Tại Sao Nhóm Nam Chủ Đều Dùng Loại Ánh Mắt Này Nhìn Tôi
Chương 28
Sáng sớm ngày hôm sau, Địch Tinh Thần vừa dậy liền đυ.ng phải Bùi Úc trong phòng vệ sinh.
"Chào buổi sáng." Bùi Úc chào cậu.
"Chào buổi sáng." Địch Tinh Thần dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ: "Anh muốn chạy bộ à?"
Bùi Úc gật đầu: "Cậu đi không?"
"Em phải làm bữa sáng." Địch Tinh Thần nói: "Em thật bái phục anh đấy, mỗi ngày đều kiên trì chạy bộ."
"Cũng không phải, ngày sấm sét mưa lớn sẽ không chạy." Bùi Úc rất nghiêm túc trả lời.
Địch Tinh Thần sững sờ một lúc, không nhịn được bật cười ra tiếng, vươn tay lấy kém đánh răng và bàn chải, sau khi bóp kem đánh răng ra phát hiện Bùi Úc vẫn còn đứng ở cửa nhìn cậu.
Tai Bùi Úc có chút ửng đỏ, bất quá da hắn đặc biệt trắng, cho nên tai hắn ửng đỏ hiện rõ hơn người khác.
Người này thật sự rất thần kỳ, da trắng, tao tai đen tuyền, tướng mạo tuấn mỹ, những thứ này đều tiên về phẩm chất "mỹ" riêng, nhưng ngũ quan lại rất lập thể rõ ràng, khí chất lạnh lùng, thêm vào vai rộng chân dài, eo lưng thẳng tắp, cái này cũng là đặc điểm phẩm chất "soái", hai tính chất hòa hợp lại với nhau vừa đẹp vừa công.
"Tối qua anh ngủ không ngon?" Địch Tinh Thần hỏi: "Quầng thâm dưới mắt rất nặng."
Bùi Úc "ừ" một tiếng, quay đầu nhìn Địch Tinh Thần một cái rồi đưa tay xách túi rác trong phòng vệ sinh lên.
"Em mới thay túi rác tối qua." Địch Tinh Thần nói.
"Vứt cái quần bẩn không mặc được nữa." Bùi Úc nói.
Địch Tinh Thần vừa đánh răng vừa nhìn Bùi Úc.
"Qυầи ɭóŧ?"
Cậu nghe nói người có tiền đều dùng qυầи ɭóŧ mặc một lần, đặc biệt là bọn họ đang quay chương trình tạp kỹ, thuận tiện.
Bùi Úc nhất thời đỏ mặt.
Hắn đỏ mặt quá rõ ràng, thể chất dễ ửng hồng trên thực tế nhìn kinh người.
Nhưng Bùi Úc tuyệt đối không phải vì điều này mà đỏ mặt.
Địch Tinh Thần nói: "Có sao đâu, mọi người đều hiểu, em cũng sẽ mà."
Một lời này lập tức khiến cơn hỏa trong người Bùi Úc vừa mới yên lặng được một buổi sáng liền nổi lên.
Cậu cũng sẽ?
Sẽ nằm mơ, hay là sẽ...
Bùi Úc cảm giác tốc độ phản ứng của mình tăng nhanh rõ rệt.
Hắn xách túi rác lên rời khỏi hiện trường.
Khi đi đến cửa phòng vệ sinh còn quay đầu nhìn lại.
Địch Tinh Thần cũng quay đầu nhìn hắn, bên khóe miệng tràn răng bọt biển màu trắng.
"..."
Bùi Úc lau mặt, đứng ở phòng khách ngây người một lúc.
Hắn không đi đường nổi nữa rồi.
Đặc biệt khoa trương.
Người ta mười tám tuổi đã có phản ứng tự nhiên, hắn đến bây giờ mới mộng tinh.
Địch Tinh Thần súc miệng, trong gương là khuôn mặt không ngừng cười.
Nam chủ Tấn Giang thật sự thông suốt rồi.
Không biết tối qua người hắn mơ tới là ai?
Địch Tinh Thần rửa mặt, thời điểm từ trong phòng bước ra thấy Nghiêm Chấp đang nghiên cứu nồi cơm điện.
Quần tây màu xám, áo sơ mi trắng, mắt kiếng gọng vàng, a, nam nhân bước ra từ phim thần tượng.
Địch Tinh Thần rất bất ngờ, vì Nghiêm Chấp sẽ không nấu cơm.
"Anh đang làm gì vậy?"
Nghiêm Chấp quay đầu lại, nói: "Dậy rồi?"
Địch Tinh Thần "vâng" một tiếng, bước tới bên người Nghiêm Chấp.
Nghiêm Chấp nói: "Cái này chỉnh thời gian thế nào, điểm đó đi tới đâu thì chính là công năng đó sao?"
