao Nhóm Nam Chủ Đều Dùng Loại Ánh Mắt Này Nhìn Tôi
Chương 55
Ngay sau đó Hồ Anh nói giỡn cảm khái một câu: "Lau sạch như vậy thì tốt quá, qua hai ngày nữa khi tôi vào ở bớt được việc."
Mọi người đều cười.
Nghiêm Chấp nghe vậy liếc mắt nhìn Hồ Anh.
Hoắc Thành nói: "Nói không chừng người vào ở là tôi ấy chứ?"
Một giây này anh cảm giác mình và Hồ Anh đã thành lập một mặt trận thống nhất.
Chưa bao giờ cảm thấy Hồ Anh đáng yêu như lúc này.
Nghiêm Chấp cực cực khổ khổ quét dọn cả buổi như vậy, nghe thấy câu "Vì người khác mà làm áo cưới"(1), trong lòng khó tránh khỏi hậm hực. Bọn họ nói có khả năng qua hai ngày nữa, bọn họ lại một lần nữa phân lại chỗ ở, ai biết tình hình sau này sẽ như thế nào.
(1) Nguyên văn 为他人做嫁衣裳 (Vi tha nhân tố giá y thường): Dịch nghĩa đen là may quần áo cưới cho người khác, nhìn người ta lấy nhau thật vui. Ý nghĩa sâu xa hơn là nói rằng bạn bận rộn nhưng lại chẳng thu được lợi ích gì mà ngược lại còn đóng góp vào những điều tốt đẹp cho ngươi khác.
Anh hiện tại làm việc chăm chỉ lâu như vậy, nói không chừng đến lúc đó trái lại tiện nghi cho Hồ Anh và Hoắc Thành.
Đột nhiên có ý niệm không hay muốn xây dựng phòng nhỏ riêng của anh và Địch Tinh Thần.
Trong lòng một trận buồn bực, ngược lại có tâm lý tương phản.
Anh vẫn phải làm thật tốt, nơi này hiện đang thuộc về hai người họ.
Địch Tinh Thần cảm thấy không khí có chút quái quái, vội nói: "Em dẫn mọi người đi xem hồ nước nóng, siêu đẹp."
Xuyên qua một hành lang hẹp dài liền đến suối nước nóng, còn chưa đi vào lập tức cảm nhận được hơi nước bốc lên từ bên trong.
"Tuyệt nhất chính là cửa sổ của nó." Địch Tinh Thần nói: "Đến đây, trước tiên cho người xem xem một chút."
Ống kính phát sóng trực tiếp nhắm ngay cửa sổ của suối nước nóng, tất cả làn đạn đều đang 【 wow 】.
Nguyên lai sát suối nước nóng kia là một cửa sổ hình chữ nhật, từ cứa sổ nhìn ra, đối diện chính là dòng sông, xa hơn chính là đỉnh núi phủ tuyết trắng, đang bao phủ bởi sắc vàng chiều tà, cửa sổ hình chữ nhật kia kết hợp với quang cảnh núi tuyết bên ngoài, giống như cửa sổ trở thành một bức tranh cổ Phú Xuân sơn cư đồ(2).
(2) Phú Xuân sơn cư đồ 富春山居图: Là tác phẩm của 黄公望 Hoàng Công Vọng thuộc di tích lịch sử văn hóa truyền thống cấp vương quốc, hiện nằm trong bộ sưu tập của Bảo tàng Chiết Giang.
"Oa." Lần này Hồ Anh thật sự hâm mộ.
Dưới cửa sổ còn có một bàn trà nhỏ, khi tắm có thể tiện uống rượu.
Hoắc Thành phát hiện trên vách tường suối nước nóng có gắn hai cái giá camera.
Xem ra khẳng định sẽ có hình ảnh ngâm suối nước nóng.
Anh nhịn không được não bổ hình ảnh Nghiêm Chấp và Địch Tinh Thần cùng nhau ngâm suối, hai tay đút vào trong túi, cả người đều yên tĩnh.
"Bên ngoài hiện tại đang là hoàng hôn cho nên càng đẹp hơn." Tổ chương trình nói: "Mọi người có muốn ra ngoài nhìn không?"
