Hồ Anh do dự hồi lâu.
Y quả thực khá bất ngờ khi nhận được tấm thẻ mời từ Địch Tinh Thần.
Mặc dù y đã nói đùa với Địch Tinh Thần hãy mời y hẹn hò vào ngày mai, hơn nữ tổ chương trình cũng đã nói, có thể mời người mà mình thích, hoặc mời người bạn thân cũng được, Địch Tinh Thần mời y, khả năng lớn nhất chỉ xuất phát từ mối quan hệ tốt giữa hai người bọn họ.
Nhưng chẳng phải Địch Tinh Thần thích Đoan Nghệ Hoa hay sao?
Y cảm thấy tấm thẻ này đoạt được không dễ dàng gì, cơ hội hẹn hò cũng rất khó đạt được, hẳn là dưới tình huống bản thân không có người mà mình thích mới lựa chọn mời người muốn làm bạn.
Lẽ nào Địch Tinh Thần thích y?
Vậy cũng không phải không có khả năng.
Dù sao từ nhỏ y đã là một vạn nhân mê.
Y nghiêm túc suy nghĩ, sau đó cảm thấy bản thân không thể phủ nhận sức hút của mình.
Có thể y coi Địch Tinh Thần thành chị em tốt, nhưng Địch Tinh Thần một lòng muốn thượng y.
Hồ Anh rất lo lắng quan hệ gần đầy giữa mình và Địch Tinh Thần quá tốt, bản thân lại không kiểm soát được phần tốt này khiến Địch Tinh Thần nhận tín hiệu sai.
Địch Tinh Thần tốt như vậy, y không muốn tổn thương cậu, cũng không muốn mất cậu.
Nhưng đây chỉ là một loại khả năng mà thôi.
Cũng có thể là do y nghĩ nhiều rồi.
Đơn giản là tự luyến khiến chính mình thêm tự mình đa tình.
Nhưng mặc kệ thế nào, Hồ Anh cảm thấy mình nên quý trọng mối quan hệ thân thiết này, phải nghiêm túc đối mắt nói rõ với Địch Tinh Thần.
Y từ trong phòng bước ra đến phòng ngủ của Địch Tinh Thần.
Địch Tinh Thần vừa chìm vào giấc ngủ.
"Sao vậy?" Địch Tinh Thần ngồi dậy hỏi.
Hồ Anh vào phòng cậu, đưa mắt nhìn camera trong phòng ngoắc ngoắc tay với cậu.
Hai người đến một nơi mà máy quay không chụp được.
"Có chuyện gì sao?" Địch Tinh Thần hỏi.
"Tại sao cậu đưa tôi tấm thẻ mời?" Hồ Anh hỏi.
Hồ Anh không trang điểm trông đặc biệt thanh tú, tuy nhiên khóe miệng mang ý cười, ánh mắt lại rất nghiêm túc.
"Anh không đồng ý?" Địch Tinh Thần hỏi.
"Không có, tôi chỉ là muốn hỏi rõ thôi, cậu..." Lời đến môi Hồ Anh lại thấy ngượng ngùng: "Sao cậu không đưa cho Đoan ca?"
Địch Tinh Thần khẽ cười.
Hồ Anh hỏi: "Cậu cười cái gì."
Địch Tinh Thần vẫn cười.
Hồ Anh đỏ mặt, vươn tay đẩy nói: "Cậu còn cười."
Địch Tinh Thần nghiêm túc lại, nói: "Em đưa anh là cảm thấy hai chúng ta có quan hệ tốt, em mời bạn tốt ngày mai đi ăn cơm, em không có ý gì khác, anh yên tâm."
Đây rõ ràng là kết quả mà Hồ Anh mong đợi, nhưng nghe Địch Tinh Thần nói ra lời này, Hồ Anh cư nhiên có chút mất mát.
Nhưng cảm xúc mất mát này chỉ thoáng qua, y cười nói: "Chà, xem ra là tôi nghĩ nhiều rồi."
"Hai chúng ta không phải tình bạn thuần túy sao." Địch Tinh Thần cười nói.
Hồ Anh cười nói: "Tôi chỉ cảm thấy đây là cơ hội tốt để cậu tiếp xúc nhiều hơn cùng với Đoan ca, mấy ngày này cậu không có nhiều thời gian ở riêng với anh ấy phải không? Cậu đây là từ bỏ rồi à, có chút đáng tiếc."
Hai người lại nói chuyện phiếm trên hành lang: "Ngày mai lại nói đi."
"Cậu sẽ xác định nơi hẹn hò hay tôi sẽ chọn?" Hồ Anh hỏi.