Địch Tinh Thần cười vươn tay giúp anh điều chỉnh: "Anh muốn hầm bao lâu?"
"Tôi nấu cháo, bao lâu thì được?" Nghiêm Chấp hỏi.
Địch Tinh Thần chỉnh thời gian ba mươi phút cho anh, sau khi chỉnh xong cậu mở nắp ra nhìn thử, nói: "Bỏ hơi ít nước."
Nghiêm Chấp lại thêm một ít nước vào.
"Sao anh đột nhiên muốn nấu cơm vậy, nơi này giao cho em là được." Địch Tinh Thần nói.
"Học nấu cơm, sau này cần đến. Cũng không thể để em nấu cơm mãi được." Nghiêm Chấp nói.
"Cổ anh làm sao vậy?"
Hầu kết thật đỏ.
Nghiêm Chấp hơi ngửa đầu lộ ra hầu kết đang nhô ra.
Địch Tinh Thần đến gần xem thử, nói: "Đều tụ máu."
Phần tụ máu đã đóng vảy rồi.
"Đau không?"
"Không có cảm giác gì, có lẽ do gãi mà thành." Nghiêm Chấp lạnh nhạt nói.
Địch Tinh Thần lấy ra túi bánh mì nướng từ trong tủ lạnh ra.
"Em định làm sandwich?" Nghiêm Chấp hỏi.
Địch Tinh Thần "vâng" một tiếng.
Bởi vì là sáng sớm lại vừa dậy, âm thanh còn mang theo chút khàn khàn, nghe đặc biệt ngứa.
Nghiêm Chấp rất thích dáng vẻ cùng âm thanh vừa tỉnh ngủ này của Địch Tinh Thần.
Cảm giác rất đáng yêu, rất muốn ôm gọn cậu hôn một ngụm.
Giây phút này trong phòng bếp chỉ có hai người bọn họ, thật giống như cuộc sống ngày thường của hai người, dậy sớm cùng nhau ở trong phòng bếp làm bữa sáng.
"Em dạy tôi làm đi, tôi sẽ học." Nghiêm Chấp nói.
Địch Tinh Thần nói: "Đôi tay này của anh dùng để nấu cơm, phung phí của trời."
"Học xong, chờ chương trình kết thúc, làm cho người yêu ăn."
Cậu cảm thấy có thể là do vừa mới dậy, ngày hôm nay trông Nghiêm Chấp thoạt nhìn có chút tiều tụy.
Bất quá Nghiêm Chấp có thể giác ngộ được điều này là chuyện tốt.
Đúng không đúng không, thao tác ngày hôm qua của cậu có tác dụng.
Cậu cảm giác được Bùi Úc và Nghiêm Chấp của ngày hôm qua và hôm nay không giống nhau, tựa hồ có sự chủ động rất nhiều.
"Được. Em dạy cho anh."
Địch Tinh Thần liền dạy anh từ việc rán trứng ốp la, sandwich rất dễ làm, công đoạn khó khăn nhất chỉ có rán trứng ốp la, thế nhưng đối với Nghiêm Chấp mà nói có thể rán trứng đã là chuyện tốt rồi, không cần học cách làm trứng mềm.
Về phần những bước khác càng đơn giản hơn, Địch Tinh Thần có chút ý nghĩ chuyện cậu dạy Nghiêm Chấp làm sandwich thậm chí có hơi buồn cười.
Rất đơn giản.
Nhưng Nghiêm Chấp học rất nghiêm túc.
Sau khi làm xong một phần, Nghiêm Chấp để Địch Tinh Thần nếm thử.
Địch Tinh Thần ăn thử một miếng, nói: "Danh sư xuất cao đồ."
*Danh sư xuất cao đồ 名师出高徒: Thầy giỏi có trò hay.
"Đây là chiếc sandwich đầu tiên tôi làm trong đời, đều ăn đi." Nghiêm Chấp mang theo ý tứ mệnh lệnh.
Địch Tinh Thần cầm một miếng sandwich lên hướng về phía ống kính nói: "Sandwich hiệu Nghiêm ca, các bạn khán giả trước màn hình không cần ghen tị, tôi sẽ ăn trước bày tỏ kính trọng."
Cậu trực tiếp tiêu diệt hết phần sandwich trong ba miếng.
Tâm tình Nghiêm Chấp tốt hơn rất nhiều.
Nhưng không duy trì quá lâu bởi vì Hồ Anh xuống lầu.
Hồ Anh và những người khác lần lượt thức dậy, thấy Nghiêm Chấp đang làm sandwich đều giật mình.
"Những cái này đều là cậu làm?"
Nghiêm Chấp gật đầu, nói: "Tùy ý lấy ăn."
Ngược lại cái đầu tiên đã cho Địch Tinh Thần ăn rồi.