Bọn họ vừa ra bên ngoài liền thấy mây đỏ bao phủ toàn bộ núi tuyết, nửa không trung là màu trắng xanh, một nửa là màu đỏ trắng, vừa thê lương vừa tráng lệ. Nhưng gió lại đặc biệt lạnh, thối trên mặt đều có chút đau rát. Bọn họ kéo mũ lên chỉ chốc lát Hồ Anh có hơi chịu không nổi nói: "Thật lạnh, thật lạnh."
"Tôi đói bụng." Ôn Nặc nói.
"Hôm nay chúng ta phải tự mình nấu cơm sao?" Hồ Anh hỏi.
"Làm ở đây đi, em thấy phòng bếp bên này rất lớn." Địch Tinh Thần nói: "Cũng không biết trong nhà có gì ăn không."
"Hôm nay các cậu không cần làm, hôm nay tổ chương trình mời khách, mời mọi người ăn lẩu thịt dê." Nhân viên nói.
"Thịt dê?" Địch Tinh Thần hỏi.
A, cậu thật sự không thuần khiết.
Nghe thấy thịt dê cậu liền nhớ tới vấn đề thịt dê hanh khô.
Hơn nữa không chỉ riêng một mình cậu nghĩ tới, Hồ Anh cũng nghĩ đến. Y không chỉ nghĩ đến còn nói ra: "Ăn thịt dê không tốt lắm đâu, bọn tôi đều là đám nhóc trẻ tuổi khỏe mạnh, buổi tối bọn tôi còn ngủ cùng nhau nữa, các anh thật sự muốn làm ra chuyện à."
Bọn Ôn Nặc nở nụ cười.
Nhân viên cười nói: "Thịt dê nồi lẩu đồng là mỹ thực đặc sắc ở đây, hiện giờ rất lạnh, uống canh thịt dê không còn gì tốt hơn."
Địch Tinh Thần nói: "Vậy còn chờ gì nữa, mau đi ăn thôi, em vừa lạnh vừa đói."
Cơ thể Đoan Nghệ Hoa không thoải mái, sớm đã đi ngủ, còn lại mấy người đi đến cửa hàng lẩu thịt đê, Địch Tinh Thần phát hiện mấy cái cây bên cạnh những ngôi nhà đều treo mấy ngọn đèn nhỏ rực rỡ màu sắc, nói với Hồ Anh: "Chờ đến tối sáng lên khẳng định rất đẹp."
Hồ Anh hiện tại học được cách thông minh, y cảm thấy thân phận chị em tốt tuy hạn chế cảm tình y đối với Địch Tinh Thần, nhưng thuận tiện cho việc y thân cận Địch Tinh Thần, y ôm lấy cánh tay của Địch Tinh Thần dựa sát trên người cậu nói: "Chờ ăn tối xong chúng ta đến đây đi dạo."
Hai người bọn họ chiều cao tương đương, thân hình tương đương, thoạt nhìn phi thường hài hòa.
Tinh Hồ CP bắt đầu ồn ào, khí thế tức khắc kiêu ngạo.
Không thể ở chung với Địch Tinh Thần thì thế nào, không được xem song mỹ (nhân/nam) cùng nhau tắm suối nước nóng thì sao, đó đều là tổn thất của khán giả!
Fan Tinh Hồ CP: 【 Dựa vào lương tâm mà nói,《 Hồng Lam tín hiệu 》phát sóng được ba mùa, mỗi mùa đều là Hồng Lam phải không? Từng xuất hiện tiền lệ phối Lam Lam chưa? Không phải vì Địch Tinh Thần công thụ đều được mà loạn ship. Tinh Hồ CP khẳng định là real(3), không tin chờ vả mặt! 】
(3) Nguyên văn 官配: Nó chủ yếu được sử dụng trong cách tác phẩm của người hâm mộ, ngoài ra có các CP quan phối được xác định, tức CP là thật. Ví dụ như Donghae và Eunhuyk là quan phối. — Ở đây mình dùng real cho hợp lý.