"Em mời anh, tất nhiên là em chọn rồi, bất quá nơi em mời anh đi chắc rằng đó không phải một nhà hàng cao cấp đâu."
"Lần trước không phải đã nói sẽ mời tôi đến phố ẩm thực ở trường cậu sao, tôi không khó, quán ăn ven đường cũng được."
"Nữ vương ăn quán ven đường, có oan ức cho anh hay không?"
Hồ Anh nhếch môi cười hai tiếng: "Không nhiều lời với cậu nữa, đi đây, nghỉ ngơi thôi, nhanh ngủ nếu không đắp mặt nạ cũng thành công cốc."
Sau khi Hồ Anh rời đi, Địch Tinh Thần trở về phòng ngũ, nghĩ nghĩ lại cảm thấy buồn cười.
Con người Hồ Anh rất tốt.
Cậu biết suy nghĩ của Hồ Anh, đây là đang sợ ảnh hưởng tới quan hệ giữa hai người, cho nên mới xuống hỏi cho rõ ràng.
Nói rõ với nhau liền thấy thoải mái hơn, sau này có thể làm chị em tốt, cậu hỗ trợ ra tay cũng sẽ phù hợp hơn.
Cậu hiện tại hoàn toàn không có ý định làʍ t̠ìиɦ địch của ba đại nam chủ nữa.
Ai, bỏ đi, bỏ đi, năng lực quá kém cỏi.
Nam pháo hôi làm thế nào mới có khả năng vươn mình đây.
Cậu cảm thấy Ôn Nặc có khả năng sẽ pass khỏi danh sách vạn nhân mê.
Thân thể y có hơi yếu đuối.
Nghĩ đến cảnh Hoắc Thành chơi ván bay trên nước, tổ chương trình phải đánh mờ cho anh, lại nghĩ tới biệt hiệu của Nghiêm Chấp, rồi nghĩ đến nhất trụ kình thiên của Bùi Úc.
*Nhất trụ kình thiên 一柱顶天: "cái đó" như cái cột phá tan bầu trời.
Chịu được cái kia của nam chủ, nhất định phải là cường thụ!
Đêm đã khuya.
Mọi người cơ bản đều đã ngủ.
Tám khách mời chỉ có Địch Tinh Thần và Ôn Nặc hợp tác với tổ chương trình nhất, thời điểm hai người họ ngủ đều không che camera trong phòng ngủ.
Còn sáu vị cao phú soái khác, hình ảnh trong ống kính đều là một màu đen kịt.
Tuy không nhìn thấy cũng không có âm thanh, nhưng tổ chương trình cảm giác được, có mấy người khả năng vẫn chưa ngủ.
Lâm Thanh Ninh đang hồi tưởng lại đoạn PK trên bãi biển.
Quen biết bao nhiêu năm đây là lần đầu tiên y tiến lại và tiếp xúc với Bùi Úc ở khoảng cách gần như vậy.
Y giữ chân bùi Úc, mỗi lần khi Bùi Úc ngồi dậy cơ hồ sắp đυ.ng phải y, sắc mặt Bùi Úc bình thản như vậy, ánh mắt cũng không nhìn vào y nhưng chính y lại tim đập loạn nhịp.
Bùi Úc thật sự quá đẹp trai, lạnh lùng dụ người, tâm tư của y thời niên thiếu bây giờ đều bị cuốn theo rồi.
Bùi Úc chưa từng yêu đương.
Khả năng nụ hôn đầu của hắn cũng chưa mất.
A.
Đoan Nghệ Hoa đang nghĩ về Địch Tinh Thần.
Nghĩ về bóng dáng cậu làm cơm trong phòng bếp, nghĩ hình ảnh cậu vén áo phông lên lộ ra cơ bụng trên bãi cát.
Nghĩ tới tin nhắn động tâm mà cậu gửi cho y, nghĩ về sự quan tâm cậu dành cho y.
Haiz.
Hồ Anh đang nghĩ về hẹn hò ngày mai.
Y phát hiện trong số bảy người, hẹn hò với Địch Tinh Thần mới cần phải nghĩ nhiều nhất, những nơi hoàn cảnh mà người khác sẽ hẹn họ, y có thể tưởng tượng ra nhưng chỉ có Địch Tinh Thần là y không thể tưởng tượng ra.
Có vẻ càng thú vị, có nhiều khả năng khác nhau.
Chậc.
Mấy người dưới lầu còn trằn trọc nhiều hơn.
Vài tiếng hừ hừ kia của Địch Tinh Thần, tất cả đều đánh thẳng vào trong lòng bọn họ, ở trong trái tim non trẻ của bọn họ nổi lên ngọn lửa bùng cháy.