Khi Hoắc Thành phát hiện Nghiêm Chấp đang làm bữa sáng có chút kinh ngạc.
Anh chỉ có thể nói rằng tâm tư tình địch với nhau đều là một đường thẳng, cho nên rất dễ dàng nghĩ đến một phương hướng.
Bởi vì tối qua khi anh thức đêm nghĩ đối sách, nghĩ mình phải tìm cơ hội tiếp xúc riêng với Địch Tinh Thần.
Nghĩ tới nghĩ lui, thời gian Địch Tinh Thần ở trong phòng bếp nhiều nhất.
Anh dự định đưa ra ý kiến muốn học nấu ăn với Địch Tinh Thần.
Không ngờ lại bị Nghiêm Chấp giành trước một bước!
"Sandwich này là Nghiêm Chấp làm sao?" Anh cười hỏi.
Hồ Anh nói: "Đúng vậy, Nghiêm ca tự mình xuống bếp!"
"Tôi đang định nói, chúng ta không thể để Tinh Thần nấu ăn mãi được, ít nhiều cũng phải học một chút, nấu ăn ngon hay không ngon là một chuyện, ít ra cũng phải chủ động học hỏi. Không nghĩ đến Nghiêm Chấp cũng cùng suy nghĩ với tôi."
Nghiêm Chấp lạnh nhạt nói: "Hoắc ca nói rất đúng, tôi có nhiều thời gian, đợi lát nữa sau khi các anh đi làm cả rồi tôi sẽ cẩn thận nghiên cứu công thức, buổi tối tôi lại hỏi học Tinh Thần nấu cơm, chúng tôi thầu bữa tối nay."
Hoắc Thành cong môi: "Chẳng phải tối nay Tinh Thần có hẹn hay sao?"
Sắc mặt Nghiêm Chấp liền đông cứng.
Hoắc Thành nói: "Xem ra tối nay cậu muốn thay Tinh Thần nấu cơm cho bọn tôi."
Nghiêm Chấp mỉm cười, nói: "Chỉ cần Hoắc ca nể tình, ăn được tôi sẽ làm."
Ông trời của tôi.
Địch Tinh Thần nếu biết nội tình đều sẽ bị đoạn hội thoại này dọa sợ chảy đầy mổ hôi.
*Nguyên văn - 脚趾抠出三室一厅: Diễn tả hoàn cảnh xấu hổ bối rối.
Xem ra vì chuyện hẹn hò của cậu và Hồ Anh, mọi người đều không vui vẻ, mới sáng sớm đã tỏa mùi thuốc súng nồng nặc như vậy.
Khi bọn họ đang ăn sáng, Bùi Úc từ bên ngoài trở về.
"Hôm nay về sớm vậy." Lâm Thanh Ninh nói.
Hơn nữa hình như không chảy mồ hôi.
"Cũng chỉ đi ra ngoài dạo."
Địch Tinh Thần đứng dậy đi lấy đồ ăn sáng cho hắn, Bùi Úc đi qua tự mình lấy.
"Bọn tôi vừa nói chuyện, nói về sau chúng ta nên phân công công việc với nhau sẽ tốt hơn?" Lâm Thanh Ninh bỗng nhiên nói: "Không thể để Tinh Thần nấu ăn mãi được, chúng ta cần giúp đỡ chia sẻ một chút."
Bùi Úc gật đầu: "Có thể."
Hồ Anh nói: "Em cũng thấy nên phân công làm việc, bữa sáng thì không vấn đề, cơm tối lượng ăn của tám người làm quá vất vả."
Mấy người Lâm Thanh Ninh đều vui vẻ hưởng ứng.
"Chúng ta đều là tay mơ, cũng không thể ngay lập tức làm ra một bàn món ăn, trước tiên cần Tinh Thần dạy một chút." Hồ Anh nói: "Em sẽ đến trước."
Y vừa nói những người khác đều không phát ra âm thanh, cuối cùng là Lâm Thanh Ninh phá vỡ nói: "Được, em là người đầu tiên."
Khi Địch Tinh Thần rót cà phê, Hồ Anh cũng đi theo hỏi: "Hôm nay vẫn ngồi xe của Nghiêm Chấp?"
Địch Tinh Thần "ừ" một tiếng: "Muốn uống cà phê?"
Hồ Anh gật đầu nhận ly cà phê trong tay cậu uống một ngụm, vẫn nhìn Địch Tinh Thần.
Địch Tinh Thần ngẩng đầu nhìn y, Hồ Anh mỉm cười, bưng cà phê rời đi.
Lực sát thương quá Hồ Anh quá mạnh mẽ.
Hoắc Thành nghĩ.
Người này và Nghiêm Chấp hoàn toàn là hai loại công kích khác nhau, rất biết cách tạo ám muội!