【 Đúng vậy, trong tám khách mời, hai người bọn họ rõ ràng là ngọt nhất! Không phải bởi vì chúng tôi thấy eo tốt của Địch ca liền ấn định em ấy làm thụ nha. Eo tốt đối với công không phải càng quan trọng hơn sao! Được, được, tôi biết các người muốn nói, eo em ấy thon nhỏ nhưng các người làm ơn xem một chút cơ bụng của em ấy đi, soái ca chính là phải có eo nhỏ, chẳng lẽ một hai phải phải cao lớn thô kệch cơ bắp khoa trương mới gọi là công? 】
【 Người qua đường hỏi một câu, tui thấy hiện tại nơi nơi đầu đang load eo gì đó của Địch Tinh Thần, rốt cuộc eo cậu ấy có bao nhiêu đẹp? 】
Lời này vừa ra, lập tức có fans dán gif của Địch Tinh Thần lên.
Một động tác hạ eo, dẫn tới một trận 【 ĐM 】
【 Eo này, tuyệt! 】
【 Tính mềm dẻo kiểu này, lực độ này! 】
【 Vòng eo này, làm công chính là tuyệt phối, làm thụ càng tuyệt hơn, nhóc con bảo tàng! 】
Tổ chương trình đã sớm ở trong quán thịt dê chờ. Vì ghi hình cho nên những cái bàn khác trong quán đều được dọn đi, chỉ để lại một cái bàn tròn lớn cho bản tám người ngồi, trên vách tường xung quanh, trên trần nhà, nơi nơi đều là camera.
【 Lại phải sắp chỗ ngồi! 】
【 Hồ Anh xông lên cho chị! 】
Hồ Anh cũng không phụ lòng sự ủng hộ của fans, nói thẳng: "Tinh Thần, tôi muốn ngồi cạnh cậu."
Y đều như vậy rồi, Ôn Nặc và Lâm Thanh Ninh làm sao có thể không biết xấu hổ mà ngồi xuống bên cạnh y.
【 Làm tốt lắm! 】
【 Bóng thẳng đánh rất đẹp! 】
Nghiêm Chấp lúc này cư nhiên không giành vị trí, anh mắt lạnh mà nhìn Hoắc Thành ngồi xuống bên cạnh Địch Tinh Thần, bản thân đi qua dọn mấy cái ghế dựa đặt ra sau, đặt áo khoác cùng khăn quàng cổ lên.
Giống như sau khi cướp được căn số 1, sắp xếp chỗ ngồi ăn cơm này chỉ là việc cỏn con, anh không thèm để vào trong mắt.
【 Hôm nay Nghiêm Chấp thật săn sóc chu đoá, mọi người đều ngồi cả rồi, cậu ấy còn thu dọn. 】
【 Có vị lớn trong phòng kìa. 】
Nghiêm Chấp là người cuối cùng ngồi xuống, anh ngồi xuống bên cạnh Hoắc Thành.
Phát sóng trực tiếp đã được hơn một tiếng, bọn họ phải ăn cơm cho nên đến lúc kết thúc buổi phát sóng trực tiếp.
Cư dân mạng đang xem đều đang kêu rên.
Hiện tại nhiệt độ làn đạn càng ngày càng cao.
Đây là tín hiệu tốt, chứng minh chương trình của bọn họ ngày càng hút người.
"Mọi người vẫy tay với các bạn trên mạng đang xem phát sóng trực tiếp đi, chúng ta dừng phát sóng rồi."
Nhân viên đem camera đảo qua bảy người, thật ra hình ảnh phát sóng trực tiếp có chút run, góc độ cũng không tốt, chính là bảy người cùng ngửa đầu nhìn vào camera, hình ảnh trông thực ấm áp đẹp đẽ.
【 Hu hu hu hu, một nhóm soái ca, tui không nỡ buông! 】
【 Tui muốn xem bọn họ ăn cơm! 】
【 Mỗi lần phát sóng trực tiếp đều rất ngắn, tại sao không phát sóng tận 24 tiếng ấy, tui có thể nhìn bọn họ ngủ! 】
Hồ Anh diễm lệ sáng người, dẫn đầu vẫy tay với cư dân mạng: "Gặp lại vào phát sóng trực tiếp lần sau nhé."
Làn đạn đều đang: 【 Hồ mỹ nhân. 】
Đây là ngoại hiệu của Hồ Anh.
Khi mỗi khách mời đều đối camera vẫy tay, làn đạn sẽ quét tên của người đó.
Địch Tinh Thần cười đẹp nhất, Nghiêm Chấp ôn nhu nhất, Hoắc Thành làm hành động thả tim với camera, Bùi Úc không cười nhưng bộ dáng không của hắn thật sự quá đẹp, khí chất mê người, làn đạn đều ghi mặt thối ca.