Nhưng trong ánh sáng ấm áp đầu giường, hình ảnh Địch Tinh Thần đưa hoa hồng cho Hồ Anh kiều diễm như vậy.
Ở trong mắt bọn họ, hoa hồng không chỉ đơn giản là hoa hồng, mà là lời thông báo sáng tỏ Địch Tinh Thần nói cho Hồ Anh.
Băng và lửa cùng nhau kéo tới khiến người ta vừa nóng vừa lạnh.
Hoắc Thành đột nhiên từ trên giường ngồi dậy vào phòng vệ sinh.
Trên người còn mang theo hơi nước lạnh khi tắm nước lạnh, cổ Nghiêm Chấp bị xoa đến đỏ bừng, đôi mắt cũng đỏ.
Xoa cổ đối với anh mà nói là hành động có ý thức, cũng là hành động vô thức, đau rát nhưng có thể xoa dịu tình triều dâng trào và sự lo lắng trong anh.
Hình ảnh Địch Tinh Thần nằm úp kêu hừ hừ hiện trong đầu anh, đồ vật anh áp chế rất nhiều năm cứ như vậy sụp đổ rồi. Một thân vũ trang văn minh này không thể giam cầm nổi nó nữa.
Nhưng người chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn nhất phải nhắc đến Bùi Úc.
Tình và du͙© vọиɠ của hắn cũng giống như sông băng ở Nam Cực, quanh năm y như cái tủ lạnh, thậm chí ngay cả đoạn phim ngắn hắn cũng chưa xem bao giờ. Hắn không giống Nghiêm Chấp, lửa nóng trong nội tâm tận lực áp chế.
Nói hắn từ trong ra ngoài đều lạnh lùng, không bằng nói hắn là cái thùng rỗng.
Ngưỡng cửa của hắn có thể nói là cao nhất trong số bảy người, cũng có thể nói thấp nhất trong những người ở đây.
Đến nỗi ngày hôm nay Địch Tinh Thần khiến dòng máu trong người hắn như triều xuân phá vỡ tảng băng.
Hôm nay hắn vô cùng khô khan, nóng rực.
Hắn chỉ mặc cái quần đùi ngắn ngồi ở đầu giường, đèn sáng chiếu lên l*иg ngực săn chắc gầy gò, vành tai hắn có chút hồng, hai má cũng hơi ửng hồng.
Hắn nhạy cảm, cảm giác thân tâm đều đang thức tỉnh.
Bùi Úc ngồi trên đầu giường nhìn mấy bông hoa hồng kia.
Kỳ thật từ giây phút nhìn thấy Địch Tinh Thần mua hoa về, Bùi Úc liền ý thức được đây là tổ chương trình đang giở trò quỷ.
Nhưng hắn không để ý tổ chương trình cười nhạo hắn thế nào.
Hắn bị vả mặt liên tục cũng không sợ, còn sợ mấy thứ này sao.
Hắn đến bây giờ vẫn nhớ rõ những lời mà mình nói trước kia, hắn coi nhẹ, cẩn thận lạnh lùng kéo FLAG xuống.
Hoa này chỉ đưa cho một mình hắn thì tốt rồi.
Mà không phải người nào cũng có.
Du͙© vọиɠ chiếm hữu trong hắn dần dần rõ ràng.
Nếu đưa cho một mình hắn, coi như khô héo hắn cũng sẽ không vứt đi, hắn sẽ xem chúng như cành hoa khô đặt trong nhà mình suốt đời.
Bùi Úc nhìn chằm chằm mấy bông hoa hồng nhạt kia, ngẩn người vươn tay ngắt cánh hoa hồng.
Cánh hoa bị bóp nát, nước hoa dính trên đầu ngón tay hắn, hắn đưa lên ngửi.
Đôi môi hắn có điểm khô.
Hắn nghĩ về Hồ Anh trên bãi biển, nghĩ về Ôn Nặc dùng ánh mắt ngập nước nhìn Địch Tinh Thần, nghĩa cuộc đấu tranh giữa Hoắc Thành và Nghiêm Chấp, còn có một người yên tĩnh là Đoan Nghệ Hoa.
Bùi Úc nghĩ tới đây, ngắt mấy cánh hoa bỏ vào trong miệng nhai nát, nước hoa hồng biến thành màu đỏ tươi đem đôi môi hắn nhiễm đỏ hoàn toàn, đôi mắt hắn vẫn luôn bình tĩnh bỗng nhiên lộ ra mấy phần cố chấp hắc ám.
Về phần Địch Tinh Thần.
Ngày hôm nay cậu quá mệt, vừa nằm xuống không bao lâu liều ngủ say như chết trôi.
————
Kiều: Vừa edit vừa giãy đành đạch.