Vì tổ chương trình đã nói, hẹn hò ngày hôm nay là hẹn hò bí mật nên không ai hỏi Địch Tinh Thần mời ai.
Mà thật ra mọi người đều đoán được.
Có rất nhiều người mất mát, trong đó có Đoan Nghệ Hoa.
Lòng người chính là kỳ quái như thế, đặc biệt ở trong hoàn cảnh luyến tống này.
Thời điểm Địch Tinh Thần gửi tin nhắn động tâm cho y, y cảm thấy rất kinh ngạc, lúng túng, thậm chí có chút tránh né, nhưng mắt thấy Địch Tinh Thần chuyển về phía Hồ Anh, y không hiểu tại sao lại thấy mất mát.
Ánh mắt của y thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Địch Tinh Thần, lần đầu tiên nghiêm túc đưa mắt dừng lại trên người Địch Tinh Thần.
Làm một khách mời lớn tuổi nhất ở trong chương trình mùa này, người người gọi y một tiếng Đoan ca, trong ngoài đều giữ lẽ với y. Thật giống như y là một ông chủ lớn ba mươi tuổi đi thích một nam sinh viên hai mươi tuổi, có vẻ hơi không biết xấu hổ.
Không biết có phải là xã hội giam giữ y hay chính bản thân y gian giữ mình lại.
Tình cảnh của y cũng không tốt hơn Ôn Nặc bao nhiêu.
Kỳ thật Địch Tinh Thần rất không tệ.
Cao gầy, tuấn tú, hoạt bát lại không mất đi sự thận trọng, cậu trưởng thành hơn so với tuổi của mình... Nhưng thứ mà cậu hấp dẫn người nhất, vẫn là khí chất sáng ngời trên người cậu. Cậu không chỉ có tính cách dương quang, bề ngoài cũng là dương quang, ánh mắt sáng lóng lánh, đôi môi hồng hồng, lộ ra luồng khí tràn đầy thanh xuân sức sống của thiếu niên.
Nếu bây giờ y ra tay, vẫn còn kịp..
Ngay từ đầu Địch Tinh Thần đã động tâm với y, liền nói rõ cho y biết rằng y có cơ hội.
Đoan Nghệ Hoa nắm chặt ly sữa bò trong nay, vành tai y xấu hổ đỏ bừng.
Đây là luyến tống, tương lai sẽ có hơn trăm triệu người xem. Một khi ra tay, cũng mang ý nghĩa sẽ có hơn trăm triệu người nhìn thấy nội tâm bí ẩn của y.
CEO của một công ty nổi danh, người đàn ông xưa nay luôn được biết đến là người đoan trang thận trọng, người thầm thích vậy mà là người nhỏ tuổi hơn hắn rất nhiều.
Hồ Anh đem toàn bộ phản ứng của Đoan Nghệ Hoa thu vào trong mắt.
Ngao ngao ngao, có phản ứng.
Y đột nhiên rõ ràng vì sao Địch Tinh Thần không mời Đoan Nghệ Hoa, ngược lại mục tiên được mời lại chuyển sang y.
"Tinh ca tôi đi đây, gặp lại sau." Thời điểm y đi cố ý chào Địch Tinh Thần, còn đổi giọng gọi Tinh ca.
Địch Tinh Thần hoàn toàn không biết tâm tư của Hồ Anh nghe vậy ngẩng đầu: "Gặp lại."
Cơm nước xong mọi người lần lượt chuẩn bị ra ngoài, Địch Tinh Thần quay về phòng lấy ba lô, Bùi Úc đi theo thấp giọng hỏi: "Eo cậu còn đau không?"
Địch Tinh Thần đeo ba lô lên: "Tốt hơn rồi."
"Lúc tôi ra cửa mua một hộp cao dán." Bùi Úc từ đâu lấy ra một hộp cao dán đưa cho cậu: "Cậu dán một cái đi, hôm nay có phải cậu cần tập múa không? Kiềm chế chút."
Địch Tinh Thần có chút ngoài ý muốn, cầm ở trong tay: "Cảm ơn anh."
Bùi Úc nói: "Cậu dán một cái đi."
Địch Tinh Thần lấy ra một miếng cao dán, vén áo phông lên lộ ra một khoảng eo gầy gò. Vị trí đau nhức của cậu nằm ở sau lưng, nghiêng đầu muốn dán, Bùi Úc bỗng nhiên lấy miếng cao dán từ trong tay cậu hơi khom lưng đem cao dán kề sát sườn eo cậu, ngón tay nhẹ nhàng chạm phải làn da ấm áp.
Địch Tinh Thần cư nhiên có hai hạch thắt lưng.
*Hạch thắt lưng 腰窝: Là hai hốc lõm ở phía sau thắt lưng, là phần trên của xương cùng hông và là hai bên của chỗ nối thắt lưng.