Các loại yêu ghét đan chéo.
Sau khi đóng phát sóng trực tiếp, Hồ Anh nói: "Rốt cuộc cũng có thể thả long ăn chút gì đó."
Tuy rằng ngày thường bọn họ ăn cơm cũng sẽ có camera ghi hình, nhưng khác hoàn toàn khi phát sóng trực tiếp.
Khi phát sóng trực tiếp áp lực khá lớn, bởi vì đều là thực tế không qua chỉnh sửa.
Có thể lên TV, chủ quán rất hưng phấn, đặt thực đơn lên nói: "Mọi người xem thử muốn gọi món nào."
"Chia phần đúng không?" Hồ Anh nhìn thoáng qua hỏi.
"Đúng vậy, lẩu ở chỗ chúng tôi đều là phần ăn, bất quá còn có chút đồ ăn khai vị và đồ tráng miệng sau khi ăn xong."
Thực đơn có vài tờ, Địch Tinh Thần đưa cho Nghiêm Chấp một tờ, lại đưa cho Hoắc Thành một tấm, Bùi Úc lại lắc đầu ý không muốn.
Thật ra mặc kệ là đồ ăn khai vị hay là món tráng miệng sau khi ăn xong cũng chỉ có vài món như thế, đặc sản chính của quán này chính là lẩu thịt dê, nghe nói thịt dê nhà bọn họ là tuyệt nhất, một trong số quán ăn ngon nhất không thể khi du lịch ở "Tiểu Bắc Cực."
Trong tiệm thực ấm áp, hơn nữa món ăn chính là lẩu, cho nên rất nhanh mọi người đều cởϊ áσ khoác ra.
Ngay từ đầu Địch Tinh Thần chỉ kéo khóa áo thôi, sau cùng lại bị nóng chịu không nổi mới cởϊ áσ khoác ra, Nghiêm Chấp vòng qua sau lưng Hoắc Thành, duỗi tay ra nhận lấy: "Đưa cho tôi."
Địch Tinh Thần đưa cho anh, nói: "Cảm ơn."
Hoắc Thành ăn nóng đỏ bừng mặt dựa lên lưng ghế, lấy khăn giấy lau miệng, nhìn Nghiêm Chấp đặt áo khoác của Địch Tinh Thần lên áo khoác của cậu ta.
Anh ném giấy lên cạnh đĩa, tay đυ.ng phải chiếc đũa trên đĩa, lạch cạch một tiếng rơi trên mặt đất.
Anh cúi người xuống nhặt, kết quả phát hiện chân Hồ Anh cọ với chân của Địch Tinh Thần.
Ha ha ha ha ha ha.
Đây thật sự chỉ là vô tình?
Từng người từng người đều thật con mẹ nó biết làm chuyện.
Đây là đang không chút dấu vết làm Địch Tinh Thần sinh thói quen thân mật với mình sao?
Ôn Nặc lại đưa cho anh cái đũa khác.
Hoắc Thành cầm trong tay quay đầu hỏi ông chủ: "Có rượu không?"
Ông chủ nói: "Ngài muốn uống loại rượu nào?"
"Tôi nghe nói rượu đá việt quất ở đây rất nổi tiếng." Hồ Anh nói.
Ông chủ chỉ thùng nước màu xanh đặt trên quầy: "Chính là nó đấy."
"Đến Tiểu Bắc Cực mà không uống rượu việt quất vậy thật vô nghĩa." Hồ Anh là người đều tiên đứng lên, cầm cái cốc đi rót rượu.
Hoắc Thành cũng đứng dậy uống một chén.
"Thoạt nhìn có chút giống rượu nho." Ôn Nặc nói: "Tôi cũng muốn uống một chén."
Địch Tinh Thần đang định đi lấy rượu, nghe vậy lại cầm chén của y qua, rót đầy hai chén cầm về.
Hồ Anh uống rượu, nếm thử nói: "Còn được, hương vị tương đối đặc biệt."
"Giống rượu trắng hay là giống rượu nho?"
"Đều không giống, không có vị ngọt của rượu nho, cũng không có vị cay của rượu trắng."
Mấy người bọn họ đều thử một chút, đánh giá tạm được.
"Bùi ca muốn thử một chút không?" Địch Tinh Thần hỏi.
Cậu cảm thấy Bùi Úc không muốn uống rượu.
Ai biết Bùi Úc trực tiếp vươn tay tới, cầm chén rượu còn dư lại một nửa lên uống.
Bùi Úc uống một ngụm, mọi người đều nhìn hắn, Hoắc Thành cười nói: "Cậu đừng uống say nữa."
Hồ Anh nghe vậy liền nói: "Bùi ca, kiềm chế chút, buổi tối tôi còn cùng anh ngủ đấy."
Bọn Địch Tinh Thần bật cười.
Bùi Úc cụp mắt, bỗng nhiên liếc đến bên miệng chén khác, còn dư lại chút rượu Địch Tinh Thần vừa uống qua.
Hầu kết giật giật, ngón tay thon dài không dấu vết mà chuyển động thân chén, xoay một bên miệng chén còn lưu lại tí rượu mà Địch Tinh Thần vừa uống qua, ngậm lấy miệng ly uống hết.
Tâm tư nhỏ này của hắn không ai phát hiện ra, tự hắn lại thiêu đốt. Nghĩ tới mình vừa uống chỗ Địch Tinh Thần uống qua, trong lòng liền nổi một trận sóng lớn.
Vành tai hắn ửng hồng.
Hồ Anh nói: "Mọi người mau nhìn tai Bùi ca kìa."
"Anh ấy uống rượu rất dễ lên mặt." Địch Tinh Thần hỏi hắn: "Mùi vị thế nào?"
Bùi Úc biểu tình nhàn nhạt, gương mặt cũng mang theo chút hồng, gật đầu nói: "Rất ngon."
Ánh mắt xẹt qua môi Địch Tinh Thần.
Hắn đột nhiên muốn hôn môi Địch Tinh Thần.
Hắn lập tức ngẩn người.
Sau khi cơm nước xong thì đã hơn 9 giờ tối, Hồ Anh ra ngoài một chuyến, khi quay về bị đông lạnh đến run rẩy: "Lạnh muốn chết."
Địch Tinh Thần nói: "Mau uống nhiều canh nóng chút."
Cậu nói xong đưa cho y một bát canh, Hồ Anh uống hai ngụm liền buông xuống: "Không thể uống nữa, bằng không buổi tối khẳng định vừa nóng vừa khát."
Địch Tinh Thần nói: "Trước khi ngủ lấy chút nước bỏ vào phòng đi."
Ăn xong rồi, mọi người tính toán đi dạo quanh khu quang cảnh, cảnh đêm bên này nghe nói rất đẹp.
Mọi người sôi nổi mặc áo khoác vào, Nghiêm Chấp đưa áo khoác lông vũ cho Địch Tinh Thần.
Địch Tinh Thần mặc áo khoác vào, mọi người lục tục đi ra ngoài, hai người quay phim quay người đi trước ghi hình bọn họ, Bùi Úc ra bên ngoài trước giúp bọn họ vén lên mành che.
Chờ người quay phim đều ra ngoài, Bùi Úc vẫn như cũ vén mành chờ mọi người ra hết.
Mọi người lần lượt ra ngoài, Nghiêm Chấp và Địch Tinh Thần sóng vai đi ra, lúc đi hai tay hai người bỗng nhiên sẽ chạm vào nhau.
Nghiêm Chấp hơi hơi câu môi, người quay phim chụp lại cảnh ngắn ngủi này, ngón tay trắng nõn dưới ánh đèn, cọ sát qua lại, Nghiêm Chấp hướng về phía Bùi Úc gật đầu rồi ra cửa.
Thời điểm Địch Tinh Thần đi qua người Bùi Úc, Bùi Úc đột nhiên bắt lấy cái mũ rũ phía sau cậu, giúp cậu thắt chặt lại.
Địch Tinh Thần kéo mũ lên cao, quay đầu cười với Bùi Úc.
Đôi mắt cậu dưới ánh đèn trước cửa, long lanh long lanh sáng người, Bùi Úc theo sau đi ra ngoài nhịn không được duỗi tay ra, cách cái mũ thật dày, ở sau gáy Địch Tinh Thần nhéo một cái.
Rèm cửa dày nặng vỗ lên sau lưng hắn, lại lắc lư rời đi.